Xu Cát Tị Hung, Thiên Mệnh Tại Ta Tại Sao Thua?
Chương 226: Phong vân biến ảo cục trong cục, sinh tử một đường tính không di ( 2 )
Chương 226: Phong vân biến ảo cục trong cục, sinh tử một đường tính không di (2)
Bành Cẩm sững sờ, hơi nhíu mày, có chút bất ngờ, không rõ hành động của mình có vấn đề ở chỗ nào mà lại khiến đối phương phát giác. Nhưng mà, địch quân có động thủ hay không cũng không quan trọng, hắn cười lạnh một tiếng: "Nhìn thấu thì đã sao?"
"Chu Thanh Phong không thể nào nghĩ ra được át chủ bài của chúng ta lại là Vạn Tượng thiên tôn, một trong ba Thiên Tôn. Kể từ khoảnh khắc hắn dựa vào thế lực đánh vào trừ ma liên quân, hắn đã rơi sâu vào thế cục mà Hoàng Phủ đội trưởng bày ra."
"Bất luận làm cái gì, hắn đều sẽ chết, đây là kết cục đã được định sẵn."
Thủy Chiết Thiển khẽ gật đầu, gương mặt lộ vẻ thương cảm: "Đáng tiếc Hoàng Phủ đội trưởng lại cứ như vậy mà chết."
Bành Cẩm thở dài một hơi: "Ngũ trọc ác thế này, ai có thể sống đến thọ hết chết già đâu? Thế sự vô thường a, dù cho Hoàng Phủ đội trưởng sức mạnh nghịch thiên, mưu trí tuyệt đỉnh, vẫn như cũ không thoát khỏi sự nghiền ép của ác thế."
"Chúng ta đột ngột qua đời, cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi."
"Chỉ biết than tạo hóa trêu ngươi, tạo hóa trêu ngươi."
"Người càng kinh tài tuyệt diễm, lại càng chết yểu."
"Ai, từ nay về sau, ngũ trọc ác thế lại không còn Hoàng Phủ Vân Tranh nữa rồi."
"Việc ta có thể làm chính là thay Hoàng Phủ đội trưởng thắng ván cờ này, ít nhất cũng kéo theo Chu Thanh Phong chôn cùng."
Nói đến đây, Bành Cẩm đột nhiên cười: "Ta nghĩ dựa theo tài năng thiên phú của hai vị bọn họ, chắc hẳn trên hoàng tuyền đường có thể trò chuyện hợp ý lắm, nói không chừng còn có thể trở thành hảo bằng hữu đấy."
Thủy Chiết Thiển nghe vậy, không mở miệng sỉ nhục Chu Thanh Phong nữa, bởi vì nàng sỉ nhục Chu Thanh Phong cũng chính là đang sỉ nhục người tài giỏi trong lòng mình. Việc nàng có thể làm bây giờ chính là thay người trong lòng giết chết Chu Thanh Phong, thắng ván cờ này.
Hai người đứng bên ngoài cửa chỗ Vạn Tượng thiên tôn, ôm quyền hành lễ với thiên tướng đứng gác. Bành Cẩm nói: "Xin thiên tướng đại nhân thông báo giúp Vạn Tượng thiên tôn, chúng ta có việc quan trọng cần bẩm báo, liên quan đến chuyện ma thần gian tế..."
Ở một nơi khác, Tiêu Hồng Vận và những người khác cùng nhau trở về bên cạnh Chu Thanh Phong. Trong một căn phòng bàn bạc kế hoạch bí mật, sau khi biết được tình cảnh mình đang đối mặt, nhóm người Tiêu Hồng Vận đều ý thức được bản thân đã đứng bên bờ vực thẳm.
Sắc mặt Tiêu Hồng Vận cực kỳ khó coi: "Đáng chết, ta đã nói tại sao bọn họ lại chạy đi gặp Vạn Tượng thiên tôn, thì ra Vạn Tượng thiên tôn đã bị bọn họ khống chế. Hiện tại chúng ta coi như bị dồn vào chân tường, làm thế nào cũng là cái chết a."
Độc Yên Nhiên mồ hôi lạnh chảy ròng: "Không ổn, cực kỳ không ổn. Nếu át chủ bài của địch quân là thiên tôn, vậy thì chúng ta căn bản là chờ bị bắt bị giết thôi. Thế này còn đối kháng thế nào được nữa? Tiếp tục ở lại đây chỉ có một con đường chết."
Diệp Đình Tu gãi gãi đầu: "Làm thế nào đây, lão Chu, cho một lời chắc chắn đi, là giết hay là trốn?"
Chu Thanh Phong hít sâu một hơi, khẽ nhắm mắt lại, lắc đầu nói: "Không giết cũng không trốn. Mãng Tước tiểu đội có ý định dùng đại thế để giết chúng ta, vậy thì chúng ta sẽ khuấy đục nước, làm lớn chuyện, mời cao tầng vào cuộc."
"Bây giờ chúng ta lập tức đi mật báo cho Bất Tử thiên tôn, đem chuyện Mãng Tước tiểu đội là thân phận ma thần cùng với việc Vạn Tượng thiên tôn bị nghi ngờ là đã bị khống chế báo trước cho Bất Tử thiên tôn."
"Như thế này, bất kể Mãng Tước tiểu đội có thực hiện bất kỳ hành vi đối địch nào với chúng ta, đều sẽ bị Bất Tử thiên tôn cho rằng là đang diệt khẩu chúng ta, đồng thời cũng củng cố thêm tính chân thực của những lời chúng ta nói."
"Tuy nhiên, một khi làm như vậy, thế cục sẽ hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của ta, cuối cùng sẽ diễn biến thành dạng gì thì không thể nào biết được. Điều duy nhất có thể xác định là, ít nhất trong thời gian ngắn chúng ta sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng."
Chu Thanh Phong sở dĩ đưa ra lựa chọn như vậy là bởi vì hắn đã âm thầm khởi quẻ hỏi hung cát.
【 Trung bình ký, mật báo Bất Tử thiên tôn, mời cao tầng vào cuộc, bình. 】
Đây là phương pháp phá cục duy nhất Chu Thanh Phong có thể nghĩ ra trong thời gian ngắn.
Còn có phương pháp phá cục nào khác hay không?
Khẳng định là có, dù sao đường cũng là do người đi ra mà thôi.
Chỉ cần muốn đi, đường liền ở dưới chân.
Nhưng thời gian không cho phép, địch nhân không cho phép, chỉ cần hành động của mình hơi chậm một nhịp, có khả năng sẽ thất bại trong gang tấc, chết không có chỗ chôn, cho nên cần phải quả đoán đưa ra quyết định.
Chu Thanh Phong lập tức dẫn các đội viên đến khoang thuyền tiên nơi Bất Tử thiên tôn đang ở.
Bất Tử thiên tôn yên vị trên bảo tọa, nhìn bảy huynh muội Diệp gia, nhàn nhạt nói: "Lại có chuyện gì?"
Chu Thanh Phong ôm quyền hành lễ: "Thiên tôn, chúng ta phát hiện có ma thần trà trộn vào trong trừ ma liên quân, đồng thời nghi ngờ chúng đã khống chế Vạn Tượng thiên tôn. Việc này hệ trọng vô cùng, còn xin Bất Tử thiên tôn sớm có đối sách."
Bất Tử thiên tôn nghe vậy, thần sắc cuối cùng cũng hiện ra một tia gợn sóng: "Diệp Đình Tu, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?"
Chu Thanh Phong mặt lộ vẻ nghiêm túc: "Ta biết, tùy tiện tố cáo một vị thiên tôn, đây là đại tội dĩ hạ phạm thượng."
"Nhưng việc này liên quan đến sự sinh tử tồn vong của Tam Nguyên giới, ta không thể không nói. Thiên tôn, bảy huynh muội Diệp gia chúng ta nguyện chịu trách nhiệm cho những lời đã nói. Nếu có một câu nói dối, bảy huynh muội chúng ta tùy ý thiên tôn xử trí, tuyệt không hai lời."
Thần sắc Bất Tử thiên tôn ngưng trọng, ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Nếu như Vạn Tượng thiên tôn thật sự bị ma thần khống chế, thì đối với an nguy cá nhân của hắn cũng là một tai họa không thể xem nhẹ.
Nhưng chỉ vì lời nói một phía của bảy người trước mắt mà liền hành động, thực sự có chút qua loa. Rất có thể ma thần còn chưa tiêu diệt sạch sẽ, nội bộ liên quân đã sụp đổ trước, đến lúc đó, thế cục tốt đẹp sẽ bị chôn vùi trong phút chốc.
Cho nên, Bất Tử thiên tôn cũng cảm thấy vô cùng khó xử, không dám áp dụng bất kỳ biện pháp cấp tiến nào.
"Diệp Đình Tu, các ngươi thật đúng là ném cho bản tôn một củ khoai lang nóng bỏng tay a."
"Bản tôn nên làm thế nào để nghiệm chứng lời các ngươi nói là thật hay giả đây?"
Chu Thanh Phong nghe vậy, ôm quyền đáp lại: "Thiên tôn, thật ra muốn nghiệm chứng thật giả rất đơn giản."
"Chúng ta đã phát hiện bí mật của ma thần, ma thần cũng đã phát hiện việc chúng ta đã phát giác. Để diệt trừ mầm họa, ma thần tất nhiên sẽ mượn tay Vạn Tượng thiên tôn để bắt giết chúng ta, nói không chừng thủ đoạn vu oan giá họa nào cũng sẽ dùng đến."
"Nếu như Vạn Tượng thiên tôn có hành động đối với chúng ta, vậy thì chẳng khác nào nghiệm chứng những lời ta nói đều là thật."
Bất Tử thiên tôn híp híp mắt, giọng điệu bình thản nói: "Ân, vậy thì tạm thời chờ xem sao."
Chu Thanh Phong ôm quyền hành lễ, dẫn các đội viên đứng sang một bên lặng lẽ chờ đợi.
Bất Tử thiên tôn nhắm mắt dưỡng thần, không ai biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rất nhanh bên ngoài cửa liền xuất hiện tiếng ồn ào.
Bất Tử thiên tôn khẽ mở mắt, chậm rãi lên tiếng: "Chuyện gì mà ầm ĩ vậy?"
Thiên tướng gác cửa bên ngoài mở cửa phòng, đi vào trong phòng, ôm quyền đáp lại: "Bẩm thiên tôn, Vạn Tượng thiên tôn đích thân dẫn theo một đội thiên tướng nói là đến đây truy bắt ma thần, muốn thiên tôn ngài lập tức giao người."
Bất Tử thiên tôn hơi nhíu mày: "Hoang đường, chỗ của bản tôn làm gì có ma thần, bảo bản tôn giao người nào?"
Lời vừa nói ra miệng, Bất Tử thiên tôn ý thức được điều gì đó, nhìn về phía nhóm người Chu Thanh Phong đang đứng một bên chờ đợi.
Hắn im lặng một lát, nói: "Mời Vạn Tượng thiên tôn đến phòng nghị sự tạm ngồi, mặt khác mời cả Từ Hàng thiên tôn cũng tới."
"Tuân lệnh thiên tôn." Thiên tướng ôm quyền hành lễ, chậm rãi lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Bất Tử thiên tôn liếc mắt nhìn: "Diệp Đình Tu, xem ra lời ngươi nói không sai."
Chu Thanh Phong ôm quyền nói: "Thiên tôn, ngài định làm thế nào?"
Bất Tử thiên tôn chậm rãi đi xuống bảo tọa, chắp tay sau lưng nói: "Đây không phải là chuyện các ngươi nên quan tâm. Cùng ta đến phòng nghị sự đi thôi, tối nay có một số việc, cuối cùng cũng phải làm cho rõ ràng."
Chu Thanh Phong trong lòng chùng xuống, hơi cúi đầu: "Vâng, thiên tôn."
Đây chính là lý do vì sao nói rằng mời cao tầng vào cuộc thì bản thân sẽ hoàn toàn mất đi quyền khống chế đối với thế cục.
Bởi vì đã kinh động đến cấp bậc thiên tôn, liền có nghĩa là sự việc đã hoàn toàn phát triển theo hướng không thể khống chế.
Kết quả cuối cùng sẽ diễn biến theo hướng nào, thì không ai biết được nữa.
ps: Hôm nay quyển sách này đã được năm mươi vạn chữ, thành công bước về cột mốc trăm vạn chữ. Hy vọng trong tương lai mọi người có thể thường xuyên đồng hành bên cạnh ta. Kỳ thật mỗi ngày sau khi cập nhật xong, ta đều có chú ý đến số liệu các phương diện, dù là khen thưởng hay bình luận, bất cứ thứ gì cũng đều xem cả. Mỗi lần nhìn thấy số liệu tăng trưởng đều thực sự vui vẻ, bởi vì đây là sự khẳng định của độc giả đối với ta, cảm tạ!
Bành Cẩm sững sờ, hơi nhíu mày, có chút bất ngờ, không rõ hành động của mình có vấn đề ở chỗ nào mà lại khiến đối phương phát giác. Nhưng mà, địch quân có động thủ hay không cũng không quan trọng, hắn cười lạnh một tiếng: "Nhìn thấu thì đã sao?"
"Chu Thanh Phong không thể nào nghĩ ra được át chủ bài của chúng ta lại là Vạn Tượng thiên tôn, một trong ba Thiên Tôn. Kể từ khoảnh khắc hắn dựa vào thế lực đánh vào trừ ma liên quân, hắn đã rơi sâu vào thế cục mà Hoàng Phủ đội trưởng bày ra."
"Bất luận làm cái gì, hắn đều sẽ chết, đây là kết cục đã được định sẵn."
Thủy Chiết Thiển khẽ gật đầu, gương mặt lộ vẻ thương cảm: "Đáng tiếc Hoàng Phủ đội trưởng lại cứ như vậy mà chết."
Bành Cẩm thở dài một hơi: "Ngũ trọc ác thế này, ai có thể sống đến thọ hết chết già đâu? Thế sự vô thường a, dù cho Hoàng Phủ đội trưởng sức mạnh nghịch thiên, mưu trí tuyệt đỉnh, vẫn như cũ không thoát khỏi sự nghiền ép của ác thế."
"Chúng ta đột ngột qua đời, cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi."
"Chỉ biết than tạo hóa trêu ngươi, tạo hóa trêu ngươi."
"Người càng kinh tài tuyệt diễm, lại càng chết yểu."
"Ai, từ nay về sau, ngũ trọc ác thế lại không còn Hoàng Phủ Vân Tranh nữa rồi."
"Việc ta có thể làm chính là thay Hoàng Phủ đội trưởng thắng ván cờ này, ít nhất cũng kéo theo Chu Thanh Phong chôn cùng."
Nói đến đây, Bành Cẩm đột nhiên cười: "Ta nghĩ dựa theo tài năng thiên phú của hai vị bọn họ, chắc hẳn trên hoàng tuyền đường có thể trò chuyện hợp ý lắm, nói không chừng còn có thể trở thành hảo bằng hữu đấy."
Thủy Chiết Thiển nghe vậy, không mở miệng sỉ nhục Chu Thanh Phong nữa, bởi vì nàng sỉ nhục Chu Thanh Phong cũng chính là đang sỉ nhục người tài giỏi trong lòng mình. Việc nàng có thể làm bây giờ chính là thay người trong lòng giết chết Chu Thanh Phong, thắng ván cờ này.
Hai người đứng bên ngoài cửa chỗ Vạn Tượng thiên tôn, ôm quyền hành lễ với thiên tướng đứng gác. Bành Cẩm nói: "Xin thiên tướng đại nhân thông báo giúp Vạn Tượng thiên tôn, chúng ta có việc quan trọng cần bẩm báo, liên quan đến chuyện ma thần gian tế..."
Ở một nơi khác, Tiêu Hồng Vận và những người khác cùng nhau trở về bên cạnh Chu Thanh Phong. Trong một căn phòng bàn bạc kế hoạch bí mật, sau khi biết được tình cảnh mình đang đối mặt, nhóm người Tiêu Hồng Vận đều ý thức được bản thân đã đứng bên bờ vực thẳm.
Sắc mặt Tiêu Hồng Vận cực kỳ khó coi: "Đáng chết, ta đã nói tại sao bọn họ lại chạy đi gặp Vạn Tượng thiên tôn, thì ra Vạn Tượng thiên tôn đã bị bọn họ khống chế. Hiện tại chúng ta coi như bị dồn vào chân tường, làm thế nào cũng là cái chết a."
Độc Yên Nhiên mồ hôi lạnh chảy ròng: "Không ổn, cực kỳ không ổn. Nếu át chủ bài của địch quân là thiên tôn, vậy thì chúng ta căn bản là chờ bị bắt bị giết thôi. Thế này còn đối kháng thế nào được nữa? Tiếp tục ở lại đây chỉ có một con đường chết."
Diệp Đình Tu gãi gãi đầu: "Làm thế nào đây, lão Chu, cho một lời chắc chắn đi, là giết hay là trốn?"
Chu Thanh Phong hít sâu một hơi, khẽ nhắm mắt lại, lắc đầu nói: "Không giết cũng không trốn. Mãng Tước tiểu đội có ý định dùng đại thế để giết chúng ta, vậy thì chúng ta sẽ khuấy đục nước, làm lớn chuyện, mời cao tầng vào cuộc."
"Bây giờ chúng ta lập tức đi mật báo cho Bất Tử thiên tôn, đem chuyện Mãng Tước tiểu đội là thân phận ma thần cùng với việc Vạn Tượng thiên tôn bị nghi ngờ là đã bị khống chế báo trước cho Bất Tử thiên tôn."
"Như thế này, bất kể Mãng Tước tiểu đội có thực hiện bất kỳ hành vi đối địch nào với chúng ta, đều sẽ bị Bất Tử thiên tôn cho rằng là đang diệt khẩu chúng ta, đồng thời cũng củng cố thêm tính chân thực của những lời chúng ta nói."
"Tuy nhiên, một khi làm như vậy, thế cục sẽ hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của ta, cuối cùng sẽ diễn biến thành dạng gì thì không thể nào biết được. Điều duy nhất có thể xác định là, ít nhất trong thời gian ngắn chúng ta sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng."
Chu Thanh Phong sở dĩ đưa ra lựa chọn như vậy là bởi vì hắn đã âm thầm khởi quẻ hỏi hung cát.
【 Trung bình ký, mật báo Bất Tử thiên tôn, mời cao tầng vào cuộc, bình. 】
Đây là phương pháp phá cục duy nhất Chu Thanh Phong có thể nghĩ ra trong thời gian ngắn.
Còn có phương pháp phá cục nào khác hay không?
Khẳng định là có, dù sao đường cũng là do người đi ra mà thôi.
Chỉ cần muốn đi, đường liền ở dưới chân.
Nhưng thời gian không cho phép, địch nhân không cho phép, chỉ cần hành động của mình hơi chậm một nhịp, có khả năng sẽ thất bại trong gang tấc, chết không có chỗ chôn, cho nên cần phải quả đoán đưa ra quyết định.
Chu Thanh Phong lập tức dẫn các đội viên đến khoang thuyền tiên nơi Bất Tử thiên tôn đang ở.
Bất Tử thiên tôn yên vị trên bảo tọa, nhìn bảy huynh muội Diệp gia, nhàn nhạt nói: "Lại có chuyện gì?"
Chu Thanh Phong ôm quyền hành lễ: "Thiên tôn, chúng ta phát hiện có ma thần trà trộn vào trong trừ ma liên quân, đồng thời nghi ngờ chúng đã khống chế Vạn Tượng thiên tôn. Việc này hệ trọng vô cùng, còn xin Bất Tử thiên tôn sớm có đối sách."
Bất Tử thiên tôn nghe vậy, thần sắc cuối cùng cũng hiện ra một tia gợn sóng: "Diệp Đình Tu, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?"
Chu Thanh Phong mặt lộ vẻ nghiêm túc: "Ta biết, tùy tiện tố cáo một vị thiên tôn, đây là đại tội dĩ hạ phạm thượng."
"Nhưng việc này liên quan đến sự sinh tử tồn vong của Tam Nguyên giới, ta không thể không nói. Thiên tôn, bảy huynh muội Diệp gia chúng ta nguyện chịu trách nhiệm cho những lời đã nói. Nếu có một câu nói dối, bảy huynh muội chúng ta tùy ý thiên tôn xử trí, tuyệt không hai lời."
Thần sắc Bất Tử thiên tôn ngưng trọng, ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Nếu như Vạn Tượng thiên tôn thật sự bị ma thần khống chế, thì đối với an nguy cá nhân của hắn cũng là một tai họa không thể xem nhẹ.
Nhưng chỉ vì lời nói một phía của bảy người trước mắt mà liền hành động, thực sự có chút qua loa. Rất có thể ma thần còn chưa tiêu diệt sạch sẽ, nội bộ liên quân đã sụp đổ trước, đến lúc đó, thế cục tốt đẹp sẽ bị chôn vùi trong phút chốc.
Cho nên, Bất Tử thiên tôn cũng cảm thấy vô cùng khó xử, không dám áp dụng bất kỳ biện pháp cấp tiến nào.
"Diệp Đình Tu, các ngươi thật đúng là ném cho bản tôn một củ khoai lang nóng bỏng tay a."
"Bản tôn nên làm thế nào để nghiệm chứng lời các ngươi nói là thật hay giả đây?"
Chu Thanh Phong nghe vậy, ôm quyền đáp lại: "Thiên tôn, thật ra muốn nghiệm chứng thật giả rất đơn giản."
"Chúng ta đã phát hiện bí mật của ma thần, ma thần cũng đã phát hiện việc chúng ta đã phát giác. Để diệt trừ mầm họa, ma thần tất nhiên sẽ mượn tay Vạn Tượng thiên tôn để bắt giết chúng ta, nói không chừng thủ đoạn vu oan giá họa nào cũng sẽ dùng đến."
"Nếu như Vạn Tượng thiên tôn có hành động đối với chúng ta, vậy thì chẳng khác nào nghiệm chứng những lời ta nói đều là thật."
Bất Tử thiên tôn híp híp mắt, giọng điệu bình thản nói: "Ân, vậy thì tạm thời chờ xem sao."
Chu Thanh Phong ôm quyền hành lễ, dẫn các đội viên đứng sang một bên lặng lẽ chờ đợi.
Bất Tử thiên tôn nhắm mắt dưỡng thần, không ai biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rất nhanh bên ngoài cửa liền xuất hiện tiếng ồn ào.
Bất Tử thiên tôn khẽ mở mắt, chậm rãi lên tiếng: "Chuyện gì mà ầm ĩ vậy?"
Thiên tướng gác cửa bên ngoài mở cửa phòng, đi vào trong phòng, ôm quyền đáp lại: "Bẩm thiên tôn, Vạn Tượng thiên tôn đích thân dẫn theo một đội thiên tướng nói là đến đây truy bắt ma thần, muốn thiên tôn ngài lập tức giao người."
Bất Tử thiên tôn hơi nhíu mày: "Hoang đường, chỗ của bản tôn làm gì có ma thần, bảo bản tôn giao người nào?"
Lời vừa nói ra miệng, Bất Tử thiên tôn ý thức được điều gì đó, nhìn về phía nhóm người Chu Thanh Phong đang đứng một bên chờ đợi.
Hắn im lặng một lát, nói: "Mời Vạn Tượng thiên tôn đến phòng nghị sự tạm ngồi, mặt khác mời cả Từ Hàng thiên tôn cũng tới."
"Tuân lệnh thiên tôn." Thiên tướng ôm quyền hành lễ, chậm rãi lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Bất Tử thiên tôn liếc mắt nhìn: "Diệp Đình Tu, xem ra lời ngươi nói không sai."
Chu Thanh Phong ôm quyền nói: "Thiên tôn, ngài định làm thế nào?"
Bất Tử thiên tôn chậm rãi đi xuống bảo tọa, chắp tay sau lưng nói: "Đây không phải là chuyện các ngươi nên quan tâm. Cùng ta đến phòng nghị sự đi thôi, tối nay có một số việc, cuối cùng cũng phải làm cho rõ ràng."
Chu Thanh Phong trong lòng chùng xuống, hơi cúi đầu: "Vâng, thiên tôn."
Đây chính là lý do vì sao nói rằng mời cao tầng vào cuộc thì bản thân sẽ hoàn toàn mất đi quyền khống chế đối với thế cục.
Bởi vì đã kinh động đến cấp bậc thiên tôn, liền có nghĩa là sự việc đã hoàn toàn phát triển theo hướng không thể khống chế.
Kết quả cuối cùng sẽ diễn biến theo hướng nào, thì không ai biết được nữa.
ps: Hôm nay quyển sách này đã được năm mươi vạn chữ, thành công bước về cột mốc trăm vạn chữ. Hy vọng trong tương lai mọi người có thể thường xuyên đồng hành bên cạnh ta. Kỳ thật mỗi ngày sau khi cập nhật xong, ta đều có chú ý đến số liệu các phương diện, dù là khen thưởng hay bình luận, bất cứ thứ gì cũng đều xem cả. Mỗi lần nhìn thấy số liệu tăng trưởng đều thực sự vui vẻ, bởi vì đây là sự khẳng định của độc giả đối với ta, cảm tạ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận