Xu Cát Tị Hung, Thiên Mệnh Tại Ta Tại Sao Thua?

Chương 113: Thiên tai dịch quỷ nhân ăn người, ba người thi đấu tiểu trò chơi

Chương 113: Thiên tai dịch quỷ ăn thịt người, ba người thi đấu trò chơi nhỏ
Một đoàn người đưa thông quan văn điệp cho chưởng quỹ ghi tên họ cùng lai lịch, nộp tiền để vào ở.
Khách thương đến tá túc tại Cam Thảo bảo không hề thiếu, người trước kẻ sau gần như nối gót nhau.
Khách sạn Cam Thảo cũng đã chật kín người.
Bên trong phòng, nhóm nòng cốt tề tựu.
Chu Thanh Phong trầm ngâm một lát, rồi nói: "Cận Uy, phái người của ngươi ra ngoài, tra xem trong thành có đang mất mùa không, nguyên nhân mất mùa là gì, là thiên tai hay nhân họa, đi làm rõ ràng đi."
Chưa quen cuộc sống nơi đây, công tác tình báo cần phải làm cho đến nơi đến chốn.
Có tình báo kỹ càng, mới có thể khống chế thế cục, tiến thoái tự nhiên.
Huống chi hiện giờ chính mình thân mang trọng trách, tay giữ bảo tàng Hi Di, càng nên cẩn thận hành sự.
Trước mắt Cam Thảo bảo vừa có ôn dịch lại mất mùa, chính mình cần phải làm rõ tình hình cặn kẽ.
Nếu là thiên tai thì thôi.
Nếu là nhân họa, cũng có thể sớm đề phòng.
"Vâng, thiếu chủ." Cận Uy ôm kiếm phụng mệnh rời đi.
Chu Thanh Phong nói: "Nhân lúc trời còn chưa tối, lão Diệp, lão Tiêu, hai người các ngươi đi tra xem ôn dịch là chuyện thế nào. Trần phu tử, ngươi tinh thông y thuật, hãy hiệp trợ bọn họ. Nửa canh giờ sau, quay về tập hợp."
Diệp Đình Tu, Tiêu Hồng Vận, Trần phu tử ba người đứng dậy ôm quyền tuân lệnh, sau đó cả ba cùng nhau rời đi.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại Chu Thanh Phong và lão người thọt.
Lão người thọt mỉm cười nói: "Còn ta thì sao? Cần làm gì?"
"Liêu tiên sinh chân cẳng không tiện, không cần chạy vội khắp nơi, cứ ở đây chờ cùng ta là được." Chu Thanh Phong từ trong túi trữ vật lấy ra bánh thịt và nước đã chuẩn bị sẵn, cắn một miếng bánh thịt, cũng đưa cho lão người thọt một miếng.
Mặc dù với nhục thân hiện giờ của Chu Thanh Phong, đã có thể nhịn ăn không chết, nhưng chỉ là không chết, nên đói vẫn sẽ đói, nên khát vẫn sẽ khát, hơn nữa nếu không ăn uống trong thời gian dài thì khí huyết sẽ từng bước suy bại, trở nên gầy trơ cả xương.
"Chỉ ở lại một đêm, ngươi lo lắng cái gì chứ." Lão người thọt mỉm cười nhận lấy miếng bánh thịt ấm áp, đặt cây quải trượng sang một bên, tay xé bánh thịt thành miếng nhỏ, từng miếng từng miếng nhai kỹ nuốt chậm.
Chu Thanh Phong lấy « Thần Quỷ Vạn Yêu Lục » ra quan sát, tìm hiểu đặc điểm, tập tính cùng nhược điểm của yêu ma quỷ quái, một tay cầm bánh thịt, ăn ngon lành: "Cẩn thận sẽ không mắc sai lầm lớn, tránh để lật thuyền trong mương."
Nửa canh giờ sau, Cận Uy trở về phục mệnh trước tiên.
Cận Uy đi vào phòng, tiện tay đóng cửa lại, rồi ôm quyền khom người nói: "Thiếu chủ, đã tra rõ ràng."
"Việc Cam Thảo bảo mất mùa là thật. Nguyên nhân là do hai thôn trang chuyên cung ứng tài nguyên thiết yếu hàng ngày năm nay bị mất mùa lương thực, dẫn đến không đủ sức cung ứng tài nguyên hàng ngày cho Cam Thảo bảo."
"Nghe nói lương thực dự trữ của Cam Thảo bảo đã báo nguy từ bảy ngày trước. Phòng thủ tướng quân đã thượng báo, thỉnh cầu thành chủ Hàn Đông phái người đến vận chuyển lương thực chẩn tai, đồng thời cũng đã nghĩ biện pháp mượn lương thực cấp cứu từ lương trang gần nhất. Nạn đói hẳn là sẽ nhanh chóng qua đi."
Chu Thanh Phong hỏi: "Tin tức đã nghiệm chứng chưa? Xác định là thiên tai?"
Cận Uy đứng tựa vào kiếm, nghiêm túc gật đầu: "Thiếu chủ, Cận Uy đã nghiệm chứng từ nhiều nguồn."
Chu Thanh Phong ngón tay gõ nhẹ lên bìa sách, dường như đang suy nghĩ điều gì, đoạn đứng dậy đẩy cửa sổ ra, nhìn vầng trăng đỏ tươi đã nhô lên bầu trời: "Lão Diệp bọn họ sao còn chưa trở lại."
Tiếng nói vừa dứt, cửa bị đẩy ra, ba người Diệp, Tiêu, Trần đồng thời trở về.
Cận Uy thấy vậy, lùi sang một bên.
Diệp Đình Tu sau khi trở về, không nói một lời, đi thẳng đến một góc tường, giấu mình vào trong góc tối, sau đó yên lặng lấy lương khô ra bắt đầu ăn: "Lão Chu, đừng hỏi. Ta nói, gấp!"
Chu Thanh Phong nghe vậy, ngược lại không nói gì thêm. Qua trò chuyện trước đó, hắn đã biết Diệp Đình Tu bị sư phụ hắn là Dạ Kiêu hạ ba chữ cấm ngôn thuật, mỗi lần chỉ có thể nói ba chữ, nói nhiều hơn sẽ phải chịu đựng nỗi đau khổ phân cân thác cốt.
Không thể không nói phương thức của Dạ Kiêu tuy đơn giản thô bạo, nhưng rất hiệu quả.
Tiêu Hồng Vận đi vào phòng, tìm một chỗ ngồi xuống nói: "Lão Chu, may mắn không làm nhục mệnh, đã tra được nguồn gốc ôn dịch. Xác thực không phải ôn dịch thông thường, mà là có một con tai cấp dịch quỷ lẻn vào trong thành bảo, đang phát tán ôn dịch."
"Người trúng phải, ban đầu sẽ ho khan vô thức, sau đó cơn ho ngày càng tăng."
"Bệnh nhân triệu chứng vừa (trung chứng) sẽ sốt kéo dài, toàn thân xương thịt có cảm giác như bị vô số cây kim đâm, đau đến không muốn sống; trọng chứng thì bắt đầu nôn ra máu, khó thở, phổi tan rã, chết bất đắc kỳ tử."
"Phòng thủ tướng quân của Cam Thảo bảo đã tập trung tất cả bệnh nhân có trọng chứng đến 'Thiên Dược quán' để cách ly điều trị."
"Chúng ta đã đặc biệt đến xem, bên trong Thiên Dược quán, bệnh nhân trọng chứng đã có đến một trăm sáu, bảy mươi người."
"Thiếu dược liệu, thiếu đồ ăn, chỉ có một danh y sư và hai học đồ đang trông coi."
"Nói là tập trung cách ly điều trị, nhưng thực chất là đã từ bỏ, để mặc họ lây nhiễm lẫn nhau, bệnh tình kéo dài và nặng thêm, không khác gì chờ chết."
Nói đến đây, sắc mặt Tiêu Hồng Vận có chút khó coi, dường như nhớ lại chuyện không mấy tốt đẹp: "Ngoài ra, ta tận mắt thấy y sư đó đem thi thể người bệnh đã chết phân thành tám khối, nấu thành canh thịt, đút cho bệnh nhân khác để kéo dài tính mạng."
Chu Thanh Phong nhíu mày thật sâu, không ngờ lương thực ở Cam Thảo bảo đã thiếu thốn đến mức này. Từng trải qua cuộc chạy nạn đi bộ hơn hai trăm dặm, hắn biết rõ khi không có đồ ăn, con người rốt cuộc sẽ làm ra những chuyện điên cuồng đến mức nào.
Có điều, những chuyện này không đến lượt chính mình phải bận tâm.
Ngược lại là dịch quỷ... Loại lệ quỷ này thật hiếm thấy.
Tai cấp dịch quỷ, căn cứ theo « Thần Quỷ Vạn Yêu Lục » ghi lại.
【 Dịch quỷ, được xếp vào tai cấp. 】 【 Là người khi còn sống chịu đủ sự hành hạ của ôn dịch, tuyệt vọng mà chết, sau khi chết ngoài ý muốn hóa thành lệ quỷ. 】 【 Dịch quỷ thích nhất ở trong môi trường dơ bẩn, cũng theo bản năng tìm kiếm những kẻ đi đại tiện không chùi rửa, không thích vệ sinh, cơ thể bẩn thỉu đầy cáu bẩn, và những người mắc bệnh để truyền bá ôn dịch. 】 【 Dịch quỷ ngược lại không có hứng thú gì với người có tật ưa sạch sẽ, chỉ cần không chủ động trêu chọc nó, nói chung, dịch quỷ sẽ không chủ động tấn công người có tật ưa sạch sẽ. 】 【 Phát tán ôn dịch, tạo ra cái chết là thú vui duy nhất của dịch quỷ. 】 【 Nếu không có tu sĩ cao giai can thiệp, dịch quỷ tùy tiện liền có thể gây ra cái chết cho hàng chục triệu người, thậm chí gây ra đại diệt chủng cho cả chủng tộc hoặc kết thúc một nền văn minh, có thể gọi là thiên tai tử vong di động. 】 【 Dịch quỷ mạnh mẽ đến mức khiến tu sĩ Thực Tai cảnh cũng không thể miễn dịch khỏi sự công kích ôn dịch của nó. 】 【 Có điều, dịch quỷ tuy nguy hiểm, nhưng đối với tu sĩ Thực Tai cảnh mà nói, lại là trân bảo có thể ngộ nhưng không thể cầu, diệu dụng rất nhiều, chính là thượng đẳng tu luyện tư lương khó kiếm. 】 【 Thứ nhất, dịch quỷ là tài liệu tất yếu để luyện chế tai cấp đan dược "Dịch đan". 】 【 Thứ hai, dịch quỷ là một trong những chủ hồn tất yếu để luyện chế pháp khí "Ba Tai Diệt Thế Kỳ". 】 【 Thứ ba, đem dịch quỷ dung luyện thành dược dịch để ngâm thân thể, có thể tẩm bổ căn cơ và cường hóa căn cơ. 】 【 Thứ tư, dịch quỷ là thượng đẳng tu luyện tư lương cho tu sĩ Thực Tai cảnh, ăn nó, pháp lực sẽ đại tiến. 】
Chu Thanh Phong sờ cằm: "Thú vị, không ngờ lại gặp phải dịch quỷ ở đây."
Tiêu Hồng Vận nghe ra ý tứ trong lời nói: "Sao nào, ngươi muốn bắt nó à?"
Chu Thanh Phong mỉm cười nói: "Tại sao lại không bắt chứ? Chỉ là chuyện tiện tay thôi. Loại thượng đẳng tu luyện tư lương này, bắt được dù dùng để luyện đan, luyện khí hay là ăn luôn thì đều trăm lợi mà không có một hại."
Tiêu Hồng Vận liếm môi: "Chỉ có một con, chia thế nào đây?"
Chu Thanh Phong chỉ vầng trăng đỏ rực ngoài cửa sổ: "Trước hừng đông, đều dựa vào bản lĩnh, ai bắt được thì của người đó. Chúng ta một năm không gặp, lần bắt dịch quỷ này cứ coi như một trò chơi nhỏ giữa chúng ta đi, để ta xem xem các ngươi có tiến bộ gì không."
Tiêu Hồng Vận nhếch miệng cười: "Không vấn đề. Lão Diệp, ngươi nói một câu, chơi không!?"
"Chơi!" Diệp Đình Tu từ trong bóng tối lặng lẽ đi ra.
Tiêu Hồng Vận nói: "Vậy nói xong rồi nhé..."
Không đợi Tiêu Hồng Vận nói xong, Diệp Đình Tu đã im hơi lặng tiếng, tay nhấn vào chuôi đao, lao vọt đi, nhảy khỏi cửa sổ.
Tiêu Hồng Vận: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận