Xu Cát Tị Hung, Thiên Mệnh Tại Ta Tại Sao Thua?

Chương 93: Đại bàng một ngày cùng gió khởi, lên như diều gặp gió chín vạn dặm

"Tư Mã Ngôn thật sự là người của Nhậm Tâm phái, vậy vi sư khẳng định, hắn vẫn chưa chết, bởi vì mỗi một yêu nhân Nhậm Tâm còn sống đều mạnh mẽ đáng sợ, muốn đánh bại bọn họ thì dễ, muốn giết chết bọn họ thì khó như lên trời."
"Ta sẽ hồi báo kỹ càng sự tình này cho phu nhân, cùng nhau sớm đưa ra đối sách."
"Được rồi, vi sư không ngồi nữa, đi trước một bước."
Cầu quản gia rời đi, mang theo suy đoán của Chu Thanh Phong.
Bất luận suy đoán của Chu Thanh Phong có kinh người cỡ nào, đều không phải là không có lửa thì sao có khói.
Bởi vì người của Nhậm Tâm phái vốn yêu thích gây sóng gió.
Bọn người này chính là kẻ phá hoại trật tự cùng cực, là đầu nguồn cuối cùng của hỗn loạn.
Nếu như Nhậm Tâm phái nhắm vào Kiếm Tháp.
Vậy ngay cả Đệ Nhất gia cũng phải đề cao cảnh giác, để tránh vạn năm truyền thừa bị lật đổ trong sớm một.
Chính mình phải kịp thời hồi báo sự tình này cho phu nhân, tra ra kẻ nào trong tầng lớp cao tầng có cấu kết với đám tặc phỉ Tru Tiên trại, cho dù không tra được cũng phải sớm đề phòng, nâng mức độ cảnh giới nội bộ lên cao nhất.
Mã đại lang mà biết sư đồ hai người nói chuyện, nhất định sẽ hô to một tiếng oan uổng, lão tử chỉ là muốn tay trắng dựng nghiệp, độc lập môn hộ, chưa từng nghĩ tới việc phá vỡ Kiếm Tháp, càng không hề cấu kết với yêu nhân Nhậm Tâm phái a.
Vì sao Chu Thanh Phong lại căng thẳng như vậy, đem những suy đoán đơn thuần, không có chứng cứ báo cáo lên trên? Bởi vì trước đây Chu Thanh Phong là người làm thuê, hiện tại Chu Thanh Phong là đối tác, cho nên Kiếm Tháp không thể sụp đổ.
Kẻ nào dám mưu toan phá vỡ Kiếm Tháp, Chu Thanh Phong liền muốn diệt kẻ đó.
Chỉ cần Kiếm Tháp còn tồn tại, chính mình liền là thiếu chủ thứ tư của Kiếm Tháp thành.
Như vậy, tài nguyên cần thiết cho tu luyện sẽ dùng mãi không cạn, không thiếu bất cứ thứ gì.
Hiện tại đem suy đoán trong lòng báo lên, cũng không có gì phải lo lắng, bởi vì Kiếm Tháp rất mạnh, Đệ Nhất gia rất mạnh, trong tình huống có đề phòng, Kiếm Tháp vững như thành đồng, chính mình có thể gối cao không lo.
Cùng ngày, Chu Thanh Phong mời Diệp Đình Tu và Tiêu Hồng Vận hai người tới phủ dùng cơm uống rượu.
Ba người ngồi quây quần uống thỏa thích, uống rất nhiều, nói rất nhiều, đều rất vui vẻ.
Bởi vì mọi người đều đang trưởng thành, đều đang tiến bộ, đều đang trở nên ngày càng tốt hơn.
Bằng hữu không cần nhiều, có hai ba người bạn tốt là đủ rồi.
Uống đến nơi cao hứng, Chu Thanh Phong cầm bầu rượu lên uống một ngụm lớn, chân tình bộc lộ, ha ha cười to: "Đại bàng một ngày cùng gió khởi, lên như diều gặp gió chín vạn dặm, thoải mái, thật thoải mái a!"
"Chúc mừng, lão Chu, sau này, chiếu cố nhiều nhé!" Diệp Đình Tu đỡ vai Chu Thanh Phong, mắt say lờ đờ mông lung, loạng chà loạng choạng cụng ly với Chu Thanh Phong, sau đó phịch một tiếng ngã xuống đất, nằm ngáy o o.
Tiêu Hồng Vận chắp hai tay sau lưng, đứng bên cửa sổ, nhìn vầng minh nguyệt màu đỏ thẫm trên trời: "Nhân sinh thật quá kỳ diệu, đã từng là đối thủ, hiện tại là bằng hữu, quả nhiên, tất cả những gì chúng ta trải qua đều là sự sắp đặt tốt nhất của vận mệnh."
"Lão Chu, lần từ biệt này, ta và lão Diệp quyết định theo sư phụ đi khổ tu lịch luyện."
"Lần sau trở về, chúng ta đều sẽ đặt chân vào Thực Tai cảnh."
"Đến lúc đó, chúng ta ở Thực Tai cảnh lại so cao thấp."
Chu Thanh Phong cười nhìn bóng lưng Tiêu Hồng Vận: "Được, ta cũng chuẩn bị đăng giai Dược cảnh, chúng ta Thực Tai cảnh gặp."
Tiêu Hồng Vận không có động tĩnh, Chu Thanh Phong đứng dậy đi tới lay nhẹ một chút, Tiêu Hồng Vận đã đứng ngủ, bị lay một cái, cũng ngã phịch xuống đất, nằm ngáy o o.
Chu Thanh Phong thấy vậy, lập tức cười ha ha một tiếng: "Uống rượu, ngươi cũng không được rồi a."
Cười cười, Chu Thanh Phong không thắng nổi tửu lượng, vịn ngồi trên bệ cửa sổ, ngửa mặt nhìn vầng minh nguyệt màu đỏ thẫm trên bầu trời, thần sắc tràn ngập sự hăng hái của tuổi trẻ và niềm ước mơ vô hạn đối với tương lai.
Chưa đầy một năm, chính mình đã quét sạch mọi chướng ngại trên đường, từng bước, từng bước, từng bước, từng bước leo lên trên.
Cho đến ngày nay, chính mình cuối cùng đã xoay người!
Hôm sau.
Những vật phẩm phu nhân ban thưởng, tất cả đều do người từ Tưởng thiện đường đưa đến Chu phủ.
Chu Thanh Phong chỉ lấy những tài liệu đăng giai, tài nguyên phụ trợ đăng giai và đan dược phụ trợ tu luyện.
Nói về trước mắt, vừa lập đại công trở về, lại được nhận làm nghĩa tử, được phong làm Phó Tổng đốc.
Chính mình đã đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, mọi cử động đều bị người ta nhìn chằm chằm, một chút tì vết nhỏ cũng sẽ bị phóng đại vô hạn, biến thành chứng cứ phạm tội để người khác công kích chính mình.
Nếu có kẻ muốn mượn sức nóng ngút trời này để hại chính mình.
Chính mình ngược lại sẽ bị sức nóng này phản phệ.
Vẫn là câu nói đó, chính mình từ tầng lớp dưới cùng một đường nghịch sát đi lên, đã xâm phạm lợi ích của rất nhiều người.
Trong mắt một số người, sự tồn tại của chính mình đã là một loại sai lầm.
Đây không còn là vấn đề có đắc tội hay không.
Mà là bản thân sự tồn tại đã là đắc tội.
Cho nên, vào thời điểm này, nhất định phải biến mất, tĩnh lặng lại.
Tốt nhất là biến mất khỏi tầm mắt của mọi người một thời gian.
Để cho sức nóng ngày càng nghiêm trọng này từ từ hạ xuống theo thời gian.
Lúc này, lựa chọn tốt nhất chính là vào Bạch Cốt Trúc Cơ tháp bế quan tu luyện, chuẩn bị đăng giai Dược cảnh.
Nhưng trước khi bế quan, Chu Thanh Phong vẫn muốn sắp xếp ổn thỏa việc học hành cho a muội, tìm được một lương sư.
Trong Ngũ Trọc Ác Thế này, không đọc sách không sao, nhưng nhất định phải biết chữ.
Nếu không ngay cả bí tịch tu luyện cũng xem không hiểu, chỉ có thể trở thành heo con bị nuôi nhốt.
Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu Chu Thanh Phong hiện lên diện mạo một người, lập tức quyết định chính là hắn.
Dạ Du Ty, Án Độc Kho, Chu Thanh Phong mang theo muội muội đến, chuyên tới bái phỏng lão người thọt.
Lão người thọt chống quải trượng, khập khiễng đi tới, hơi cười một tiếng: "Chu tổng nay đã khác xưa a, ta hiện tại nên gọi ngươi là Chu Tứ thiếu chủ, hay là Chu Phó tổng đốc?"
Chu Thanh Phong ôm quyền hành lễ: "Liêu tiên sinh khách sáo rồi, ngài cứ gọi ta là Tứ lang là được."
Lão người thọt mỉm cười gật đầu: "Sao hôm nay Tứ lang lại nghĩ đến chỗ ta thế này."
Chu Thanh Phong nghe vậy, kéo Thủy Nhi từ phía sau ra: "Gia muội đã đến tuổi đọc sách tu luyện, nhưng vẫn chưa tìm được một lương sư, Thanh Phong muốn thỉnh Liêu tiên sinh nhận Thủy Nhi làm đồ đệ."
Thủy Nhi chớp chớp mắt, không biết vì sao a ca lại muốn mình bái một lão người thọt làm sư phụ, nhưng trong lòng Thủy Nhi, a ca là lợi hại nhất, thông minh nhất, làm như vậy nhất định có lý do của a ca.
Lão người thọt nghe vậy, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến thân phận hiện giờ của Chu Thanh Phong, lời đến cửa miệng liền đổi giọng: "Xem mặt mũi Tứ lang, ta có thể nhận nàng làm đồ đệ."
Những lời phía sau không nói ra, nhưng Chu Thanh Phong hiểu rõ, đây là nợ một nhân tình, dùng nhân tình đổi lấy việc lão người thọt dạy dỗ Thủy Nhi đọc sách tu luyện. Vụ trao đổi này trước mắt mà nói, không tồn tại thiệt hơn, chỉ có thể nói nhân tình khó trả.
Nhưng tất cả những điều này đều đáng giá.
Nếu muốn tạo dựng nên một Chu thị trăm năm, thậm chí Chu thị ngàn năm ở thế giới này.
Không thể chỉ dựa vào một mình chính mình, cần phải lôi kéo tất cả lực lượng có thể lôi kéo.
Không tiếc cái giá lớn nào để bồi dưỡng tử đệ gia tộc.
Như vậy mới có thể khiến Chu thị trở thành lực lượng phụ tá cho chính mình.
Đây là một quá trình phát triển gia tộc kéo dài đến trăm năm.
Chu Thanh Phong sẽ không nóng vội, bởi vì vội cũng vô dụng, nội tình còn nông cạn, chỉ có thể dựa vào thời gian để lắng đọng.
Chính mình đã nghĩ rất rõ ràng.
Đời này không nhất định phải kết hôn cưới vợ, nhưng nhất định phải có một đứa con của chính mình.
Coi như sau khi đứa con sinh ra, trải qua trăm năm phát triển, hầu như không còn tồn tại cách nói người khác họ, hơn nữa Chu Thanh Phong không định gả Thủy Nhi ra ngoài, mà là sẽ tìm người ở rể, con cái Thủy Nhi sinh ra sẽ cùng con cái của chính mình kết hợp.
Cho dù Thủy Nhi không phải người nhà họ Chu, nhưng một trăm năm sau, hậu duệ của Thủy Nhi nhất định là người nhà họ Chu.
Hiện giờ Thủy Nhi là muội muội của chính mình, lão người thọt là sư phụ của Thủy Nhi, vậy sau này lão người thọt và Chu gia liền có quan hệ thân thích. Nếu Chu thị xảy ra chuyện, lão người thọt không thể nào chỉ lo thân mình, sống chết mặc bây.
Chu Thanh Phong nói: "A muội, quỳ xuống bái sư đi. Liêu tiên sinh là ẩn thế cao nhân, ngươi nếu có thể học được một nửa bản lĩnh của hắn, chính là phúc khí ngươi hưởng cả đời không hết."
Thủy Nhi nghe vậy, lập tức quỳ xuống, cúi đầu liền bái: "Thủy Nhi bái kiến sư phụ."
Lão người thọt hơi nhấc tay, một luồng pháp lực màu tím từ hư không nâng Thủy Nhi dậy, vuốt râu mỉm cười: "Đồ nhi ngoan, sau này hãy chăm chỉ học tập tu luyện cùng vi sư, vi sư nhất định sẽ dốc túi tương thụ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận