Xu Cát Tị Hung, Thiên Mệnh Tại Ta Tại Sao Thua?
Chương 03: Thành nội phồn hoa thành bên ngoài sương, khác nhau một trời một vực hai đời người
Chương 03: Trong thành phồn hoa, ngoài thành sương giăng, khác nhau một trời một vực hai phận người
Nửa ngày trôi qua, lương thực đã phân phát xong, nhóm nạn dân lần lượt rời đi.
Quản gia đến lúc này, cũng chỉ chọn lựa được 19 người mới mà thôi.
Chu Thanh Phong ngồi xe ngựa chở lương vào thành, đập vào mắt là đường phố phồn hoa, đám người như nước chảy, cửa hàng san sát, tiểu thương ven đường nối liền không dứt, giống như cảnh tượng thời thịnh thế.
Cư dân trong thành và lưu dân ngoài thành đều là người, nhưng dáng vẻ lại khác nhau một trời một vực.
Khi đi tới cổng chợ, nơi đám đông tụ tập.
Một người bị trói gô quỳ trên mặt đất, đứng phía sau là một danh lực sĩ áo đen.
Lực sĩ áo đen nói: "Người này lừa bán trẻ nhỏ bên đường, bị bắt quả tang tại hiện trường, vì tội ác nghiêm trọng trái với pháp luật thành Kiếm Tháp, nên xử tại chỗ bằng cách thiêu chết, lập tức chấp hành!"
Nói xong, lực sĩ áo đen hai tay nhanh chóng kết ấn, giữa lòng bàn tay chậm rãi hội tụ một quả cầu lửa, tiếp đó như núi lửa bộc phát, ngọn lửa phun ra, trong nháy mắt bao phủ lấy phạm nhân đang sợ hãi run rẩy.
"A ~~~" Phạm nhân kêu thảm thê lương, lăn lộn trên mặt đất, bề ngoài cơ thể mắt thường có thể thấy bị cháy khét, máu thịt như nến chậm rãi tan chảy, tiếng kêu thảm đó, chỉ nghe thôi đã khiến người ta sợ hãi.
Quản gia liếc mắt nhìn, thờ ơ nói: "Mỗi một người dân trong thành đều là tài sản quý giá của thành chủ, người này lừa bán nhi đồng chẳng khác nào trộm cắp tài sản của thành chủ, bị xử thiêu chết là sự trừng phạt hắn đáng phải nhận."
"Cách thiêu chết này sẽ không để người ta chết ngay lập tức, người chấp hành hình phạt sẽ khống chế lửa, đốt đủ một khắc đồng hồ mới có thể chết hoàn toàn, mục đích là để răn đe hạng đạo chích trong thành, phòng ngừa sau khi phạm nhân chết xác chết vùng dậy hại người."
Quản gia nói những lời này là có ý gì? Bắn tên không đích, có khả năng sao? Hay là thấy rồi thuận miệng giải thích?
Chu Thanh Phong không biết người khác có nghe ra hay không, nhưng hắn lại nghe được ngụ ý trong đó.
Quản gia đây là đang mượn đề tài để nói chuyện, cảnh cáo những nô dịch mới vào phủ như mình, nếu dám có ý đồ xấu, ngấm ngầm làm chuyện trộm vặt móc túi, tổn hại lợi ích thành chủ, thì sẽ chết rất khó coi.
Xe ngựa chở lương đi về hướng phủ thành chủ, người đi đường trên phố càng ngày càng ít, khắp nơi có thể thấy phủ binh áo giáp đỏ đứng gác, còn có tiểu đội phủ binh tuần tra, việc canh gác càng thêm nghiêm ngặt.
Cho đến khi đến bên ngoài phủ thành chủ, các xe ngựa chở lương lần lượt dừng lại.
"Các ngươi đi theo ta, vào phủ không được đi lung tung, không được nhìn loạn, không hỏi thì đừng nói lời nào, phải biết quy củ."
"Còn một việc nữa các ngươi phải nhớ kỹ, nếu thành chủ có may mắn hỏi chuyện các ngươi, các ngươi nhớ là không được gọi thẳng thành chủ, bởi vì thành chủ không thích người khác gọi bà ấy là thành chủ trước mặt, nhớ phải xưng hô là phu nhân."
Quản gia sắc mặt nghiêm túc dặn dò vài câu, dẫn nhóm mười chín người của Chu Thanh Phong vào phủ thành chủ.
Dưới sự dẫn dắt của quản gia, nhóm người Chu Thanh Phong đi tới một ngoại viện.
Chỉ thấy bốn phía đình viện đều có nhóm nữ tỳ áo xanh đeo kiếm đứng hầu, giữa đình viện, một vị mỹ phụ tuyệt sắc phong hoa tuyệt đại mặc áo ngủ trường bào thuần trắng đang lười biếng nằm nghiêng trên bảo tọa.
Mỹ phụ tuyệt sắc trông có vẻ nằm nghiêng như đang bị bệnh, nhưng thực ra lại đầy bá khí, bởi vì chỉ khi xung quanh không có kẻ địch nào có thể tạo thành uy hiếp với mình, mới có thể thả lỏng như vậy, ung dung như thế.
"Phu nhân, mười chín người này đều là nhân tài hiếm có trăm dặm mới tìm được một, tài năng có thể trọng dụng, mời phu nhân xem qua." Quản gia đứng cách đó ba trượng, ôm một xấp giấy đánh giá và khế ước bán thân xoay người dâng lên.
Đệ Nhất phu nhân khẽ nhướng mắt, ừ một tiếng.
Thị nữ thân cận chậm rãi bước lên nhận lấy khế ước bán thân và giấy đánh giá của 19 người.
Quay người trở lại trình lên trước mặt Đệ Nhất phu nhân.
Đệ Nhất phu nhân xem xét tỉ mỉ những khế ước bán thân và giấy đánh giá đó, xem qua từng tờ một.
Tiếp đó nhìn về phía nhóm người Chu Thanh Phong đang cúi đầu lặng lẽ chờ đợi sau lưng quản gia, môi son khẽ mở: "Lần đầu gặp mặt, rất nhiều người trong các ngươi không biết ta là ai, ta họ Đệ Nhất, các ngươi có thể gọi ta Đệ Nhất phu nhân."
"Chủ nhân của tòa thành Kiếm Tháp này là ta, chủ nhân của các ngươi cũng là ta."
"Ta biết các ngươi đều là nhân tài biết chữ nghĩa, bán mình làm nô, khẳng định không cam lòng."
"Nhưng nếu đã vào nhà họ Đệ Nhất của ta, hy vọng các ngươi có thể gạt bỏ những tâm tư khác, an tâm trung thành với ta, trung thành với nhà họ Đệ Nhất, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi."
Tất cả người có mặt đều cúi đầu vâng dạ, không ai dám nói thêm một lời, bởi vì tất cả đều ghi nhớ lời của quản gia, không được hỏi thì cố gắng đừng nói chuyện, hiện tại bọn họ là nô lệ, sống chết chỉ ở một ý nghĩ của chủ nhân.
Nói sai một câu, có thể sẽ phải chịu một trận đòn, ác hơn một chút, trực tiếp bị phế đi.
Đệ Nhất phu nhân liếc nhìn một vòng, cười nhạt một tiếng, nàng tất nhiên biết rằng muốn thu phục lòng người phải bỏ ra vàng bạc thật sự, chỉ dựa vào mấy lời khua môi múa mép vẽ vời thì những người này không thể nào cam tâm tình nguyện quên mình phục vụ cho mình được, cho nên nàng đã sớm chuẩn bị.
Nàng vung tay áo, nhóm nữ tỳ đeo kiếm bưng những chiếc khay tới, đi đến trước mặt nhóm người Chu Thanh Phong.
Trên khay đặt ba cái túi và một cuốn bí tịch.
Trên bí tịch viết dọc một hàng chữ: Thực Trọc Khí Cơ Sở Nhập Môn Bách Khoa Toàn Thư.
Quản gia rất có mắt nhìn, biết lúc nào nên mở miệng giúp phu nhân thu phục lòng người: "Đây là pháp môn tu luyện và tài nguyên phu nhân ban cho các ngươi, đây chính là ơn tái tạo, từ nay về sau các ngươi liền có thể sở hữu sức mạnh siêu việt phàm nhân."
"Các ngươi còn sững sờ làm gì, còn không mau nhận lấy ban ơn, cảm tạ ơn tái tạo của phu nhân."
Chu Thanh Phong nghe vậy, nén xuống kích động, vươn tay cầm lấy ba cái túi và bí tịch, cùng những người khác xoay người chắp tay, cao giọng cảm tạ: "Tạ ơn tái tạo của phu nhân, chúng ta xin ghi nhớ trong lòng, nguyện vì phu nhân quên mình phục vụ."
"Tốt." Đệ Nhất phu nhân khẽ cười một tiếng: "Cầu quản gia."
Cầu quản gia lập tức xoay người đối mặt, chắp tay cúi người tuân lệnh: "Phu nhân, xin phân phó."
Đệ Nhất phu nhân nói: "Lần này ngươi làm việc rất tốt, đã thu nạp một nhóm nhân tài cho nhà họ Đệ Nhất ta, đáng được khen thưởng, lát nữa ngươi tự đến Tưởng Thiện Đường nhận lấy ban thưởng."
Cầu quản gia nghe vậy, vẻ mặt không đổi, ôm quyền cúi người: "Đa tạ phu nhân ban thưởng."
Đệ Nhất phu nhân lười biếng đứng dậy, tiếp đó thờ ơ đi một vòng quanh nhóm gia nô mới tới, những gia nô bị ánh mắt nàng nhìn tới đều vội vàng cúi đầu, mắt không dám chớp, không dám thở mạnh.
Cầu quản gia thấy vậy, vội vàng xoay người cúi đầu lui sang một bên.
Rất nhanh, Đệ Nhất phu nhân liền chú ý tới Chu Thanh Phong đang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lập tức dừng bước.
Chu Thanh Phong lập tức thắt lòng lại.
Cảm giác này giống như chủ nhiệm lớp đang đi tuần tra lớp học, đột nhiên dừng lại bên bàn mình, nhìn mình như hổ rình mồi, vừa khẩn trương lại vừa chột dạ.
Không biết khẩn trương vì cái gì, cũng không biết chột dạ vì cái gì, tóm lại là vừa khẩn trương, vừa chột dạ.
Đệ Nhất phu nhân đánh giá Chu Thanh Phong, trên khuôn mặt lười biếng tuyệt mỹ hiện lên một tia hứng thú.
Chu Thanh Phong lúc này còn mặc trang phục hiện đại: áo sơ mi, áo khoác, quần jean, giày thể thao, phối màu đen xám, tóc là kiểu đầu học sinh cắt ngắn phổ thông. Ở xã hội hiện đại, đây là cách ăn mặc hết sức bình thường, nhưng đối với người khác nhìn vào thì lại là một kẻ ăn mặc kỳ trang dị phục như tiểu hòa thượng, kẻ lang thang hay người dị tộc.
Người ăn mặc kỳ trang dị phục như vậy ở thành Kiếm Tháp rất nhiều, nhiều đến mức đã thành quen.
Cho nên trang phục của hắn tuy kỳ quái, nhưng cũng không thể xem là kinh thế hãi tục đến mức nào.
Nhiều lắm là sẽ bị người khác nhìn nhiều thêm vài lần, đến hỏi cũng chẳng có ai hỏi nhiều, để tránh bị người khác chế giễu là kiến thức nông cạn.
Đệ Nhất phu nhân cảm thấy có chút thú vị, nhưng cũng chỉ nhìn thêm mấy lần rồi nói: "Cầu quản gia, đám gia nô mới tới này giao cho ngươi sắp xếp, hảo hảo bồi dưỡng, sớm ngày vì nhà họ Đệ Nhất ta mà kiến công lập nghiệp."
Cầu quản gia nghe vậy, lập tức cúi người đáp: "Vâng, phu nhân."
Đệ Nhất phu nhân lười biếng vươn vai một cái, quay người chậm rãi đi về hướng nội viện.
Nhóm nô tỳ hầu hạ vội vàng đuổi theo, cho đến khi Đệ Nhất phu nhân đi xa.
Cầu quản gia mới dám thẳng lưng, chống nạnh nhìn về đám gia nô mới tới này: "Các ngươi đừng mừng quá sớm, vào phủ thành chủ không có nghĩa là các ngươi có thể luôn luôn ở lại trong phủ làm việc."
Nửa ngày trôi qua, lương thực đã phân phát xong, nhóm nạn dân lần lượt rời đi.
Quản gia đến lúc này, cũng chỉ chọn lựa được 19 người mới mà thôi.
Chu Thanh Phong ngồi xe ngựa chở lương vào thành, đập vào mắt là đường phố phồn hoa, đám người như nước chảy, cửa hàng san sát, tiểu thương ven đường nối liền không dứt, giống như cảnh tượng thời thịnh thế.
Cư dân trong thành và lưu dân ngoài thành đều là người, nhưng dáng vẻ lại khác nhau một trời một vực.
Khi đi tới cổng chợ, nơi đám đông tụ tập.
Một người bị trói gô quỳ trên mặt đất, đứng phía sau là một danh lực sĩ áo đen.
Lực sĩ áo đen nói: "Người này lừa bán trẻ nhỏ bên đường, bị bắt quả tang tại hiện trường, vì tội ác nghiêm trọng trái với pháp luật thành Kiếm Tháp, nên xử tại chỗ bằng cách thiêu chết, lập tức chấp hành!"
Nói xong, lực sĩ áo đen hai tay nhanh chóng kết ấn, giữa lòng bàn tay chậm rãi hội tụ một quả cầu lửa, tiếp đó như núi lửa bộc phát, ngọn lửa phun ra, trong nháy mắt bao phủ lấy phạm nhân đang sợ hãi run rẩy.
"A ~~~" Phạm nhân kêu thảm thê lương, lăn lộn trên mặt đất, bề ngoài cơ thể mắt thường có thể thấy bị cháy khét, máu thịt như nến chậm rãi tan chảy, tiếng kêu thảm đó, chỉ nghe thôi đã khiến người ta sợ hãi.
Quản gia liếc mắt nhìn, thờ ơ nói: "Mỗi một người dân trong thành đều là tài sản quý giá của thành chủ, người này lừa bán nhi đồng chẳng khác nào trộm cắp tài sản của thành chủ, bị xử thiêu chết là sự trừng phạt hắn đáng phải nhận."
"Cách thiêu chết này sẽ không để người ta chết ngay lập tức, người chấp hành hình phạt sẽ khống chế lửa, đốt đủ một khắc đồng hồ mới có thể chết hoàn toàn, mục đích là để răn đe hạng đạo chích trong thành, phòng ngừa sau khi phạm nhân chết xác chết vùng dậy hại người."
Quản gia nói những lời này là có ý gì? Bắn tên không đích, có khả năng sao? Hay là thấy rồi thuận miệng giải thích?
Chu Thanh Phong không biết người khác có nghe ra hay không, nhưng hắn lại nghe được ngụ ý trong đó.
Quản gia đây là đang mượn đề tài để nói chuyện, cảnh cáo những nô dịch mới vào phủ như mình, nếu dám có ý đồ xấu, ngấm ngầm làm chuyện trộm vặt móc túi, tổn hại lợi ích thành chủ, thì sẽ chết rất khó coi.
Xe ngựa chở lương đi về hướng phủ thành chủ, người đi đường trên phố càng ngày càng ít, khắp nơi có thể thấy phủ binh áo giáp đỏ đứng gác, còn có tiểu đội phủ binh tuần tra, việc canh gác càng thêm nghiêm ngặt.
Cho đến khi đến bên ngoài phủ thành chủ, các xe ngựa chở lương lần lượt dừng lại.
"Các ngươi đi theo ta, vào phủ không được đi lung tung, không được nhìn loạn, không hỏi thì đừng nói lời nào, phải biết quy củ."
"Còn một việc nữa các ngươi phải nhớ kỹ, nếu thành chủ có may mắn hỏi chuyện các ngươi, các ngươi nhớ là không được gọi thẳng thành chủ, bởi vì thành chủ không thích người khác gọi bà ấy là thành chủ trước mặt, nhớ phải xưng hô là phu nhân."
Quản gia sắc mặt nghiêm túc dặn dò vài câu, dẫn nhóm mười chín người của Chu Thanh Phong vào phủ thành chủ.
Dưới sự dẫn dắt của quản gia, nhóm người Chu Thanh Phong đi tới một ngoại viện.
Chỉ thấy bốn phía đình viện đều có nhóm nữ tỳ áo xanh đeo kiếm đứng hầu, giữa đình viện, một vị mỹ phụ tuyệt sắc phong hoa tuyệt đại mặc áo ngủ trường bào thuần trắng đang lười biếng nằm nghiêng trên bảo tọa.
Mỹ phụ tuyệt sắc trông có vẻ nằm nghiêng như đang bị bệnh, nhưng thực ra lại đầy bá khí, bởi vì chỉ khi xung quanh không có kẻ địch nào có thể tạo thành uy hiếp với mình, mới có thể thả lỏng như vậy, ung dung như thế.
"Phu nhân, mười chín người này đều là nhân tài hiếm có trăm dặm mới tìm được một, tài năng có thể trọng dụng, mời phu nhân xem qua." Quản gia đứng cách đó ba trượng, ôm một xấp giấy đánh giá và khế ước bán thân xoay người dâng lên.
Đệ Nhất phu nhân khẽ nhướng mắt, ừ một tiếng.
Thị nữ thân cận chậm rãi bước lên nhận lấy khế ước bán thân và giấy đánh giá của 19 người.
Quay người trở lại trình lên trước mặt Đệ Nhất phu nhân.
Đệ Nhất phu nhân xem xét tỉ mỉ những khế ước bán thân và giấy đánh giá đó, xem qua từng tờ một.
Tiếp đó nhìn về phía nhóm người Chu Thanh Phong đang cúi đầu lặng lẽ chờ đợi sau lưng quản gia, môi son khẽ mở: "Lần đầu gặp mặt, rất nhiều người trong các ngươi không biết ta là ai, ta họ Đệ Nhất, các ngươi có thể gọi ta Đệ Nhất phu nhân."
"Chủ nhân của tòa thành Kiếm Tháp này là ta, chủ nhân của các ngươi cũng là ta."
"Ta biết các ngươi đều là nhân tài biết chữ nghĩa, bán mình làm nô, khẳng định không cam lòng."
"Nhưng nếu đã vào nhà họ Đệ Nhất của ta, hy vọng các ngươi có thể gạt bỏ những tâm tư khác, an tâm trung thành với ta, trung thành với nhà họ Đệ Nhất, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi."
Tất cả người có mặt đều cúi đầu vâng dạ, không ai dám nói thêm một lời, bởi vì tất cả đều ghi nhớ lời của quản gia, không được hỏi thì cố gắng đừng nói chuyện, hiện tại bọn họ là nô lệ, sống chết chỉ ở một ý nghĩ của chủ nhân.
Nói sai một câu, có thể sẽ phải chịu một trận đòn, ác hơn một chút, trực tiếp bị phế đi.
Đệ Nhất phu nhân liếc nhìn một vòng, cười nhạt một tiếng, nàng tất nhiên biết rằng muốn thu phục lòng người phải bỏ ra vàng bạc thật sự, chỉ dựa vào mấy lời khua môi múa mép vẽ vời thì những người này không thể nào cam tâm tình nguyện quên mình phục vụ cho mình được, cho nên nàng đã sớm chuẩn bị.
Nàng vung tay áo, nhóm nữ tỳ đeo kiếm bưng những chiếc khay tới, đi đến trước mặt nhóm người Chu Thanh Phong.
Trên khay đặt ba cái túi và một cuốn bí tịch.
Trên bí tịch viết dọc một hàng chữ: Thực Trọc Khí Cơ Sở Nhập Môn Bách Khoa Toàn Thư.
Quản gia rất có mắt nhìn, biết lúc nào nên mở miệng giúp phu nhân thu phục lòng người: "Đây là pháp môn tu luyện và tài nguyên phu nhân ban cho các ngươi, đây chính là ơn tái tạo, từ nay về sau các ngươi liền có thể sở hữu sức mạnh siêu việt phàm nhân."
"Các ngươi còn sững sờ làm gì, còn không mau nhận lấy ban ơn, cảm tạ ơn tái tạo của phu nhân."
Chu Thanh Phong nghe vậy, nén xuống kích động, vươn tay cầm lấy ba cái túi và bí tịch, cùng những người khác xoay người chắp tay, cao giọng cảm tạ: "Tạ ơn tái tạo của phu nhân, chúng ta xin ghi nhớ trong lòng, nguyện vì phu nhân quên mình phục vụ."
"Tốt." Đệ Nhất phu nhân khẽ cười một tiếng: "Cầu quản gia."
Cầu quản gia lập tức xoay người đối mặt, chắp tay cúi người tuân lệnh: "Phu nhân, xin phân phó."
Đệ Nhất phu nhân nói: "Lần này ngươi làm việc rất tốt, đã thu nạp một nhóm nhân tài cho nhà họ Đệ Nhất ta, đáng được khen thưởng, lát nữa ngươi tự đến Tưởng Thiện Đường nhận lấy ban thưởng."
Cầu quản gia nghe vậy, vẻ mặt không đổi, ôm quyền cúi người: "Đa tạ phu nhân ban thưởng."
Đệ Nhất phu nhân lười biếng đứng dậy, tiếp đó thờ ơ đi một vòng quanh nhóm gia nô mới tới, những gia nô bị ánh mắt nàng nhìn tới đều vội vàng cúi đầu, mắt không dám chớp, không dám thở mạnh.
Cầu quản gia thấy vậy, vội vàng xoay người cúi đầu lui sang một bên.
Rất nhanh, Đệ Nhất phu nhân liền chú ý tới Chu Thanh Phong đang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lập tức dừng bước.
Chu Thanh Phong lập tức thắt lòng lại.
Cảm giác này giống như chủ nhiệm lớp đang đi tuần tra lớp học, đột nhiên dừng lại bên bàn mình, nhìn mình như hổ rình mồi, vừa khẩn trương lại vừa chột dạ.
Không biết khẩn trương vì cái gì, cũng không biết chột dạ vì cái gì, tóm lại là vừa khẩn trương, vừa chột dạ.
Đệ Nhất phu nhân đánh giá Chu Thanh Phong, trên khuôn mặt lười biếng tuyệt mỹ hiện lên một tia hứng thú.
Chu Thanh Phong lúc này còn mặc trang phục hiện đại: áo sơ mi, áo khoác, quần jean, giày thể thao, phối màu đen xám, tóc là kiểu đầu học sinh cắt ngắn phổ thông. Ở xã hội hiện đại, đây là cách ăn mặc hết sức bình thường, nhưng đối với người khác nhìn vào thì lại là một kẻ ăn mặc kỳ trang dị phục như tiểu hòa thượng, kẻ lang thang hay người dị tộc.
Người ăn mặc kỳ trang dị phục như vậy ở thành Kiếm Tháp rất nhiều, nhiều đến mức đã thành quen.
Cho nên trang phục của hắn tuy kỳ quái, nhưng cũng không thể xem là kinh thế hãi tục đến mức nào.
Nhiều lắm là sẽ bị người khác nhìn nhiều thêm vài lần, đến hỏi cũng chẳng có ai hỏi nhiều, để tránh bị người khác chế giễu là kiến thức nông cạn.
Đệ Nhất phu nhân cảm thấy có chút thú vị, nhưng cũng chỉ nhìn thêm mấy lần rồi nói: "Cầu quản gia, đám gia nô mới tới này giao cho ngươi sắp xếp, hảo hảo bồi dưỡng, sớm ngày vì nhà họ Đệ Nhất ta mà kiến công lập nghiệp."
Cầu quản gia nghe vậy, lập tức cúi người đáp: "Vâng, phu nhân."
Đệ Nhất phu nhân lười biếng vươn vai một cái, quay người chậm rãi đi về hướng nội viện.
Nhóm nô tỳ hầu hạ vội vàng đuổi theo, cho đến khi Đệ Nhất phu nhân đi xa.
Cầu quản gia mới dám thẳng lưng, chống nạnh nhìn về đám gia nô mới tới này: "Các ngươi đừng mừng quá sớm, vào phủ thành chủ không có nghĩa là các ngươi có thể luôn luôn ở lại trong phủ làm việc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận