Xu Cát Tị Hung, Thiên Mệnh Tại Ta Tại Sao Thua?

Chương 124: Hắn hướng nếu là cùng xối tuyết, này sinh cũng coi như tổng đầu bạc ( 1 )

**Chương 124: Nếu cùng người dưới tuyết trắng xóa, đời này xem như đã bạc đầu (1)**
Bên trong ao suối nước nóng, hơi nóng bốc lên, sương mù lượn lờ, tựa như tiên cảnh.
Nhiệt độ nước của suối nước nóng vừa đúng, vừa mới xuống nước, liền cảm giác một dòng nước ấm trong nháy mắt bao bọc toàn thân, xua tan hơi lạnh, mang đến cảm giác thoải mái dễ chịu và thư giãn từ trong ra ngoài.
Chu Thanh Phong và lão người thọt ngồi cạnh nhau, mỗi người tựa vào thềm đá bên cạnh ao suối nước nóng, mặc cho dòng nước suối ấm áp không ngập quá vai và cổ. Bọn họ khẽ giọng trò chuyện, chủ đề từ những chuyện vặt vãnh hằng ngày đến những cảm ngộ nhân sinh, rồi lại đến tâm đắc tu luyện.
Thỉnh thoảng, lão người thọt sẽ dùng giọng điệu của bậc trưởng bối để truyền thụ cho Chu Thanh Phong một ít trí tuệ cuộc sống hoặc kinh nghiệm tu luyện, còn Chu Thanh Phong thì khiêm tốn lắng nghe, đôi lúc gật đầu đáp lại, thể hiện sự tôn trọng và tín nhiệm đối với lão người thọt.
Chung quanh ao suối nước nóng, cây cỏ xanh tươi tốt, hương hoa lan tỏa bốn phía, tiếng chim hót líu lo, tạo nên một khung cảnh yên tĩnh tách biệt. Bên cạnh ao có đặt ghế gỗ để nghỉ ngơi, giá treo khăn mặt cùng với những con đường nhỏ lát đá được điểm tô bằng các loại hoa cỏ.
Khi cơ thể dần dần thích ứng với nhiệt độ nước.
Chu Thanh Phong và lão người thọt bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh khó có được này. Hơi nóng của nước suối thẩm thấu qua da thịt, làm thư giãn cơ bắp mệt mỏi, phảng phất như có bàn tay vô hình đang nhẹ nhàng xoa bóp từng chỗ đau nhức.
"Liêu tiên sinh, ngươi là tiền bối, phận làm vãn bối, ta có một chuyện muốn thỉnh giáo ngươi."
"Ừm, chuyện gì."
"Dịch quỷ đang ở trong tay ta, nên làm thế nào để phát huy tối đa giá trị của nó đây."
Lão người thọt lấy chiếc khăn nóng trên mặt xuống, mỉm cười nhìn Chu Thanh Phong: "Vậy thì phải xem ngươi muốn tăng cường năng lực chiến đấu cá nhân, hay là muốn nâng cao tu vi."
"Nếu là nâng cao năng lực chiến đấu cá nhân, vậy thì lựa chọn hàng đầu chắc chắn là khống chế dịch quỷ."
"Rồi tìm thêm huyết quỷ, quỷ chết đói, phối hợp với các vật liệu luyện khí như tai cấp ngàn năm âm mộc, tai cấp điên thần vải liệm thi, đậu phụ phơi khô da người, để luyện chế ra tai cấp pháp khí xếp hạng thứ nhất là ba tai diệt thế cờ."
"Có lá cờ này trợ giúp, ngươi chỉ cần nhẹ nhàng vẫy cờ, là có thể khiến vạn vật khô héo, ôn dịch hoành hành, tai họa chiến tranh không ngừng, ngươi sẽ hóa thân thành thiên tai, phàm là nơi ngươi lướt qua, sinh linh đồ thán, vạn vật tịch diệt."
"Nếu như cầm lá cờ này chạy đến một thế giới thanh khí không có tu sĩ chân tiên cảnh tồn tại."
"Chậc, vậy ngươi chính là thiên tai di động, là ngọn nguồn ô nhiễm thế giới, hoàn toàn có thể dựa vào sức một người đồ diệt chúng sinh, thúc đẩy thiên đạo bị trọc khí sôi trào ô nhiễm mà trở nên điên cuồng, đọa vào ngũ trọc ác thế."
Chu Thanh Phong im lặng không nói, theo như « Giao Giới Sinh Hoàn Ký » ghi lại.
Tu sĩ của thế giới thanh khí hấp thụ thanh khí, cũng như tu sĩ thực trọc hấp thụ trọc khí.
Cảnh giới của tu sĩ thực thanh là tiên nhân, thiên tiên, chân tiên.
Tương ứng với tu sĩ thực trọc là thực trọc cảnh, thực tai cảnh, thực sát cảnh.
Nghe nói dưới cảnh giới nhân tiên của thế giới thực thanh còn có cảnh giới khác, nhưng đó đều là cảnh giới phàm nhân. Những phàm nhân này chỉ là tu luyện bản thân thành trường sinh loại mà thôi, dùng để luyện thành nhân đan ngược lại lại là tư liệu tu luyện thượng đẳng.
Hơn nữa, cứ mỗi hơn hai trăm năm, nhiều nhất không quá ba trăm năm, sẽ có một thế giới thanh khí đọa vào ác thế.
Loại tin tức này, tu sĩ tầng dưới căn bản không tiếp xúc được, bởi vì tin tức về mặt chân thực của thế giới đều bị đám thượng vị giả che giấu kín kẽ. Nếu để cho tu sĩ tầng dưới đều biết chuyện này, vậy chẳng phải tất cả đều phát điên hay sao.
Ước chừng tất cả sẽ vắt chân lên cổ chạy về phía thế giới thanh khí, người người bắt trường sinh loại ăn thịt, ai còn muốn ở lại nơi nguyên sinh chịu khổ bị liên lụy, khổ sở làm công cho đám quyền quý để kiếm mấy ngàn pháp tiền công chứ.
Đương nhiên, cho dù tu sĩ tầng dưới biết thì cũng khó có thể vượt qua chiến trường "Giao Giới" để xâm nhập thế giới thanh khí. Kể cả có một số tu sĩ tầng dưới không cam lòng tầm thường mạo hiểm vượt biên trái phép, thì cũng là số ít lại càng ít, không ảnh hưởng đến đại cục của ngũ trọc ác thế.
Lão người thọt chậm rãi nói: "Nói đi cũng phải nói lại, nếu ngươi không theo đuổi năng lực chiến đấu cá nhân, mà là theo đuổi việc nâng cao tu vi, vậy thì luyện thành đại dịch trúc cơ đan đương nhiên là tốt nhất."
"Viên đại dịch trúc cơ đan này, dùng một lần có thể tăng khoảng một ngàn pháp lực, giúp ngươi tiết kiệm mấy ngàn ngày khổ tu, hiệu quả cực tốt. Nó còn có thêm hiệu quả tẩy rửa cốt nhục, thúc đẩy hiệu suất cốt nhục hấp thụ ôn dịch chi tai khí tăng lên một thành, giới hạn pháp lực dự trữ cũng tăng lên một thành."
"Giá thị trường khoảng chừng một trăm vạn pháp tiền, thỉnh thoảng có dao động, nhưng cũng không lớn."
Chu Thanh Phong nghe lão người thọt nói xong, khẽ gật đầu, trong lòng đã có quyết định về việc xử lý dịch quỷ như thế nào.
Căn cơ của mình sâu dày, tu luyện một mạch đến thực sát cảnh không có vấn đề gì.
Tốc độ tu luyện cũng không phải là vấn đề, có thể lập công rồi vào bạch cốt trúc cơ tháp để phụ trợ bản thân tu luyện, lại phối hợp thêm một ít dịch đan bổ dưỡng rẻ tiền hơn, thành thật kiên định bế quan tu luyện, cũng có thể tiến bộ vượt bậc.
Không cần thiết phải dùng đại dịch trúc cơ đan, không đáng giá, tỉ lệ hiệu quả trên giá thành quá thấp.
Chẳng thà tập hợp đủ vật liệu của ba tai diệt thế cờ, tìm cách luyện chế ra một món pháp khí cường hãn vô địch.
Lão người thọt hỏi: "Đã quyết định rồi à?"
Chu Thanh Phong nói: "Đa tạ Liêu tiên sinh chỉ điểm, ta đã biết nên làm thế nào."
Lão người thọt mỉm cười vỗ vai Chu Thanh Phong: "Ngâm đủ lâu rồi, lên đây uống chút trà xanh với lão phu."
"Vâng, Liêu tiên sinh." Chu Thanh Phong đứng dậy, lấy khăn mặt trên giá treo bên cạnh ao lau người, thay áo choàng tắm rồi cùng lão người thọt ngồi đối diện trước bàn trà. Lão người thọt tay cầm ấm trà rót cho Chu Thanh Phong một chén trà xanh.
Chu Thanh Phong bưng trà lên chậm rãi uống một ngụm, mỉm cười nói: "Liêu tiên sinh, chúng ta quen biết cũng không ngắn, nhưng ta vẫn luôn gọi ngươi là Liêu tiên sinh, còn chưa từng biết tên đầy đủ của Liêu tiên sinh, không biết có thể cho ta biết được không?"
Lão người thọt nhước mắt nhìn Chu Thanh Phong một cái: "Cũng không có gì không thể nói. Ta tên là Liêu Mang Chân. Mang trong khiêm tốn, Chân trong mượn giả tu chân. Đây là tên cha ta đặt cho ta."
Chu Thanh Phong lẩm nhẩm cái tên một lần, ánh mắt tỏ vẻ suy tư, nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của lão người thọt, thuận thế nói một câu khen: "Tên hay. Liêu tiên sinh vừa nhìn đã biết xuất thân từ thư hương môn đệ, người chẳng những đẹp trai mà còn có khí chất."
Lão người thọt cười tủm tỉm chỉ vào Chu Thanh Phong: "Ngươi tiểu tử này đúng là miệng lưỡi trơn tru. Nhưng ngươi nói cũng không sai, lão phu xác thực xuất thân thư hương môn đệ, không dám nói tài trí hơn người, nhưng cũng xem như là học rộng biết nhiều."
Không biết lúc trẻ lão người thọt trông như thế nào, nhưng bây giờ thì... thật một lời khó nói hết.
Không thể nói là xấu xí, nhưng quả thật chẳng liên quan gì đến đẹp trai cả.
Chỉ có thể nói năm tháng là con dao giết heo, đao đao thúc người già đi.
Chu Thanh Phong mỉm cười nói: "Lúc trước nghe Liêu tiên sinh nói, ở đây có người quen cũ, chẳng lẽ không định đi gặp một lần sao?"
Lão người thọt uống một ngụm trà xanh, khẽ nói: "Tránh còn không kịp, sao dám gặp mặt."
Chu Thanh Phong thấy vậy, lập tức hiểu ra: "A, ta hiểu rồi, thì ra Liêu tiên sinh có nợ tình cảm à."
Lão người thọt lắc đầu nói: "Không tính là nợ tình cảm, chỉ là đối phương đơn phương tình nguyện mà thôi."
"Nói tỉ mỉ thì, năm đó lão phu từng đến Hàn Đông thành, ở lại đây hơn nửa năm, tham gia băng điêu đại tái, Tuyệt Vọng pha trượt tuyết đại tái, thiên kiêu tranh bá thi đấu, liên tiếp đoạt cả ba giải quán quân, cũng coi như là vang danh một thời."
"Ai mà ngờ được lại vì danh tiếng quá lớn mà bị một vị ác nữ tên là Giang Ly để mắt tới, sống chết đòi lão phu ở rể. Chuyện này bảo lão phu làm sao đáp ứng được? Lại không nói chuyện ở rể hay không, lão phu sớm đã lòng có nơi chốn, không chứa thêm được nữ nhân nào khác."
"Không còn cách nào khác, lão phu chỉ đành dùng kế chuồn là thượng sách, bỏ trốn mất dạng."
"Hiện giờ quay lại chốn cũ, lão phu nếu không cố tình tìm kiếm thì hẳn là không thể gặp lại nàng ấy."
Chu Thanh Phong nghe vậy, cười ha ha một tiếng: "Thú vị, thú vị. Liêu tiên sinh nói như vậy, ta ngược lại lại nảy sinh lòng hiếu kỳ đối với vị Giang Ly ác nữ này. Rốt cuộc là kỳ nữ thế nào mà có thể khiến Liêu tiên sinh phải bỏ trốn mất dạng như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận