Xu Cát Tị Hung, Thiên Mệnh Tại Ta Tại Sao Thua?

Chương 101: Ngũ trọc giám bảo vạn yêu lục, kim chìa bảo đồ Hi Di thành

Chương 101: Ngũ trọc giám bảo vạn yêu lục, bản đồ kho báu chìa khóa vàng thành Hi Di
Trên đường trở về phủ, đi ngang qua hiệu sách Như Ngọc.
Chu Thanh Phong nghĩ đến «Dã sử bí văn tạp ký» đã xem xong, vừa lúc đi ngang qua, thuận tay mua mấy quyển sách mới cũng không tệ.
Vì thế bảo Cận Uy dừng xe ngựa, cô xuống xe ngựa tiến vào hiệu sách, cũng bảo Cận Uy ở bên ngoài chờ.
"Lão bản, đã lâu không gặp, có sách gì mới về không?"
"Ngươi là..." Lão bản hiệu sách có chút mơ hồ, thật sự là nhận không ra, chỉ là cảm thấy quen mặt.
Chu Thanh Phong thấy vậy, cũng không lấy làm lạ, khoảng cách lần trước gặp mặt đã gần hai năm rồi, chỉ gặp qua một lần, khách nhân lui tới hiệu sách lại nhiều, không thể nào còn nhớ được mình.
"Ta đến chọn vài cuốn cấm thư."
"A~~~" Lão bản hiệu sách bừng tỉnh đại ngộ: "Ra là khách quen, tới tới tới, mời vào mau, ta nói ngươi nghe, gần đây ta nhập được không ít sách hay, kia đều là sách phong nhã bán chạy cả nước đấy."
Vừa nói, lão bản hiệu sách vừa lén lén lút lút ôm ra một cái thùng từ sau quầy hàng, bảo Chu Thanh Phong từ từ chọn.
Tiếp đó lão bản hiệu sách liền đi ra cửa, khép hờ cửa lại, để tránh bị người khác nhìn thấy, rước phiền phức.
Chu Thanh Phong chọn tới chọn lui bên trong thùng, phát hiện quả thực có thêm không ít sách mới, nhưng đều là tiểu hoàng thư hàng tuyển, nào là *Nóng bỏng thiên đường*, *Quỷ diễm tân nương*, khiến người xem hoa cả mắt.
Nhưng Chu Thanh Phong không có hứng thú, thuận tay đặt mấy cuốn tiểu hoàng thư đó sang một bên, tiếp tục lựa tới lựa lui.
Một lát sau, chọn được ba cuốn cấm thư, một cuốn tên là «Thần quỷ vạn yêu lục», một cuốn tên là «Ngũ trọc giám bảo lục».
Cuốn cuối cùng tên là «Giao giới sinh hoàn ký».
«Thần quỷ vạn yêu lục» ghi chép lượng lớn tư liệu kỹ càng về yêu ma quỷ quái cùng với điên thần.
«Ngũ trọc giám bảo lục» ghi chép tư liệu giám định các loại bảo vật kỳ dị.
«Giao giới sinh hoàn ký» là một cuốn tự truyện của một tiểu thuyết gia, ghi chép lại lúc vị tiểu thuyết gia này ra ngoài sưu tầm dân ca, đã gặp những người, những sự việc cùng với bộ mặt chân thực của thế giới kỳ quái.
Trong ba cuốn sách này, bản thân cô thật ra coi trọng hơn cuốn «Ngũ trọc giám bảo lục». Hai món bảo vật thần bí lấy được từ khu mỏ một trăm chín mươi dặm vẫn luôn ở trong tay mà không có manh mối nào, có lẽ có thể từ cuốn sách này tìm được chút thông tin.
Lão bản hiệu sách thấy vậy, cuối cùng cũng nhớ ra Chu Thanh Phong là ai, bởi vì những người tìm đến mình mua sách, phần lớn đều mua tiểu hoàng thư, người thích xem loại cấm thư tạp nham này có không? Có, nhưng rất ít.
Cho nên, mỗi một người đều khiến người ta có ấn tượng sâu sắc.
Lão bản hiệu sách nói: "Khách quan, ba cuốn cấm thư này là ta phải dốc hết sức lực mới kiếm được đấy, đối với tu sĩ mà nói đều là sách hay khó kiếm, có thể nói là ngàn vàng khó cầu a, ta cũng là sao chép lại một phần từ chỗ người khác thôi."
Chu Thanh Phong thản nhiên nói: "Ba cuốn sách này tại sao lại trở thành cấm thư?"
Lão bản hiệu sách cười hắc hắc: "Người bên trên không muốn để lão bách tính biết quá nhiều thôi, như vậy không phải càng dễ quản lý sao? Nhìn thấy thế giới càng lớn, tâm liền càng hoang dã, cũng liền càng không biết đủ."
Chu Thanh Phong im lặng không nói.
Quả thực, bất luận đối với tu sĩ hay phàm nhân mà nói, Kiếm Tháp đủ lớn, đủ an nhàn, đủ thoải mái.
Nhưng khi thấy nhiều, biết nhiều, lòng người liền sẽ dao động, luôn sẽ nghĩ đến việc thoát khỏi nơi mình sinh ra.
Điều này đối với sự thống trị của Kiếm Tháp cho đến sự thống trị của đế quốc đều là cực kỳ bất lợi.
Cho nên những kẻ ở tầng lớp trên liền sẽ che giấu thật kỹ bộ mặt chân thực, dựng nên từng lớp từng lớp tường cao vô hình.
"Chó chăn cừu" và "cừu non" liền sẽ bị vây ở bên trong đó, tự vui với cái vui của mình, an phận với hiện trạng.
Như vậy, bọn họ liền sẽ không nảy sinh ý tưởng ra bên ngoài xem thế giới đặc sắc biết bao.
"Ba cuốn sách này ta lấy, bao nhiêu tiền?" Chu Thanh Phong xem trong thùng sách không còn cuốn nào mình muốn.
Lão bản hiệu sách cười ha hả giơ năm ngón tay: "Mỗi cuốn ba trăm pháp tiền, giá chiết khấu cho khách quen, đã là ưu đãi thấp nhất rồi, lần này ngươi đừng trả giá nữa nhé, ta không nói thách đâu."
"Được."
"Thật không được, lỗ vốn a..." Lão bản hiệu sách vốn tưởng Chu Thanh Phong lại muốn mặc cả, theo bản năng kêu lỗ vốn, kết quả nghe được sự đồng ý, điều này làm hắn trở tay không kịp, lúng túng không thôi: "Lần này không trả giá à?"
Chu Thanh Phong mỉm cười thản nhiên: "Không cần thiết, sau này loại sách vở mở mang tầm mắt này cứ nhập về nhiều một chút, tiền không thành vấn đề, chỉ cần ngươi có bản lĩnh kiếm được, bao nhiêu tiền ta cũng lấy."
Trước kia nghèo, cần phải tính toán chi li, nhưng bây giờ căn bản không thiếu tiền.
Việc gì phải vì ba đồng hai cắc này mà phí lời.
"Ối chà, khách quý a." Lão bản hiệu sách thiếu chút nữa cười ra nước tiểu: "Ngài yên tâm, ta hiện tại là hội viên mới của Đại Đạo thư minh, cách thức nhiều, tài nguyên nhiều, sách gì cũng kiếm được hết, sau này ta sẽ nhập về nhiều một chút, ngài cứ tới tùy ý chọn."
"Ngay cả bây giờ ngài muốn một ít bí tịch tu luyện thông thường, ta cũng có thể kiếm về cho ngài."
Đại Đạo thư minh hội ở đế quốc Mãng Tước là một tổ chức lỏng lẻo rất nổi danh, chủ yếu bán tiểu hoàng thư, tạp thư, bí tịch tu luyện, đồng thời thư minh còn hợp tác với rất nhiều tiểu thuyết gia thần bí, tài nguyên sách vở vô cùng phong phú.
Một hiệu sách muốn trở thành hội viên thư minh cũng rất khó, nhất định phải là cửa hàng sách cũ từ mười năm trở lên, còn phải nộp một khoản tiền đặt cọc kếch xù, mới có thể nắm được con đường nhập hàng này.
Chu Thanh Phong mỉm cười gật đầu, đưa tay lấy chín trăm pháp tiền từ trong túi trữ vật ra đưa tới, một tay giao tiền, một tay giao hàng, tiền hàng xong xuôi, giao dịch hoàn tất, ai cũng không được hối hận.
Rời khỏi hiệu sách, Chu Thanh Phong ngồi trở lại xe ngựa.
Cận Uy còn đang tò mò dò hỏi Chu Thanh Phong dạo hiệu sách đã mua được sách hay gì.
Chu Thanh Phong thản nhiên nói: "Chỉ là vài cuốn tạp thư thú vị giúp tăng trưởng hiểu biết thôi."
Cận Uy lái xe đi tiếp, cười ha hả nói: "Thiếu chủ thích loại sách này, sau này Cận Uy sẽ lưu ý thu thập một ít."
Chu Thanh Phong ừ một tiếng.
Chu phủ, bên trong thư phòng.
Chu Thanh Phong ngồi xuống sau bàn đọc sách, đầu tiên lấy cuốn «Ngũ trọc giám bảo lục» ra đọc kỹ.
Bên trong cuốn giám bảo lục ghi chép rất nhiều kỳ trân dị bảo chưa từng nghe nói tới, mỗi món bảo vật đều ghi chú tên, xuất xứ, công dụng, phẩm giai, còn kèm theo tranh vẽ màu sắc sống động, xem qua là biết xuất phát từ tay tiểu thuyết gia.
Nếu có thể đọc xong toàn bộ cuốn giám bảo lục này, đồng thời ghi nhớ kỹ, không nói trở thành một giám bảo sư đủ tiêu chuẩn, tối thiểu cũng được tính là nửa cái giám bảo sư, rất nhiều đồ vật nhìn qua là biết đó là gì.
Đây đối với Chu Thanh Phong mà nói, là sách hay cầu còn không được.
Lật đến một trang nào đó, ánh mắt Chu Thanh Phong dừng lại.
【 Bảo vật: Kim chi thược 】 【 Phẩm giai: Không 】 【 Xuất xứ: Thượng cổ Hi Di thành 】 【 Công dụng: Chìa khóa duy nhất mở ra bảo tàng bí cảnh 】 【 Bảo vật: Bái nguyệt đồ 】 【 Phẩm giai: Không 】 【 Xuất xứ: Thượng cổ Hi Di thành 】 【 Công dụng: Ghi chép địa điểm cất giấu bảo vật của Hi Di thành 】 Kỳ trân dị bảo ghi chép trên trang này, sao mà giống với cái chìa khóa vàng và cuộn da dê trong tay mình thế, Chu Thanh Phong theo bản năng lấy hai món đồ vật từ trong túi trữ vật ra, so sánh với hình vẽ kèm theo, quả nhiên giống nhau đến bảy tám phần.
"Bảo sao hai thứ này không phải pháp khí, trông thì bình thường không có gì lạ, hóa ra là chìa khóa kho báu và bản đồ kho báu."
Nghi hoặc trong lòng Chu Thanh Phong tức thì được giải đáp, sau đó là một trận hưng phấn.
Địa điểm cất giấu bảo vật của cả một tòa thành, không biết sẽ chứa bao nhiêu tiền tài bảo vật nữa.
Nếu có thể tìm được kho báu nơi này, thì dù là dùng cho bản thân tu luyện, hay là bồi dưỡng thế lực trung thành với mình.
Thì trong một thời gian rất dài đều không cần phải lo lắng vấn đề thiếu thốn tiền tài và bảo vật nữa.
Hiện tại Chu Thanh Phong vừa mới bế quan đi ra.
Đệ Nhất phu nhân còn chưa sắp xếp sự vụ cụ thể nào cho cô quản lý, nên cũng tạm thời chưa nhậm chức quan.
Cho nên Chu Thanh Phong ngoài bổng lộc cố định ra, không có bao nhiêu khoản béo bở nào để kiếm thêm.
Cũng là nhờ trước đó Cận Uy, cái túi tiền này, đã ra sức tích lũy cho Chu Thanh Phong bốn năm trăm vạn tiền vốn.
Nhưng cũng không thể miệng ăn núi lở a, dù sao cũng phải tính toán cho lâu dài, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ nghèo đi.
Chu Thanh Phong xoa xoa cằm, hơi nhíu mày: "Trên bản đồ kho báu viết toàn chữ quỷ quái gì thế này, nhìn mà không hiểu gì cả, vẫn là phải nghĩ cách phá giải mới được a."
Bạn cần đăng nhập để bình luận