Xu Cát Tị Hung, Thiên Mệnh Tại Ta Tại Sao Thua?
Chương 06: Tâm viên ý mã thuật thứ nhất, cơ duyên độc lãm đám người đố kị
Chương 06: Tâm Viên Ý Mã thuật đứng đầu, độc chiếm cơ duyên khiến mọi người đố kị
Bên trong tiểu viện của nô bộc, mười tám người đều đang nhập môn tu luyện, không có ai nhìn thấy Chu Thanh Phong đánh ra dị tượng hắc hổ.
Bất quá, đây cũng chính là điều Chu Thanh Phong muốn nhìn thấy.
Nếu không, hắn cũng sẽ không nhân lúc bọn họ tu luyện mà vụng trộm luyện quyền.
Phải biết rằng cây cao thì đón gió, dễ bị người căm hận a.
Những người khác còn chưa nhập môn đâu.
Nếu như nhìn thấy chính mình dẫn trước xa như vậy, bọn họ tất nhiên sẽ sinh lòng ghen ghét và oán hận.
Chính mình cũng không muốn bị mười tám người khác coi là kình địch.
Trước tiên cứ ẩn mình, vụng trộm cố gắng, an tâm làm một lão lục.
Tích lũy thực lực, chờ đợi thời khắc một tiếng hót làm kinh người.
Chu Thanh Phong liếc nhìn một vòng, xác định không có ai chú ý, liền vụng trộm trở về phòng.
Ở chỗ tối, Cầu quản gia lộ vẻ mặt khác lạ, kinh ngạc vì Chu Thanh Phong vừa mới nhập môn đã có thể nắm vững cách vận dụng pháp lực.
Cầu quản gia cũng biết việc Chu Thanh Phong biết quyền cước.
Chỉ là không ngờ quyền pháp của Chu Thanh Phong lại tinh diệu như thế, thậm chí không thầy tự thông đánh ra được dị tượng hắc hổ, loại ngộ tính và thiên tư này khiến hắn kinh ngạc.
Bất quá nếu chỉ đơn thuần là thiên phú dị bẩm, Cầu quản gia cũng sẽ không quá coi trọng.
Bởi vì hắn đã gặp qua không thiếu thiên tài, thậm chí cả tuyệt thế thiên tài, nhưng ở giữa thế giới ác liệt này, phần lớn đều chết yểu vì thích thể hiện.
Ngược lại, biểu hiện lén lén lút lút của Chu Thanh Phong, cái bộ dạng sợ bị người khác phát hiện kia.
Điều này làm Cầu quản gia cảm thấy thật thú vị, nhịn không được mà bật cười: "Không ngờ lại có người thú vị như vậy a."
Trưa hôm sau, đã đến thời gian Cầu quản gia quy định tới kiểm tra.
Mọi người ăn xong cơm trưa, liền im lặng chờ đợi ở trong viện.
Không bao lâu, Cầu quản gia tới, thản nhiên nói: "Đến đi, thể hiện một chút."
Mọi người lần lượt gọi ra một luồng trọc khí màu đen trong lòng bàn tay, thể hiện rằng bản thân đã tu luyện nhập môn.
Cầu quản gia gật gật đầu, cũng không có chút nào bất ngờ.
Mười chín người trước mắt này hầu như đều là người biết chữ nghĩa, là nhân tài đã chịu đủ đau khổ.
Một ngày đã nhập môn không có gì kỳ lạ, nếu luyện không thành, Cầu quản gia mới phải hoài nghi ánh mắt của chính mình.
"Ai là người đầu tiên tu luyện nhập môn." Cầu quản gia biết rõ mà vẫn cố hỏi.
Mọi người liếc nhìn nhau, không dám che giấu chút nào, nhao nhao chỉ về phía Chu Thanh Phong đang đứng ở cuối cùng: "Là hắn!"
Chu Thanh Phong hơi nhíu mày, sau đó khẽ cười một tiếng, tiến lên chắp tay: "Tiểu nhân Chu Thanh Phong, ra mắt Cầu quản gia."
Cầu quản gia nhìn Chu Thanh Phong, khóe miệng nhếch lên một đường cong đầy ẩn ý.
Hắn muốn dùng Chu Thanh Phong để khích lệ những người khác.
Nói cho bọn họ biết, chỉ có người dám tranh giành vị trí thứ nhất mới có tư cách nhận được tài nguyên và đãi ngộ tốt hơn.
Càng muốn dùng những người khác làm đá mài đao để rèn luyện Chu Thanh Phong.
Dù sao ở phủ thành chủ không ai dám giết người, cạnh tranh thích hợp sẽ có lợi cho sự trưởng thành.
Chỉ cần không có người chết, đều không phải là chuyện lớn.
"Các ngươi đã nhập môn, vậy hôm nay ta sẽ truyền cho các ngươi một môn thuật pháp."
"Đây là mười chín môn thuật pháp ta chuẩn bị cho các ngươi, mười chín môn thuật pháp này môn nào cũng có sở trường riêng, mỗi môn đều khác nhau."
"Chu Thanh Phong, vì ngươi là người thứ nhất, ngươi chọn trước đi."
Cầu quản gia vỗ vào đai lưng một cái, mười chín bản bí tịch liền bay ra từ hư không, lơ lửng trước mặt mọi người.
Mọi người nhìn bóng lưng Chu Thanh Phong, lại nhìn những quyển bí tịch thuật pháp kia, lập tức ao ước ghen tị.
Chu Thanh Phong nghe vậy, chân mày nhíu càng sâu.
Những ánh mắt đầy địch ý từ phía sau lưng truyền đến làm hắn cực kỳ khó chịu.
Đây không phải là đặt mình trên lửa để nướng hay sao.
Bất quá, sự việc đã đến nước này, nướng thì nướng thôi, chính mình không có lý do gì bỏ qua lợi ích tốt mà không lấy, làm con rùa rụt cổ.
Nghĩ đến đây, Chu Thanh Phong ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Tiểu nhân vừa mới tu luyện, đối với ưu khuyết điểm của thuật pháp hoàn toàn không biết gì cả, xin Cầu quản gia đề cử giúp mấy môn."
Cầu quản gia nghe vậy, cười nói: "Được thôi, vậy ta đề cử cho ngươi ba môn thuật pháp."
"Môn thuật pháp thứ nhất, Huyền Hỏa đao pháp. Đao pháp này chỉ công không phòng, chiêu thức đại khai đại hợp, là thuật công phạt tử chiến thượng thừa nhất trong số các đao pháp trọc cấp, xếp hạng thứ chín trong các thuật pháp trọc cấp."
"Đao pháp này tuy cực kỳ mạnh mẽ trong cùng phẩm cấp, nhưng người luyện đao cần phải có tâm ôm chí tử, thấy chết không sờn, nếu không uy năng của Huyền Hỏa đao pháp sẽ giảm một nửa, thậm chí mười phần không còn một."
Chu Thanh Phong nghe vậy, đã hiểu rõ.
Huyền Hỏa đao pháp rất lợi hại trong số các thuật pháp cùng phẩm cấp.
Nhưng người tu luyện nhất định phải là kẻ coi thường sinh tử, không phục thì chiến tới cùng kiểu mãnh nhân.
Chỉ cần giao đấu, thì nhất định là hôm nay phải có một người chết.
Huyền Hỏa đao pháp, đây không phải là đao pháp mà kẻ tham sống sợ chết có thể luyện.
Cầu quản gia thấy Chu Thanh Phong không có ý muốn chọn, bèn tiếp tục nói: "Môn thuật pháp thứ hai, Tâm Viên Ý Mã. Tu luyện thuật này sẽ nuôi dưỡng Tâm Viên và Ý Mã trong lòng, Tâm Viên thì giỏi đấu chiến, Ý Mã thì giỏi chạy nhanh."
"Khi đối địch, có thể công có thể chạy, diệu dụng rất nhiều, xếp hạng thứ nhất trong các thuật pháp trọc cấp."
"Chỉ là Tâm Viên và Ý Mã rất khó khống chế, rất dễ dàng mất kiểm soát. Điều này đòi hỏi tâm tính người tu luyện thuật này phải cực cao, người có tâm trí không kiên định rất dễ bị thuật pháp phản phệ."
Chu Thanh Phong khẽ gật đầu, không vội đưa ra quyết định mà tiếp tục lắng nghe.
Cầu quản gia thấy vậy, sắc mặt vẫn bình thản, tiếp tục nói: "Môn thuật pháp thứ ba, Ba Búa Khai Thiên thuật. Thuật này lấy búa làm vũ khí, thế như khai thiên tích địa, mỗi nhát búa bổ xuống có uy lực gấp đôi nhát trước, riêng nhát búa thứ ba sẽ tăng uy lực lên gấp ba lần."
"Nhưng thuật này rất hao tổn khí huyết, bổ xong ba búa là không còn sức tái chiến, xếp thứ tám trong các thuật pháp trọc cấp."
Nói xong, Cầu quản gia chắp hai tay sau lưng, mỉm cười hỏi: "Ngươi muốn lựa chọn môn nào để tu luyện?"
Chu Thanh Phong đối với cả ba môn thuật pháp đều cực kỳ động lòng, nhưng sau khi cân nhắc một chút, liền quả quyết nói: "Cầu quản gia, ta muốn luyện Tâm Viên Ý Mã thuật."
Cầu quản gia ánh mắt chứa ý cười, ném bí tịch thuật pháp cho Chu Thanh Phong: "Lui ra đi."
Chu Thanh Phong vội vàng nhận lấy, tay nâng bí tịch thuật pháp, xoay người chắp tay lui về.
Mọi người thấy thế, mắt đều đỏ lên vì ghen tức, ngấm ngầm chửi rủa không ngừng, cả đám hận không thể đập chết Chu Thanh Phong ngay tại chỗ.
Tâm Viên Ý Mã thuật, thuật pháp trọc cấp xếp hạng thứ nhất, không một ai là không muốn chiếm thành của mình.
Vậy mà Chu Thanh Phong cứ thế dễ dàng lấy đi, chẳng khác nào cướp mất cơ duyên ngay dưới mí mắt bọn họ.
Lúc này, một thiếu niên rõ ràng là không có đầu óc và tâm nhãn nhịn không được bước lên một bước, thần sắc không cam lòng, nói thẳng: "Ta không phục, ta cũng muốn luyện Tâm Viên Ý Mã thuật, dựa vào cái gì hắn được chọn bí tịch thuật pháp đầu tiên, còn ta chỉ có thể nhặt thứ hắn không muốn!"
Cầu quản gia hơi nhíu mày, lộ ra nụ cười: "Ngươi tên gì."
Thiếu niên không não kia ôm quyền nói: "Bẩm Cầu quản gia, tiểu nhân là Diệp Đình Tu."
Cầu quản gia cười nói: "Tốt, Diệp Đình Tu, ta nói cho ngươi biết hắn dựa vào cái gì. Bởi vì hắn là người thứ nhất, cho nên hắn có tư cách hưởng thụ loại đãi ngộ đặc thù này."
"Ngươi không phục, vậy thì trong lần khảo hạch tới, ngươi cũng hãy giành lấy vị trí thứ nhất."
"Như vậy, đãi ngộ đặc thù thuộc về Chu Thanh Phong kia, ngươi cũng sẽ được hưởng như thế."
Diệp Đình Tu vẫn không cam tâm nói: "Hắn chỉ là vận khí tốt thôi, căn bản không có thực lực."
Cầu quản gia chắp hai tay sau lưng, liếc xéo một cái: "Vận khí? Buồn cười. Chu Thanh Phong có thể là người đầu tiên trong số các ngươi tu luyện nhập môn, chứng tỏ dũng khí của hắn mạnh hơn tất cả các ngươi, lẽ nào đây là vận khí có thể giải thích được sao?"
"Nếu ngươi không phục, vậy thì dùng hành động để chứng minh thực lực của ngươi."
"Chứ không phải ở đây sủa bậy với ta, như vậy sẽ chỉ thể hiện ra ngươi vừa bất tài lại ngốc nghếch."
Mặt Diệp Đình Tu trong nháy mắt đỏ bừng vì xấu hổ, muốn mở miệng cãi lại, nhưng nghĩ đến Cầu quản gia là người nắm giữ việc đi hay ở của mình, nên không dám nói thêm một lời nào nữa.
Cầu quản gia nhìn về phía những người còn lại, ánh mắt sâu thẳm, thần sắc lạnh lùng nói: "Các ngươi cũng có lời muốn nói à?"
Mọi người thấy thế, lập tức im lặng như hến mà lắc đầu.
"Nếu đều không có ý kiến, vậy mau chọn đi, chọn được cái gì thì học cái đó, đừng lằng nhà lằng nhằng." Cầu quản gia mất kiên nhẫn phất ống tay áo, ra hiệu cho mười tám người còn lại tới chọn lựa bí tịch thuật pháp.
Mười tám người còn lại cũng không dám nói nhiều, lại càng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể chọn dựa vào cảm giác.
Không bao lâu, họ đã chọn xong.
Cầu quản gia thấy thế, thong thả nói: "Đi theo ta."
Mọi người liếc nhìn nhau, rồi cùng Cầu quản gia rời khỏi tiểu viện của nô bộc.
Bên trong tiểu viện của nô bộc, mười tám người đều đang nhập môn tu luyện, không có ai nhìn thấy Chu Thanh Phong đánh ra dị tượng hắc hổ.
Bất quá, đây cũng chính là điều Chu Thanh Phong muốn nhìn thấy.
Nếu không, hắn cũng sẽ không nhân lúc bọn họ tu luyện mà vụng trộm luyện quyền.
Phải biết rằng cây cao thì đón gió, dễ bị người căm hận a.
Những người khác còn chưa nhập môn đâu.
Nếu như nhìn thấy chính mình dẫn trước xa như vậy, bọn họ tất nhiên sẽ sinh lòng ghen ghét và oán hận.
Chính mình cũng không muốn bị mười tám người khác coi là kình địch.
Trước tiên cứ ẩn mình, vụng trộm cố gắng, an tâm làm một lão lục.
Tích lũy thực lực, chờ đợi thời khắc một tiếng hót làm kinh người.
Chu Thanh Phong liếc nhìn một vòng, xác định không có ai chú ý, liền vụng trộm trở về phòng.
Ở chỗ tối, Cầu quản gia lộ vẻ mặt khác lạ, kinh ngạc vì Chu Thanh Phong vừa mới nhập môn đã có thể nắm vững cách vận dụng pháp lực.
Cầu quản gia cũng biết việc Chu Thanh Phong biết quyền cước.
Chỉ là không ngờ quyền pháp của Chu Thanh Phong lại tinh diệu như thế, thậm chí không thầy tự thông đánh ra được dị tượng hắc hổ, loại ngộ tính và thiên tư này khiến hắn kinh ngạc.
Bất quá nếu chỉ đơn thuần là thiên phú dị bẩm, Cầu quản gia cũng sẽ không quá coi trọng.
Bởi vì hắn đã gặp qua không thiếu thiên tài, thậm chí cả tuyệt thế thiên tài, nhưng ở giữa thế giới ác liệt này, phần lớn đều chết yểu vì thích thể hiện.
Ngược lại, biểu hiện lén lén lút lút của Chu Thanh Phong, cái bộ dạng sợ bị người khác phát hiện kia.
Điều này làm Cầu quản gia cảm thấy thật thú vị, nhịn không được mà bật cười: "Không ngờ lại có người thú vị như vậy a."
Trưa hôm sau, đã đến thời gian Cầu quản gia quy định tới kiểm tra.
Mọi người ăn xong cơm trưa, liền im lặng chờ đợi ở trong viện.
Không bao lâu, Cầu quản gia tới, thản nhiên nói: "Đến đi, thể hiện một chút."
Mọi người lần lượt gọi ra một luồng trọc khí màu đen trong lòng bàn tay, thể hiện rằng bản thân đã tu luyện nhập môn.
Cầu quản gia gật gật đầu, cũng không có chút nào bất ngờ.
Mười chín người trước mắt này hầu như đều là người biết chữ nghĩa, là nhân tài đã chịu đủ đau khổ.
Một ngày đã nhập môn không có gì kỳ lạ, nếu luyện không thành, Cầu quản gia mới phải hoài nghi ánh mắt của chính mình.
"Ai là người đầu tiên tu luyện nhập môn." Cầu quản gia biết rõ mà vẫn cố hỏi.
Mọi người liếc nhìn nhau, không dám che giấu chút nào, nhao nhao chỉ về phía Chu Thanh Phong đang đứng ở cuối cùng: "Là hắn!"
Chu Thanh Phong hơi nhíu mày, sau đó khẽ cười một tiếng, tiến lên chắp tay: "Tiểu nhân Chu Thanh Phong, ra mắt Cầu quản gia."
Cầu quản gia nhìn Chu Thanh Phong, khóe miệng nhếch lên một đường cong đầy ẩn ý.
Hắn muốn dùng Chu Thanh Phong để khích lệ những người khác.
Nói cho bọn họ biết, chỉ có người dám tranh giành vị trí thứ nhất mới có tư cách nhận được tài nguyên và đãi ngộ tốt hơn.
Càng muốn dùng những người khác làm đá mài đao để rèn luyện Chu Thanh Phong.
Dù sao ở phủ thành chủ không ai dám giết người, cạnh tranh thích hợp sẽ có lợi cho sự trưởng thành.
Chỉ cần không có người chết, đều không phải là chuyện lớn.
"Các ngươi đã nhập môn, vậy hôm nay ta sẽ truyền cho các ngươi một môn thuật pháp."
"Đây là mười chín môn thuật pháp ta chuẩn bị cho các ngươi, mười chín môn thuật pháp này môn nào cũng có sở trường riêng, mỗi môn đều khác nhau."
"Chu Thanh Phong, vì ngươi là người thứ nhất, ngươi chọn trước đi."
Cầu quản gia vỗ vào đai lưng một cái, mười chín bản bí tịch liền bay ra từ hư không, lơ lửng trước mặt mọi người.
Mọi người nhìn bóng lưng Chu Thanh Phong, lại nhìn những quyển bí tịch thuật pháp kia, lập tức ao ước ghen tị.
Chu Thanh Phong nghe vậy, chân mày nhíu càng sâu.
Những ánh mắt đầy địch ý từ phía sau lưng truyền đến làm hắn cực kỳ khó chịu.
Đây không phải là đặt mình trên lửa để nướng hay sao.
Bất quá, sự việc đã đến nước này, nướng thì nướng thôi, chính mình không có lý do gì bỏ qua lợi ích tốt mà không lấy, làm con rùa rụt cổ.
Nghĩ đến đây, Chu Thanh Phong ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Tiểu nhân vừa mới tu luyện, đối với ưu khuyết điểm của thuật pháp hoàn toàn không biết gì cả, xin Cầu quản gia đề cử giúp mấy môn."
Cầu quản gia nghe vậy, cười nói: "Được thôi, vậy ta đề cử cho ngươi ba môn thuật pháp."
"Môn thuật pháp thứ nhất, Huyền Hỏa đao pháp. Đao pháp này chỉ công không phòng, chiêu thức đại khai đại hợp, là thuật công phạt tử chiến thượng thừa nhất trong số các đao pháp trọc cấp, xếp hạng thứ chín trong các thuật pháp trọc cấp."
"Đao pháp này tuy cực kỳ mạnh mẽ trong cùng phẩm cấp, nhưng người luyện đao cần phải có tâm ôm chí tử, thấy chết không sờn, nếu không uy năng của Huyền Hỏa đao pháp sẽ giảm một nửa, thậm chí mười phần không còn một."
Chu Thanh Phong nghe vậy, đã hiểu rõ.
Huyền Hỏa đao pháp rất lợi hại trong số các thuật pháp cùng phẩm cấp.
Nhưng người tu luyện nhất định phải là kẻ coi thường sinh tử, không phục thì chiến tới cùng kiểu mãnh nhân.
Chỉ cần giao đấu, thì nhất định là hôm nay phải có một người chết.
Huyền Hỏa đao pháp, đây không phải là đao pháp mà kẻ tham sống sợ chết có thể luyện.
Cầu quản gia thấy Chu Thanh Phong không có ý muốn chọn, bèn tiếp tục nói: "Môn thuật pháp thứ hai, Tâm Viên Ý Mã. Tu luyện thuật này sẽ nuôi dưỡng Tâm Viên và Ý Mã trong lòng, Tâm Viên thì giỏi đấu chiến, Ý Mã thì giỏi chạy nhanh."
"Khi đối địch, có thể công có thể chạy, diệu dụng rất nhiều, xếp hạng thứ nhất trong các thuật pháp trọc cấp."
"Chỉ là Tâm Viên và Ý Mã rất khó khống chế, rất dễ dàng mất kiểm soát. Điều này đòi hỏi tâm tính người tu luyện thuật này phải cực cao, người có tâm trí không kiên định rất dễ bị thuật pháp phản phệ."
Chu Thanh Phong khẽ gật đầu, không vội đưa ra quyết định mà tiếp tục lắng nghe.
Cầu quản gia thấy vậy, sắc mặt vẫn bình thản, tiếp tục nói: "Môn thuật pháp thứ ba, Ba Búa Khai Thiên thuật. Thuật này lấy búa làm vũ khí, thế như khai thiên tích địa, mỗi nhát búa bổ xuống có uy lực gấp đôi nhát trước, riêng nhát búa thứ ba sẽ tăng uy lực lên gấp ba lần."
"Nhưng thuật này rất hao tổn khí huyết, bổ xong ba búa là không còn sức tái chiến, xếp thứ tám trong các thuật pháp trọc cấp."
Nói xong, Cầu quản gia chắp hai tay sau lưng, mỉm cười hỏi: "Ngươi muốn lựa chọn môn nào để tu luyện?"
Chu Thanh Phong đối với cả ba môn thuật pháp đều cực kỳ động lòng, nhưng sau khi cân nhắc một chút, liền quả quyết nói: "Cầu quản gia, ta muốn luyện Tâm Viên Ý Mã thuật."
Cầu quản gia ánh mắt chứa ý cười, ném bí tịch thuật pháp cho Chu Thanh Phong: "Lui ra đi."
Chu Thanh Phong vội vàng nhận lấy, tay nâng bí tịch thuật pháp, xoay người chắp tay lui về.
Mọi người thấy thế, mắt đều đỏ lên vì ghen tức, ngấm ngầm chửi rủa không ngừng, cả đám hận không thể đập chết Chu Thanh Phong ngay tại chỗ.
Tâm Viên Ý Mã thuật, thuật pháp trọc cấp xếp hạng thứ nhất, không một ai là không muốn chiếm thành của mình.
Vậy mà Chu Thanh Phong cứ thế dễ dàng lấy đi, chẳng khác nào cướp mất cơ duyên ngay dưới mí mắt bọn họ.
Lúc này, một thiếu niên rõ ràng là không có đầu óc và tâm nhãn nhịn không được bước lên một bước, thần sắc không cam lòng, nói thẳng: "Ta không phục, ta cũng muốn luyện Tâm Viên Ý Mã thuật, dựa vào cái gì hắn được chọn bí tịch thuật pháp đầu tiên, còn ta chỉ có thể nhặt thứ hắn không muốn!"
Cầu quản gia hơi nhíu mày, lộ ra nụ cười: "Ngươi tên gì."
Thiếu niên không não kia ôm quyền nói: "Bẩm Cầu quản gia, tiểu nhân là Diệp Đình Tu."
Cầu quản gia cười nói: "Tốt, Diệp Đình Tu, ta nói cho ngươi biết hắn dựa vào cái gì. Bởi vì hắn là người thứ nhất, cho nên hắn có tư cách hưởng thụ loại đãi ngộ đặc thù này."
"Ngươi không phục, vậy thì trong lần khảo hạch tới, ngươi cũng hãy giành lấy vị trí thứ nhất."
"Như vậy, đãi ngộ đặc thù thuộc về Chu Thanh Phong kia, ngươi cũng sẽ được hưởng như thế."
Diệp Đình Tu vẫn không cam tâm nói: "Hắn chỉ là vận khí tốt thôi, căn bản không có thực lực."
Cầu quản gia chắp hai tay sau lưng, liếc xéo một cái: "Vận khí? Buồn cười. Chu Thanh Phong có thể là người đầu tiên trong số các ngươi tu luyện nhập môn, chứng tỏ dũng khí của hắn mạnh hơn tất cả các ngươi, lẽ nào đây là vận khí có thể giải thích được sao?"
"Nếu ngươi không phục, vậy thì dùng hành động để chứng minh thực lực của ngươi."
"Chứ không phải ở đây sủa bậy với ta, như vậy sẽ chỉ thể hiện ra ngươi vừa bất tài lại ngốc nghếch."
Mặt Diệp Đình Tu trong nháy mắt đỏ bừng vì xấu hổ, muốn mở miệng cãi lại, nhưng nghĩ đến Cầu quản gia là người nắm giữ việc đi hay ở của mình, nên không dám nói thêm một lời nào nữa.
Cầu quản gia nhìn về phía những người còn lại, ánh mắt sâu thẳm, thần sắc lạnh lùng nói: "Các ngươi cũng có lời muốn nói à?"
Mọi người thấy thế, lập tức im lặng như hến mà lắc đầu.
"Nếu đều không có ý kiến, vậy mau chọn đi, chọn được cái gì thì học cái đó, đừng lằng nhà lằng nhằng." Cầu quản gia mất kiên nhẫn phất ống tay áo, ra hiệu cho mười tám người còn lại tới chọn lựa bí tịch thuật pháp.
Mười tám người còn lại cũng không dám nói nhiều, lại càng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể chọn dựa vào cảm giác.
Không bao lâu, họ đã chọn xong.
Cầu quản gia thấy thế, thong thả nói: "Đi theo ta."
Mọi người liếc nhìn nhau, rồi cùng Cầu quản gia rời khỏi tiểu viện của nô bộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận