Xu Cát Tị Hung, Thiên Mệnh Tại Ta Tại Sao Thua?

Chương 269: Tiền tài mở đường ngục tốt cười, mười năm đau khổ huyết lệ ngao ( 1 )

Chương 269: Tiền tài mở đường ngục tốt cười, mười năm đau khổ huyết lệ gian truân (1)
Diêm Vấn Tửu hơi hồi tưởng một chút, ôm quyền đáp lại: "Không biết, nhưng nhóm người Cổ Đạo Chiếu này bị tù mười năm, còn bị ngày ngày 'chiếu cố' đặc thù, cho dù có một ít người còn sống, tám phần cũng nhanh phế đi."
Trạch Hành Viễn chậc một tiếng: "Chậc, ngươi đi đem bọn họ vớt ra, nhớ kỹ, vớt người đừng dùng bất kỳ quan hệ người quen hay bạn bè nào, ngươi giấu diếm thân phận tự mình đem bọn họ vớt ra là được, làm như vậy sẽ không lưu lại dấu vết."
"Vớt bọn họ ra xong, lại âm thầm dẫn dắt bọn họ đi giết Chu Tứ Lang, sau khi xong việc thì xử lý bọn họ luôn, không cần lưu lại người sống nào, nhớ kỹ, đừng để lại t·hi t·hể nhóm người Cổ Đạo Chiếu tại hiện trường, để tránh biến khéo thành vụng."
Diêm Vấn Tửu ôm quyền hành lễ: "Rõ ràng, ta sẽ tự mình đi làm, đảm bảo vạn vô nhất thất."
Trạch Hành Viễn khẽ gật đầu, đưa tay vỗ vỗ cánh tay Diêm Vấn Tửu: "Lão Diêm, hành sự cẩn thận, nếu như sự việc không thể làm được, cho phép ngươi từ bỏ hành động lập tức rút lui, nhưng nhớ kỹ không được bại lộ thân phận, lưu lại bất kỳ nhược điểm nào."
Diêm Vấn Tửu gật đầu vẻ mặt ngưng trọng, ôm quyền khom người, quay người bước nhanh rời đi.
Trạch Hành Viễn đi đến bên cửa sổ, hai viên long châu trong lòng bàn tay không ngừng xoay tròn, sắc mặt hắn băng lãnh, hai tròng mắt như một hồ u tuyền, âm lãnh thấu xương: "Tứ thiếu chủ, a, dám cản đường ta, giết không tha."
Hắn làm việc chính là như vậy, không giải quyết được vấn đề như nước với lửa, thì giải quyết người tạo ra vấn đề.
Tiên hạ thủ vi cường, ra tay muộn gặp nạn.
Chẳng lẽ lại thật sự đợi Chu Tứ Lang chuẩn bị đầy đủ ra tay đánh gục mình sao?
Mình đi đến vị trí ngày hôm nay, đã nỗ lực quá nhiều, vì bảo vệ tất cả những gì hiện có, để tiến thêm một bước, mình cần phải tìm cách xử lý Chu Tứ Lang, cho dù hành vi của mình sẽ chọc giận Lạc lão sư cũng tại sở không tiếc.
Diêm Vấn Tửu bước nhanh ra khỏi Đô Sát Viện, vừa lúc đụng phải Bùi Hạnh Xuân đi tới từ phía đối diện. Chỉ vì trong đầu đang suy nghĩ những chuyện quan trọng nên không để ý đến Bùi Hạnh Xuân, trực tiếp bước nhanh lướt qua nàng.
Bùi Hạnh Xuân lộ vẻ nghi hoặc, kéo hắn lại một chút: "Lão Diêm, ngươi vội vàng hấp tấp chạy đi đâu vậy?"
"Tiểu Bùi à." Diêm Vấn Tửu giật mình hoàn hồn, nhớ tới lời dặn của Trạch Hành Viễn, hắn nói một cách mập mờ: "Địch chủ quản nhờ ta đi làm chút chuyện cho Lạc lão sư, ngươi đừng hỏi nhiều, dù sao sự việc rất quan trọng, không thể chậm trễ."
Bùi Hạnh Xuân thấy vậy, hơi nheo mắt, nhận ra tám phần Trạch Hành Viễn lại đang mượn danh nghĩa lão sư để sai Diêm Vấn Tửu làm chút việc không thể lộ ra ngoài. Xét tình sư môn đồng đạo, nàng vẫn mở miệng nhắc nhở.
"Lão Diêm, ngươi bớt qua lại với tên Trạch Hành Viễn đó đi."
"Trong đám học sinh chúng ta, hắn là kẻ ti tiện vô sỉ nhất, không hề có chút nguyên tắc hay điểm mấu chốt nào."
"Con người hắn tiền gì cũng dám nhận, việc gì cũng dám nhúng tay, người nào cũng dám sắp đặt."
"Ngươi phải cẩn thận, bất kể lão Địch bảo ngươi làm chuyện gì, ngươi đều phải giữ lại chút tâm nhãn, biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm, đặc biệt là những vấn đề liên quan đến nguyên tắc, tuyệt đối không được mập mờ, nếu không sẽ hại ngươi đó."
Diêm Vấn Tửu nghe vậy, khẽ gật đầu: "Đa tạ đã nhắc nhở, ta hiểu rồi."
"Ừm." Bùi Hạnh Xuân vỗ vỗ cánh tay Diêm Vấn Tửu, quay người đi vào Đô Sát Viện.
Diêm Vấn Tửu dừng chân một lát rồi bước nhanh rời đi. Hắn đương nhiên biết Trạch Hành Viễn đang mượn danh nghĩa lão sư để sai bảo mình làm việc. Hắn lại không phải kẻ ngu, có thể lăn lộn đến bây giờ, nếu không có chút tâm nhãn thì sớm đã bị người ta chơi chết rồi.
Sở dĩ bị Trạch Hành Viễn thuyết phục làm loại chuyện đạp đổ điểm mấu chốt và nguyên tắc này.
Chủ yếu có ba lý do.
Một là, Trạch Hành Viễn nói không sai, chỉ có lão sư tiến lên một bước, Trạch Hành Viễn mới có thể tiến lên một bước, mà chính mình có thể nhân cơ hội này lập đại công, từ đó vinh thăng lên vị trí phó chủ quản.
Chứ không thì dựa vào cái gì để cạnh tranh lại với Bùi Hạnh Xuân, vị quan nhị đại có hậu trường cực kỳ cứng rắn này?
Lại làm sao cạnh tranh nổi với hai người Tất Mục Ca và Hách Đoạn Hồn?
Ba đối thủ cạnh tranh cùng cấp, không một ai là thiện tra (dễ đối phó).
Muốn leo lên cao, là dựa vào mặt to hay là mông lớn?
Chuyện này hoàn thành, thì việc vinh thăng phó chủ quản chính là chuyện ván đã đóng thuyền.
Nếu không làm được, sau khi Lạc lão sư biết chuyện, có trách tội mình cũng không sao, dù sao cũng là Trạch Hành Viễn giả truyền ý chỉ của lão sư. Mình trung thành cảnh cảnh với lão sư, chẳng qua là bị che mắt, tùy tiện là có thể đổ sạch trách nhiệm.
Hai là, mình là một trong những học sinh của Lạc Bỉnh Nghĩa, nắm giữ vị trí thực quyền như chủ sự Ngũ xứ, Chu Tứ Lang tất nhiên sẽ liệt mình vào danh sách thanh toán. Lạc Bỉnh Nghĩa mà ngã đài, tổ chim bị phá thì trứng còn có thể nguyên vẹn hay không?
Việc mình bị bãi quan giáng chức, bị bắt vào tù gần như là kết quả có thể đoán trước được.
Vì bảo vệ tất cả những gì đang có, giành lấy một con đường sống và tiền đồ, mình đều cần phải lật đổ Chu Tứ Lang.
Trong tình huống điều kiện cho phép, cũng không phải là không thể mạo hiểm xử lý Chu Tứ Lang.
Không còn cách nào khác, mình và phe Lạc gia buộc với nhau quá chặt, lợi ích nắm giữ quá nhiều, người đắc tội cũng nhiều, đã từng lấy quyền mưu tư, thông đồng làm bậy, việc có thể làm và không thể làm đều đã làm, một mông toàn phân, lau cũng không sạch.
Bao nhiêu năm nay thuận buồm xuôi gió, không bị thanh toán chẳng qua là vì đã lên chiếc thuyền của phe Lạc gia này.
Ba là, kế hoạch tập kích Chu Tứ Lang này nhìn có vẻ cực kỳ nguy hiểm, nhưng thực chất lại ổn, chuẩn, hung ác. Nhân lúc cuộc chiến thực lực giữa hai bên chưa bắt đầu, tìm đúng cơ hội ra tay chính là tuyệt sát, xử lý Chu Tứ Lang ở nơi hoang dã để giải quyết triệt để vấn đề.
Sau chuyện này cũng không cần lo lắng bị điều tra ra manh mối, bởi vì trong mắt bất kỳ ai, cuộc chiến giữa phe Lạc gia và phe Chu gia chỉ vừa mới bắt đầu, nhân thủ hai bên chưa có chút tổn thất nào, cũng tạm thời chưa có thù oán gì, hòa hay chiến còn chưa biết chừng.
Thực lực hai bên hoàn toàn có thể thông qua những lần giao tranh qua lại để kéo co đàm phán, người thắng đoạt quyền, kẻ thua thỏa hiệp, còn lâu mới đến mức ngươi chết ta sống, không cần phải giết sạch đối phương, đây mới là quá trình đấu tranh bình thường.
Sẽ không ai nghĩ tới phe Lạc gia lại to gan như vậy. Người khác sẽ chỉ đặt đối tượng nghi ngờ lên những kẻ thù cũ và thế lực có thù oán với Chu Thanh Phong, ví dụ như hoàng thất Mãng Tước, tấm mộc tốt nhất này.
Nếu hai thế lực khổng lồ là Đệ Nhất gia và hoàng thất Mãng Tước bị kéo vào chuyện này, thì ai còn quan tâm đến đám tép riu tiềm ẩn bọn họ chứ? Cho nên chuyện này có thể làm trong âm thầm, nhưng chỉ là trường hợp cá biệt mà thôi.
Thành Kiếm Tháp, Hầm Giam.
Cái gọi là Hầm Giam không phải là ngục giam của Dạ Du Ty. Ngục giam Dạ Du Ty chỉ là nơi tạm thời giam giữ nghi phạm và thẩm vấn. Nơi chính thức giam giữ tội phạm sau khi qua thẩm phán có thể hoàn toàn khác.
Hầm Giam Kiếm Tháp chỉ là một cái hố có đường kính ba trượng, cũng được trang bị hai cái lồng pháp khí dùng để lên xuống. Hai cái lồng này nối thẳng xuống nơi sâu vạn mét dưới lòng đất. Bất kể là ngục tốt hay phạm nhân đều chỉ có thể ra vào từ đây.
Diêm Vấn Tửu thân khoác hắc bào, đeo mặt nạ, không sử dụng bất kỳ mối quan hệ nào, không tìm bất kỳ người quen hay bạn bè nào, chỉ dùng chút tiền tài mua chuộc ngục tốt, lấy danh nghĩa thăm hỏi Cổ Đạo Chiếu để thuận lợi ngồi lồng đi xuống tiến vào Hầm Giam.
Hầm Giam nằm sâu vạn mét dưới lòng đất, phạm nhân đều lao động tại nơi này.
Nhóm người Cổ Đạo Chiếu toàn bộ đều bị nhốt lao động bên trong này, mười năm không thấy mặt trời, mỗi ngày phải mang gông xiềng cũ kỹ phong cấm pháp lực và thần thông, giống như phàm nhân làm công việc lao động chân tay nặng nhọc, đồng thời ăn không đủ no.
Ngoài ra, mỗi ngày còn phải chịu sự "chiếu cố" đặc thù từ ngục tốt và sự bắt nạt của đám bạn tù. Bởi vì cấp trên đã đánh tiếng, không hành hạ chết thì cũng hành hạ đến gần chết, đời này đừng mong bọn họ sống sót rời khỏi Hầm Giam.
Cho nên tình cảnh của nhóm người này vô cùng tồi tệ, bất kỳ tên tội phạm nào cũng có thể cưỡi lên đầu lên cổ bọn họ mà đi ị đi tiểu.
Mười năm qua, đội thân vệ một trăm người, bị giày vò chỉ còn lại 20 người.
Bốn phần năm người sống không bằng chết, dưới sự sụp đổ đã lựa chọn tự sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận