Xu Cát Tị Hung, Thiên Mệnh Tại Ta Tại Sao Thua?

Chương 79: Tiêu Diệp hai người lên thuyền giặc, tìm hiểu nguồn gốc Tru Tiên trại

Chương 79: Tiêu Diệp hai người lên thuyền giặc, tìm hiểu nguồn gốc Tru Tiên trại
"Chết tiệt, các ngươi là heo sao!" Liên tổng quản tức giận gầm nhẹ liên tục, suýt nữa thì tức hộc máu: "Ta không quản các ngươi nghĩ thế nào, tất cả nghe kỹ cho lão tử, tiền các ngươi phải đưa ra, không đưa cũng phải đưa ra!"
"Ta trả năm mươi vạn tiền, còn lại một trăm năm mươi vạn, hai người các ngươi cùng đám thuộc hạ trông coi kia cùng nhau góp đủ cho ta. Trước khi trời tối, phải đưa ra cho ta, không đưa ra được ta sẽ giết các ngươi rồi tự sát."
Tả hữu phó tổng quản thấy Liên tổng quản hung thần ác sát, dáng vẻ khủng bố muốn rách cả mí mắt, chỉ có thể gắng gượng đồng ý, tiu nghỉu rời đi.
Liên tổng quản thấy vậy, ngồi phịch xuống ghế, kiệt sức nhìn lên nóc lều mỏ. Trước kia cảm thấy thuộc hạ ngu xuẩn là chuyện tốt, dễ khống chế lại nghe lời, nhưng bây giờ đột nhiên cảm thấy thuộc hạ ngu xuẩn quả thực là muốn mạng mình mà.
Đến lúc chạng vạng tối.
Liên tổng quản gom đủ hai trăm vạn tiền, gồm tiền mặt và ngân phiếu, tất cả đều được đựng trong một túi trữ vật dâng lên.
Chu Thanh Phong nhìn cũng không thèm nhìn một cái, thản nhiên nói: "Liên tổng quản, ngươi có thể đi."
Liên tổng quản chần chừ nói: "Vậy ngài có phải là ngày mai..."
Chu Thanh Phong thờ ơ nói: "Liên tổng quản đây là muốn đuổi người?"
Liên tổng quản nghe vậy, cười gượng chắp tay: "Sao dám, sao dám."
Chu Thanh Phong khoát tay, Liên tổng quản thấy thế, cũng không dám nói nhiều, ôm quyền lui ra, rời khỏi lều mỏ.
"Cận Uy, đăng ký tang vật một chút, về thành thì nộp lên thành chủ phủ."
"Vậy hai vị phó quan thì sao?" Cận Uy liếc nhìn Tiêu Diệp hai người.
Chu Thanh Phong thản nhiên nói: "Người mình."
"Rõ!" Cận Uy lập tức chắp tay lui lại, không nói thêm gì. Theo quy củ, đám binh lính tiễu phỉ thuộc hạ được chia ba thành, bảy thành còn lại thì trích ra hai thành chia cho hai vị phó quan Tiêu Diệp.
Chu Thanh Phong nâng chén trà uống một ngụm, mỉm cười nhìn Diệp Đình Tu cùng Tiêu Hồng Vận.
Sư phụ nói không sai, hai người này hiện tại tuy là đối thủ, nhưng tương lai sẽ là trợ thủ đắc lực.
Tiền đề là bọn họ chịu đi cùng thuyền với mình.
Cần đoàn kết thì phải đoàn kết, cần khống chế thì phải khống chế.
Nhân cơ hội này kéo hai người lên thuyền giặc triệt để.
Nếu Tiêu Hồng Vận cùng Diệp Đình Tu không lên thuyền thì làm thế nào?
Đơn giản, người đang ở nơi hoang dã, thừa dịp cơ hội tiễu phỉ hỗn loạn.
Nên giết thì giết, nên chôn thì chôn, không nương tay nữa.
Phụ thân thường dạy bảo mình, người làm đại sự, không thể hành động theo cảm tính.
Hữu nghị, đó là thứ được thành lập trên cơ sở lợi ích.
Khi không có lợi ích, cái gọi là hữu nghị chẳng qua chỉ là bọt biển đâm một cái liền vỡ.
Cho nên, nếu hai người Diệp Tiêu chịu lên chiếc thuyền giặc này của mình, thì sau này sẽ là bạn bè thân thiết, cộng đồng lợi ích, ngươi tốt ta tốt mọi người cùng tốt, chúng ta có thể cùng nhau tiến về phía trước, giúp đỡ lẫn nhau leo lên đỉnh cao.
Về phần bọn họ có lưu lại thủ đoạn, trở về thành đâm sau lưng mình một nhát dao hay không.
Chu Thanh Phong không hề lo lắng, tự có chỗ dựa, dựa theo tính tình hai người, đều không phải loại rác rưởi đâm sau lưng đồng liêu.
Coi như hai người thật sự mất trí, đâm mình một nhát dao, thì tính sao.
Phu nhân cũng không phải không biết mình tham tiền, chuyện bung bét ra, trực tiếp đẩy Cận Uy ra chịu tội thay.
Ta, Chu Thanh Phong, có thể là người liêm khiết trong sạch, trung thành tuyệt đối với Đệ Nhất gia, chưa từng tham một xu một hào.
Huống hồ, đừng tưởng rằng đâm mình một dao, bọn họ còn có thể yên ổn thượng vị.
Phu nhân muốn là sự đoàn kết ổn định trong nội bộ gia tộc, cùng nhau mưu đồ việc lớn.
Hôm nay ngươi âm hiểm đâm sau lưng tâm phúc của nàng trước mặt phu nhân, tương lai có phải là cũng dám đâm sau lưng phu nhân không.
Hễ để lộ ra loại dấu hiệu này, ắt sẽ bị người cầm quyền chán ghét mà vứt bỏ.
Sau chuyện này tìm một cơ hội liền giết chết, căn bản không có cơ hội để trưởng thành.
Bởi vì càng là thế giới hỗn loạn đen tối tàn ác, lại càng coi trọng trung nghĩa hiếu đạo, không có cũng phải giả vờ là có.
Tiêu Hồng Vận hơi nhíu mày: "Lão Chu, bây giờ ta xem không hiểu."
Diệp Đình Tu lắc đầu nói: "Không hiểu, không hiểu, không hiểu a."
Chu Thanh Phong thản nhiên mỉm cười, cũng không giải thích.
Sự việc đã định rồi.
Mình là quan chỉ huy cao nhất của quân đoàn tiễu phỉ, không cần giải thích với bất kỳ ai.
Trừ phi mình nguyện ý giải thích.
Hôm sau, Cận Uy tới báo cáo.
"Tiêu phó quan nhận rồi, Diệp phó quan cũng nhận rồi. Bọn họ nói đa tạ phụ soái coi bọn họ là người mình, về sau có bất cứ chuyện gì, bọn họ nguyện cùng phụ soái cùng tiến cùng lui, cùng chung hoạn nạn."
Chu Thanh Phong vừa pha trà vừa cười khẽ, không nói tiếp, ngược lại đề cập đến chuyện khác: "Đêm qua có ai lén lút chuồn đi không?"
Cận Uy ôm quyền nói: "Không có, trinh sát ẩn nấp bên ngoài, bọn họ chưa từng phát hiện có người ra ngoài."
Chu Thanh Phong chậm rãi gõ bàn nói: "Chậc, con chuột nhắt này còn khá cẩn thận."
"Phụ soái, thuộc hạ có lời này không biết có nên nói hay không."
Chu Thanh Phong nhấp một ngụm trà, quan sát sắc trời ngoài cửa sổ: "Nói."
Cận Uy liếm môi nói: "Từ khi ngài ra mắt đến nay, đối thủ của ngài không phải thiên tài thì cũng là cường giả, hiếm có kẻ ngu xuẩn. Có lẽ ngài đã đánh giá quá cao năng lực của con chuột nhắt này."
"Bên trong chúng ta giới nghiêm tầng tầng lớp lớp, từng trạm gác đều phòng thủ nghiêm ngặt."
"Trong tình huống như vậy, e rằng con chuột nhắt kia không có năng lực chạy ra khỏi mỏ để báo tin."
"Ngài nói xem liệu có khả năng này không?"
Chu Thanh Phong nghe vậy, trầm mặc.
Mình không sợ đánh cờ cùng vương giả, chỉ sợ đối thủ là thanh đồng a.
Nếu như đối thủ là thanh đồng...
Không vội, thử thêm một chiêu nữa.
"Đợi thêm một đêm, lúc đổi gác cố ý để lại một kẽ hở, xem con chuột có chui ra không."
Cận Uy nghe vậy, ôm quyền phụng mệnh cáo lui.
Trong nháy mắt đã đến buổi tối.
Tiêu Hồng Vận cùng Diệp Đình Tu đang buồn chán, bèn cùng Chu Thanh Phong bày một bàn cờ vây, đang chơi cờ.
Trong mỏ bỗng nổi lửa lớn, hỗn loạn ầm ĩ.
Tiêu Hồng Vận vội vàng đứng dậy đi xem: "Lão Chu, xảy ra chuyện rồi."
Diệp Đình Tu tay nắm đốc đao đứng dậy: "Cứu hỏa!"
Chu Thanh Phong khoát tay: "Yên tâm đừng vội, đám cháy tối nay chẳng qua là chuyện trong dự liệu."
Tiếp đó Chu Thanh Phong chắp tay sau lưng đi đến cửa sổ, nhìn thấy màn đêm nơi xa bị lửa lớn chiếu đỏ rực, lập tức khóe miệng nhếch lên nụ cười: "Cũng được, con chuột nhắt này không tính là quá ngu."
Lúc này, Cận Uy tay nắm đốc đao bước nhanh xông vào, ôm quyền xoay người vội la lên: "Phụ soái, có người cố ý phóng hỏa trong mỏ, thừa dịp lúc đám người hỗn loạn cứu hỏa, tả phó tổng quản đã lặng lẽ men theo kẽ hở ngài cố ý để lại mà chạy ra ngoài."
Chu Thanh Phong lạnh nhạt nói: "Đã phái người theo dõi chưa?"
"Bẩm phụ soái, trinh sát đã ẩn nấp bên ngoài, bám sát tả phó tổng quản, rất nhanh sẽ có tin tức."
Chu Thanh Phong ừ một tiếng, quay người đi đến trước bàn cờ, mỉm cười nhẹ: "Vừa rồi đến lượt ai đi?"
Tả phó tổng quản lặng lẽ tiến vào Hổ Uy lĩnh, đi một đường quanh co khúc khuỷu, quen cửa quen nẻo. Con đường nhỏ trong rừng này có thể tránh được đại bộ phận yêu ma quỷ quái, trừ phi vận khí quá kém, nếu không khó có khả năng chạm mặt chính diện yêu ma quỷ quái.
Nhanh chóng băng qua ba mươi dặm đường trong rừng núi.
Tả phó tổng quản đi tới bên một bờ sông, hô một tiếng: "Phụng thiên hành thảo trừ gian ác."
"Lanh lảnh càn khôn hà yến thanh."
Một tên lính gác ngầm của bọn thổ phỉ từ trong rừng cây mò ra, ôm quyền hành lễ: "Ra mắt tam đầu lĩnh."
Tả phó tổng quản lúc này không còn vẻ ngu xuẩn chút nào, mặt lộ vẻ khôn khéo, gật đầu nói: "Thông báo các vị đầu lĩnh và quân sư, ta ở Tụ Nghĩa sảnh chờ bọn họ, có chuyện quan trọng cần thương nghị."
"Vâng." Tên lính gác ngầm lập tức dẫn tả phó tổng quản nhanh chóng đi về phía trước, trên đường đi qua không ít trạm gác công khai.
Đi tới một bãi cát, bên cạnh có một sơn động với ánh lửa leo lét mờ ảo.
Bên trong sơn động có rất đông thổ phỉ, đường nhánh rất nhiều, giống như mê cung. Gặp ai bọn họ cũng đều hành lễ, tả phó tổng quản thấy vậy chỉ gật đầu, bước nhanh đến Tụ Nghĩa sảnh.
Bên trong Tụ Nghĩa sảnh, nhóm thủ lĩnh đạo tặc cốt cán nghe được tin báo, đã đến đây chờ trước.
Tả phó tổng quản bước nhanh về phía trước, hướng người ngồi ghế chủ vị ôm quyền hành lễ, lại hướng những người xung quanh hành lễ: "Tả Đường bái kiến đại ca, bái kiến nhị ca, bái kiến quân sư, tứ đệ hữu lễ, ngũ đệ hữu lễ, lục đệ hữu lễ."
Các thủ lĩnh đạo tặc đông đảo đều gật đầu, đứng dậy ôm quyền đáp lễ.
Nguyên Hợp đại đầu lĩnh ngồi vững trên ghế cao, sắc mặt trầm ổn nói: "Tam đệ gọi chúng ta đến Tụ Nghĩa sảnh có chuyện quan trọng gì cần thương lượng?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận