Xu Cát Tị Hung, Thiên Mệnh Tại Ta Tại Sao Thua?

Chương 78: Thế cục đi oai bẻ trở về, dùng tiền mua số khổ khuyên bảo

Bên trong lều ở mỏ, Chu Thanh Phong pha trà, yên lặng chờ đợi, cùng Tiêu Diệp hai người nói chuyện phiếm, dáng vẻ vân đạm phong khinh, trấn định như đã tính trước. Đây chính là chỗ tốt của việc rèn luyện tâm lực, gặp phải chuyện gì cũng đều có thể bình tĩnh đối mặt.
Yên lặng chờ một lát, Cận Uy bắt tới hai tên quáng nô, thẩm vấn một chút ngay trước mặt Chu Thanh Phong.
Sau khi xác định lời Liên tổng quản nói không sai, Chu Thanh Phong uống một chén trà, khoát tay nói: "Dọn dẹp một căn phòng sạch sẽ, cho riêng hai vị huynh đệ này nghỉ ngơi vài ngày, coi như là nghỉ ngơi."
Hai danh quáng nô nghe xong có thể nghỉ ngơi, lập tức mừng rỡ cảm tạ: "Đa tạ Cầu bách tổng."
Chu Thanh Phong gật gật đầu, đưa mắt ra hiệu cho Cận Uy.
Cận Uy lập tức hiểu ý, vẫy tay ra hiệu cho binh lính thủ hạ dẫn hai danh quáng nô đi.
Chu Thanh Phong trông có vẻ như cho hai người này nghỉ phép, nhưng thực chất là giam lỏng, chỉ là cách nói dễ nghe hơn, việc này làm cho hai danh quáng nô không những không sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy biết ơn mà đi nghỉ ngơi.
Tiêu Hồng Vận đúng lúc mở miệng: "Lão Chu, lần này phiền phức rồi, lời Liên tổng quản nói là thật, vậy thì tên nội gián tám phần đã biết chúng ta biết được sự tồn tại của Tru Tiên trại từ miệng Liên quản gia."
"Như vậy thì, một khi tên nội gián chạy đi mật báo, Tru Tiên trại tất nhiên sẽ cảnh giác, nói không chừng sẽ bỏ trốn, cũng khó nói sẽ thừa cơ đánh úp lại chúng ta, làm thế này khiến chúng ta thực sự bị động."
"Cho dù có đề phòng nghiêm ngặt việc nội gián đi báo tin, chúng ta cũng không biết Tru Tiên trại ở nơi nào. Kế sách bây giờ, ta đề nghị dụ bắt tên nội gián, sau đó cạy miệng hắn ra, đào ra vị trí ổ trộm cướp."
Diệp Đình Tu sờ sờ cằm, nói ngắn gọn: "Có thể làm!"
Chu Thanh Phong lắc đầu: "Không cần dụ bắt, yên tâm, mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của ta."
Tiêu Hồng Vận cùng Diệp Đình Tu nhìn nhau, đều không biết trong hồ lô của Chu Thanh Phong đang bán thuốc gì.
Chu Thanh Phong lại không phải là kẻ chỉ biết đàm binh trên giấy.
Cái gọi là kế hoạch cũng chỉ là kế hoạch, kế hoạch vĩnh viễn không đuổi kịp biến hóa nhanh chóng, bản thân hắn trước nay chưa từng nghĩ rằng mọi việc đều sẽ diễn biến theo kế hoạch.
Việc phát sinh những chuyện ngoài ý muốn nằm ngoài kế hoạch là rất bình thường, trọng điểm là trong tình huống khung kế hoạch tổng thể không thay đổi, làm thế nào để xoay chuyển cục diện đã đi chệch hướng, khiến cục diện một lần nữa nằm trong tầm tay của chính mình.
Chu Thanh Phong gõ bàn một cái, suy tư một lát, đã có quyết đoán: "Cận Uy, đi mời Liên tổng quản."
Cận Uy nghe vậy, đi tới cửa nói mấy câu vào tai người lính canh gác, người lính nhanh chóng chạy tới dẫn Liên tổng quản trở lại lều. Lần này Liên tổng quản nhìn thấy Chu Thanh Phong, trực tiếp liền quỳ xuống cầu xin tha thứ.
"Cầu bách tổng, ta biết sai rồi, cầu ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho ta một mạng." Liên tổng quản thật sự cảm thấy tiền đồ hoàn toàn u ám, liên tục cầu xin tha thứ.
Bởi vì chuyện này nếu như bị đâm lên trên, chức tổng quản đừng mong giữ được.
Một trăm năm mươi người, cùng nhau bỏ trốn, xảy ra chuyện lớn như vậy, còn dám giấu trên lừa dưới.
Dùng mông nghĩ cũng biết sẽ bị xử lý triệt để, sung quân đi làm quáng nô.
Chu Thanh Phong duỗi tay đỡ Liên tổng quản dậy, cười ha hả nói: "Ai nha, Liên tổng quản, ta lại không nói muốn làm gì ngươi cả, ngươi xem ngươi sợ chưa kìa, mời ngồi đi, lão Diệp, nhường chỗ ngồi."
Diệp Đình Tu nghe vậy, đứng dậy đi sang một bên, dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, không nói một lời.
Liên tổng quản run rẩy ngồi xuống, cầu xin kéo cánh tay Chu Thanh Phong: "Cầu bách tổng à, ta cầu xin ngài."
Chu Thanh Phong mỉm cười nói: "Kỳ thực chuyện nô lệ bỏ trốn này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, ta có thể nhắm một mắt mở một mắt coi như không thấy gì, thổ phỉ hay không thổ phỉ cũng không liên quan đến ta, chuyện đó không thuộc quyền quản lý của ta."
"Ta đơn thuần chỉ là thiếu tiền tiêu thôi, liền xem Liên tổng quản có hiểu chuyện hay không."
Liên tổng quản mặt lộ vẻ mừng như điên, hắn không sợ gặp phải kẻ tham lam, chỉ sợ gặp phải người không tham. Rõ ràng vị quyền quý tử đệ trước mắt này chính là một kẻ tham lam, vì thế hắn điên cuồng gật đầu: "Hiểu hiểu hiểu, ta hoàn toàn hiểu rõ, ngài yên tâm."
Chu Thanh Phong hơi hơi cười một tiếng: "Vậy ta liền chờ tin tốt của Liên tổng quản nhé?"
Liên tổng quản kích động nói: "Không vấn đề, không vấn đề."
Chu Thanh Phong duỗi tay ra hiệu, cười nhạt một tiếng nói: "Đi đi, Liên tổng quản."
Liên tổng quản nếu yêu thích giấu trên lừa dưới, vậy thì cứ tiếp tục để hắn đóng tốt vai trò này, không cần phải nói thật với hắn, bởi vì chỉ có sự diễn xuất chân thực xuất phát từ tâm, mới có thể lừa gạt được người khác.
Thân phận giả hiện tại của chính mình là một quyền quý tử đệ, vậy thì cứ đóng vai cho tốt nhân vật của mình.
Để cho tên nội gián tưởng rằng mình chỉ là một tên hoàn khố quân quan ăn chơi trác táng, mượn cơ hội bóc lột tiền tài.
Như vậy kế hoạch tiễu phỉ tiếp theo của mình sẽ không bị ảnh hưởng.
. . .
Liên tổng quản tự cho rằng mình may mắn qua ải, vội vàng gọi hai vị phó tổng quản khu mỏ tới.
"Liên tổng quản, không có việc gì chứ!?" Tả phó tổng quản cùng hữu phó tổng quản cực kỳ quan tâm hỏi han.
Liên tổng quản lau mồ hôi lạnh, vội vàng rót cho mình chén trà để bình tĩnh lại, nhưng vừa uống một ngụm lại phun ra ngoài, thực sự là vừa rồi ở trong giếng "rửa mặt" uống hơi nhiều nước, thật sự không uống vào nổi nữa.
"Không có việc gì, vị Cầu Thiên Xích, Cầu bách tổng mới tới này, chẳng qua chỉ là một tiểu quỷ tham tài."
"Chỉ là mượn cơ hội muốn tống tiền một phen mà thôi."
Liên tổng quản đem đầu đuôi sự việc kể lại cho tả hữu phó tổng quản nghe một lần, sau đó vẻ mặt tim đập nhanh vỗ vỗ ngực.
"Chúng ta mệnh tốt thật, lần này may mắn gặp phải một tiểu quỷ tham tài ăn chơi trác táng."
"Nếu thật sự gặp phải một người xử lý theo lẽ công bằng, chúng ta sợ là khó thoát kiếp nạn này."
Nghe được toàn bộ sự việc, tả hữu phó tổng quản đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Tả phó tổng quản nói: "Liên tổng quản, ngài nói phải tốn bao nhiêu tiền mới có thể bịt miệng hắn lại?"
Liên tổng quản đau lòng đưa ra hai ngón tay: "Ít nhất hai trăm vạn tiền, thiếu hơn ta sợ tên tiểu quỷ này trở mặt."
Tả hữu phó tổng quản nghe thấy lời ấy, lập tức hít sâu một hơi: "Tê, hai trăm vạn tiền?"
Tả phó tổng quản nói: "Liên tổng quản, cái này có phải là hơi nhiều quá không."
Hữu phó tổng quản nói: "Liên tổng quản, chúng ta tùy tiện cho hắn mười mấy vạn tiền đuổi đi là được rồi, hai trăm vạn tiền quá nhiều, đây không phải là cắt thịt, đây là muốn chúng ta táng gia bại sản a."
Liên tổng quản nhìn dáng vẻ đau lòng của hai người, cũng đành bất đắc dĩ thở dài, đám người bọn họ vốn là gia nô bị cử đi làm việc ở ngoài, tiền ít việc nhiều lại còn nguy hiểm, chỗ tốt duy nhất là dựa vào việc quản lý sản nghiệp kiếm chút bổng lộc bên ngoài.
Nhưng chút bổng lộc bên ngoài này lại có bao nhiêu chứ, chẳng qua là dựa vào việc nghiền ép quáng nô, chỗ này cắt xén một ít, chỗ kia cắt xén một ít, chỗ này tham một ít, chỗ kia tham một ít, chậm rãi tích cóp được chút gia sản ít ỏi.
Lần này phải ói ra cả vốn lẫn lãi, khẳng định còn khó chịu hơn là giết bọn họ.
Liên tổng quản chỉ có thể lựa lời khuyên bảo: "Các ngươi đừng có đau lòng chút tiền đó, các ngươi nghĩ thử xem, chuyện này rốt cuộc lớn đến mức nào, một trăm năm mươi tên quáng nô bỏ trốn, có thể coi là chúng ta quản lý không tốt, bị cách chức phạt lương cũng thôi đi."
"Nhưng đây không chỉ đơn giản là quáng nô bỏ trốn, những quáng nô này là lên núi đầu quân cho đám tặc phỉ Tru Tiên trại, chúng ta ngồi nhìn tặc phỉ ngày càng lớn mạnh, biết mà giấu giếm không báo, đây là đại tội, muốn rơi đầu đấy."
"Tên Cầu Thiên Xích kia vừa nhìn đã không phải thứ tốt lành gì, có cơ hội liền dựa vào chức quyền bóc lột chúng ta, loại người này ta thấy nhiều rồi, hắn cho dù biết Tru Tiên trại cũng sẽ không đi giết tặc phỉ, ngược lại sẽ trực tiếp giết hết chúng ta."
"Giết tặc phỉ nguy hiểm biết bao nhiêu, giết chúng ta lại dễ như trở bàn tay."
"Giết lương mạo nhận công lao, đám lính tráng này làm được, bọn họ tuyệt đối sẽ cầm đầu chúng ta về thành lĩnh thưởng."
"Cho nên hiện tại không phải là lúc đau lòng vì tiền, đưa tiền, chúng ta sống, vị trí giữ được, sau này còn có thể đông sơn tái khởi, hắn nhận tiền liền cùng chúng ta là đồng phạm, chuyện này coi như bị đè xuống."
"Không trả tiền, chúng ta chết, tiền vẫn là của hắn, hắn giết lương mạo nhận công lao trở về thành vẫn lĩnh thưởng như thường."
"Nghe rõ chưa, hiện tại cục diện chính là như vậy, không phải do chúng ta quyết định đâu, đừng có tiếc tiền!"
"Muốn mạng hay là muốn tiền hả các ngươi, cho một câu trả lời đi!"
Tả hữu phó tổng quản mặt nghẹn đến đỏ bừng, cuối cùng vẫn là nghẹn ra một câu: "Muốn tiền, không có tiền cần mạng làm gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận