Xu Cát Tị Hung, Thiên Mệnh Tại Ta Tại Sao Thua?
Chương 32: Thân tình dệt lưới vấp lưỡi dao, nhẫn tâm khó gãy cốt nhục tình
Phong tổng kỳ gian nan nói: "Điện soái, phường chủ là tiểu cữu tử của ta, hắn là cậu ruột của con ta, là em trai ruột của thê tử ta, hắn cũng là người nhà của ta, việc này, việc này làm sao ta có thể xuống tay được."
Vân tổng kỳ buông tay, bất đắc dĩ nói: "Điện soái, người quản lý kho hàng là lão cha của ta, ngài cũng không thể bắt ta tự tay giết lão cha của mình đi, kia là lão cha của ta à, lão cha à, ta nào dám động thủ chứ."
"Điện soái, sự tình còn chưa nghiêm trọng đến mức nhất định phải diệt khẩu, cùng lắm thì ta với lão Phong đưa người ra khỏi thành đi, Vân Mộng thành, Dạ Lang thành, Nam Chiếu thành, tùy tiện tòa thành nào cũng được, người đi rồi, sẽ tra không ra đâu."
Lộ ty phủ có thể hiểu được sự khó xử của bọn họ, nhưng không thể mềm tay: "Ngày thường các ngươi *tâm ngoan thủ lạt*, máu lạnh vô tình, vì sao cứ dính dáng đến thân nhân các ngươi, lại xử trí theo cảm tính như vậy."
"Chúng ta đang làm chuyện rơi đầu chết cả nhà đấy, đưa người đi là xong sao? Tra không ra? Chỉ có người chết mới có thể vĩnh viễn giữ được bí mật, đạo lý này không phải các ngươi không hiểu, mà là trong lòng các ngươi còn trông chờ may mắn mà thôi!"
"Bản soái nghiêm trọng cảnh cáo các ngươi, hoặc là chết hai người đó, hoặc là tất cả chúng ta ôm nhau cùng chết."
Phong tổng kỳ nghe vậy, vô cùng rối rắm, vò đầu bứt tai, cuống đến độ đứng ngồi không yên, cuối cùng ngẩng đầu nhìn về phía Vân tổng kỳ, linh quang chợt lóe, nói: "Lão Vân, ta đưa ngươi năm mươi vạn tiền, ngươi giúp ta giết tiểu cữu tử của ta đi!"
"A?" Vân tổng kỳ đang uống rượu, mặt mày kinh hãi, một ngụm rượu không nhịn được phun ra, trợn mắt nói: "Ngươi điên rồi sao, đây là vấn đề tiền bạc à? Ta đây đưa ngươi một trăm vạn tiền, ngươi giúp ta giết lão cha của ta xem!"
Phong tổng kỳ thấy thế, sắp phát điên, dùng sức vò đầu, nhìn về phía Lộ ty phủ, kích động đưa tay nói: "Điện soái, ta đưa ngài một trăm vạn tiền, cầu ngài giúp ta giết tiểu cữu tử của ta, ta cảm ơn ngài cả đời."
Lộ ty phủ chỉ giữ im lặng, làm sao có thể đồng ý chứ, nhiều tiền hơn nữa cũng không thể đồng ý.
Loại chuyện này chỉ có bọn họ tự mình động thủ, tự mình kết liễu sinh mệnh người thân mới được.
Người ngoài nhúng tay vào, bất kể là xuất phát từ ý tốt hay ác ý, cuối cùng cũng khó tránh khỏi kết cục trở mặt thành thù.
Phong tổng kỳ vò đầu nói: "Mẹ kiếp, Chu Thanh Phong không thể giết, chẳng lẽ chúng ta không thể giết Tẩy Lai Đức sao? Giết Tẩy Lai Đức diệt khẩu, thế là bảo vệ được tiểu cữu tử của ta rồi, ha ha, ta quả nhiên thông minh!"
Vân tổng kỳ nhìn Phong tổng kỳ với ánh mắt kỳ quái, mặc dù đây là một đề nghị ngu xuẩn, nhưng so với việc để lão cha chết, kế hoạch ngu xuẩn này cũng không phải là không thể chấp nhận: "Điện soái, ngài xem có được không?"
Lộ ty phủ thầm thở dài, hắn có thể hiểu được Phong tổng kỳ và Vân tổng kỳ, cho dù là kẻ súc sinh, cũng không nguyện ý tự tay giết người thân yêu dấu, cứ cho là ép buộc bọn họ phải xuống tay, cũng sẽ sinh lòng oán hận.
Trước mắt đang ngồi chung một thuyền, mà chính mình là người cầm lái (*tài công*), khống chế đại cục, bất luận có muốn hay không, đều phải đoàn kết bọn họ, tuyệt đối không thể vào thời khắc mấu chốt lại gây ra mâu thuẫn, nếu không trong nháy mắt chính là thuyền chìm người chết (*thuyền trầm người vong*).
Có đôi khi thật sự là bất đắc dĩ.
Rõ ràng có con đường vẹn toàn (*vạn vô nhất thất*), lại cứ chọn lấy con đường ngu xuẩn nhất.
Bên trong Dạ Du Ty có năm vị tiểu kỳ đều là tu sĩ Thực Tai cảnh.
Mấy chục lực sĩ áo đen Thực Trọc cảnh, đó đều chỉ là bài trên mặt nổi mà thôi, hai người Phong Vân đã là tu sĩ Thực Sát cảnh, bọn họ lẻn vào Dạ Du Ty, ám sát một nghi phạm, quả thực dễ như *lấy đồ trong túi*.
Nhưng sau đó thì sao? Sự việc sẽ không kết thúc ở đây, ngược lại sẽ càng ngày càng lớn chuyện.
Vụ án bắt cóc mất tích hàng loạt, nghi phạm quan trọng của đại án như vậy lại bị ám sát ngay tại Dạ Du Ty.
Mẹ nó, đây chẳng phải là vả thẳng vào mặt Thành chủ (*ba ba đánh thành chủ mặt*), khiêu khích quyền uy của Thành chủ hay sao.
Thành chủ sao có thể cho phép bên trong Kiếm Tháp thành lại tồn tại một nhân vật bá đạo (*ngưu bức*) như vậy chứ.
Toàn bộ Dạ Du Ty trên dưới khó thoát khỏi trách phạt còn là chuyện nhỏ.
Dùng mông cũng nghĩ ra được, Thành chủ nghe tin tất nhiên sẽ nổi giận, tự mình nhúng tay điều tra chuyện này, hễ ai có liên lụy đến vụ án, không một ai có thể tùy tiện thoát thân.
*Nhạn quá lưu ngân, gió quá lưu thanh*, ai dám nói mình làm việc *thiên y vô phùng*, Thành chủ huy động toàn bộ tài nguyên và nhân lực của thành để điều tra, muốn tra ra manh mối, cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Đến lúc đó, chính mình sẽ hoàn toàn mất đi quyền khống chế thế cục, biến thành *cá nằm trên thớt*.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lộ ty phủ không khỏi hiện lên một nỗi cay đắng: "Được rồi, các ngươi cũng đừng làm chuyện ngu xuẩn nữa, thay vì để các ngươi đi ám sát Tẩy Lai Đức, chi bằng để các ngươi đưa người thân đi còn hơn."
"Phong tổng kỳ, gửi tin cho Tẩy Lai Đức, bản soái không phải bảo hắn *thủ khẩu như bình*, mà là bảo hắn cố gắng cầm cự thêm mấy ngày nữa, kéo được ngày nào hay ngày đó, đừng mở miệng nhanh như vậy."
"Dù sao Tẩy Lai Đức cũng chết chắc rồi, nói cho hắn biết, hắn kéo dài thêm được một ngày, sẽ đưa thêm cho người nhà hắn mười vạn tiền."
"Thời gian hắn kéo dài thêm được, hẳn là đủ để các ngươi đưa người đi thật xa rồi."
Phong tổng kỳ mặt lộ vẻ vui mừng: "Điện soái suy nghĩ chu toàn, cứ làm theo lời Điện soái."
Lộ ty phủ thở dài một hơi: "Ai, ngươi đưa tiểu cữu tử của ngươi đi an toàn rồi, ngươi vẫn khó thoát khỏi hiềm nghi, dù sao đó cũng là người thân của ngươi, ngươi khó thoát tội liên đới."
"Để ngăn chặn tình hình lan rộng, e rằng đến lúc đó bản soái phải xuống tay nặng với ngươi, ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt."
Phong tổng kỳ sắc mặt biến đổi, cắn răng nói: "Không vấn đề, ta chịu được."
Vân tổng kỳ thấy vậy, cũng nói: "Ta cũng chịu được, Điện soái có thể tùy ý xử phạt, chỉ cần qua được ải này, Phong vẫn là Phong, Vân vẫn là Vân, mọi thứ sẽ trở lại như cũ, *ca cứ hát, múa cứ nhảy*, nếm chút khổ sở không là gì cả."
Lộ ty phủ khẽ gật đầu, bưng bát máu lên, nhìn tỏi băm đang sủi bọt sôi trào trong huyết dịch của hấp huyết quỷ, giống như thế cục hiện tại đang dần dần sôi trào mất kiểm soát, khiến hắn dần cảm thấy lực bất tòng tâm.
Hắn uống cạn một hơi bát máu tươi pha tỏi băm, cẩn thận cảm nhận hương vị máu tươi sôi trào dưới sự cay nóng của tỏi băm, tựa như vô số tiểu nhân đang sống động nhảy múa trên đầu lưỡi, sau đó... vỡ tan.
Vân tổng kỳ thăm dò hỏi: "Điện soái, khi nào chúng ta ra tay? Chứng cứ phạm tội đã thu thập gần đủ rồi."
Lộ ty phủ thờ ơ liếc mắt, đặt bát trà xuống: "Chờ, thời cơ chưa đến."
Vân tổng kỳ và Phong tổng kỳ nhìn nhau, bọn họ không hiểu rốt cuộc cái "thời cơ" này là chỉ cái gì.
Tình hình trước mắt rất nguy cấp, đã liên lụy đến cả người thân của chính mình.
Lúc này không ra tay, còn đợi đến bao giờ?
"Các ngươi đi đi, bản soái muốn yên tĩnh một lát." Lộ ty phủ đứng dậy, chắp tay sau lưng rời khỏi mật thất.
Vân tổng kỳ và Phong tổng kỳ thấy vậy, im lặng rời đi, nhưng trong lòng đã nảy sinh bất mãn. Nếu như đem chứng cứ phạm tội trong tay nặc danh báo cáo cho phủ Thành chủ, vậy thì bọn Chu Thanh Phong tất nhiên tự thân khó bảo toàn, không cách nào tiếp tục điều tra được nữa.
Nhưng Lộ ty phủ lại cứ *giương cung mà không bắn*, bọn họ không tài nào hiểu được tâm tư của Lộ ty phủ.
Bởi vì vị trí quyết định suy nghĩ (*mông quyết định đầu*), hai người Phong Vân chỉ chú tâm đến sự an nguy của người thân và bản thân họ.
Mà Lộ ty phủ lại khác, hắn muốn bảo vệ vị trí Ty phủ của mình, còn phải một lần nữa giành được sự tín nhiệm của Thành chủ, tiện tay còn muốn không để lại dấu vết mà đuổi bọn Chu Thanh Phong ra khỏi Dạ Du Ty.
Muốn *một mũi tên trúng ba đích* (*một tiễn ba điêu*), nhất định phải giữ được kiên nhẫn.
Tuyệt đối không thể biểu lộ dù chỉ một chút hành vi đối đầu với bọn Chu Thanh Phong trước mặt Thành chủ, thậm chí phải tỏ ra cực kỳ phối hợp, dùng hành động để nói cho Thành chủ biết, ta đây trung thành, cho dù bị chia quyền lực, bị cô lập (*phân quyền giá không*), ta cũng không hề có lời oán thán nào.
Đợi ba người Chu Thanh Phong phạm đủ sai lầm, chứng cứ phạm tội thu thập đầy đủ, vào một ngày bình thường không có gì lạ (*không gió không gợn sóng, thường thường không có gì lạ*), nặc danh gửi chứng cứ phạm tội cho phủ Thành chủ, như vậy ba người Chu Thanh Phong tự nhiên sẽ phải chạy về phủ chịu phạt.
Lúc này Thành chủ sẽ nhớ tới điểm tốt của mình, năng lực của mình, lại nhớ đến biểu hiện trung thành của mình, nhất định sẽ lại một lần nữa tín nhiệm mình, sẽ không cử gia nô trong phủ tới Dạ Du Ty nữa.
Đây mới là kế hoạch hoàn chỉnh trong lòng Lộ ty phủ, cũng là con đường ra duy nhất của hắn.
Vân tổng kỳ buông tay, bất đắc dĩ nói: "Điện soái, người quản lý kho hàng là lão cha của ta, ngài cũng không thể bắt ta tự tay giết lão cha của mình đi, kia là lão cha của ta à, lão cha à, ta nào dám động thủ chứ."
"Điện soái, sự tình còn chưa nghiêm trọng đến mức nhất định phải diệt khẩu, cùng lắm thì ta với lão Phong đưa người ra khỏi thành đi, Vân Mộng thành, Dạ Lang thành, Nam Chiếu thành, tùy tiện tòa thành nào cũng được, người đi rồi, sẽ tra không ra đâu."
Lộ ty phủ có thể hiểu được sự khó xử của bọn họ, nhưng không thể mềm tay: "Ngày thường các ngươi *tâm ngoan thủ lạt*, máu lạnh vô tình, vì sao cứ dính dáng đến thân nhân các ngươi, lại xử trí theo cảm tính như vậy."
"Chúng ta đang làm chuyện rơi đầu chết cả nhà đấy, đưa người đi là xong sao? Tra không ra? Chỉ có người chết mới có thể vĩnh viễn giữ được bí mật, đạo lý này không phải các ngươi không hiểu, mà là trong lòng các ngươi còn trông chờ may mắn mà thôi!"
"Bản soái nghiêm trọng cảnh cáo các ngươi, hoặc là chết hai người đó, hoặc là tất cả chúng ta ôm nhau cùng chết."
Phong tổng kỳ nghe vậy, vô cùng rối rắm, vò đầu bứt tai, cuống đến độ đứng ngồi không yên, cuối cùng ngẩng đầu nhìn về phía Vân tổng kỳ, linh quang chợt lóe, nói: "Lão Vân, ta đưa ngươi năm mươi vạn tiền, ngươi giúp ta giết tiểu cữu tử của ta đi!"
"A?" Vân tổng kỳ đang uống rượu, mặt mày kinh hãi, một ngụm rượu không nhịn được phun ra, trợn mắt nói: "Ngươi điên rồi sao, đây là vấn đề tiền bạc à? Ta đây đưa ngươi một trăm vạn tiền, ngươi giúp ta giết lão cha của ta xem!"
Phong tổng kỳ thấy thế, sắp phát điên, dùng sức vò đầu, nhìn về phía Lộ ty phủ, kích động đưa tay nói: "Điện soái, ta đưa ngài một trăm vạn tiền, cầu ngài giúp ta giết tiểu cữu tử của ta, ta cảm ơn ngài cả đời."
Lộ ty phủ chỉ giữ im lặng, làm sao có thể đồng ý chứ, nhiều tiền hơn nữa cũng không thể đồng ý.
Loại chuyện này chỉ có bọn họ tự mình động thủ, tự mình kết liễu sinh mệnh người thân mới được.
Người ngoài nhúng tay vào, bất kể là xuất phát từ ý tốt hay ác ý, cuối cùng cũng khó tránh khỏi kết cục trở mặt thành thù.
Phong tổng kỳ vò đầu nói: "Mẹ kiếp, Chu Thanh Phong không thể giết, chẳng lẽ chúng ta không thể giết Tẩy Lai Đức sao? Giết Tẩy Lai Đức diệt khẩu, thế là bảo vệ được tiểu cữu tử của ta rồi, ha ha, ta quả nhiên thông minh!"
Vân tổng kỳ nhìn Phong tổng kỳ với ánh mắt kỳ quái, mặc dù đây là một đề nghị ngu xuẩn, nhưng so với việc để lão cha chết, kế hoạch ngu xuẩn này cũng không phải là không thể chấp nhận: "Điện soái, ngài xem có được không?"
Lộ ty phủ thầm thở dài, hắn có thể hiểu được Phong tổng kỳ và Vân tổng kỳ, cho dù là kẻ súc sinh, cũng không nguyện ý tự tay giết người thân yêu dấu, cứ cho là ép buộc bọn họ phải xuống tay, cũng sẽ sinh lòng oán hận.
Trước mắt đang ngồi chung một thuyền, mà chính mình là người cầm lái (*tài công*), khống chế đại cục, bất luận có muốn hay không, đều phải đoàn kết bọn họ, tuyệt đối không thể vào thời khắc mấu chốt lại gây ra mâu thuẫn, nếu không trong nháy mắt chính là thuyền chìm người chết (*thuyền trầm người vong*).
Có đôi khi thật sự là bất đắc dĩ.
Rõ ràng có con đường vẹn toàn (*vạn vô nhất thất*), lại cứ chọn lấy con đường ngu xuẩn nhất.
Bên trong Dạ Du Ty có năm vị tiểu kỳ đều là tu sĩ Thực Tai cảnh.
Mấy chục lực sĩ áo đen Thực Trọc cảnh, đó đều chỉ là bài trên mặt nổi mà thôi, hai người Phong Vân đã là tu sĩ Thực Sát cảnh, bọn họ lẻn vào Dạ Du Ty, ám sát một nghi phạm, quả thực dễ như *lấy đồ trong túi*.
Nhưng sau đó thì sao? Sự việc sẽ không kết thúc ở đây, ngược lại sẽ càng ngày càng lớn chuyện.
Vụ án bắt cóc mất tích hàng loạt, nghi phạm quan trọng của đại án như vậy lại bị ám sát ngay tại Dạ Du Ty.
Mẹ nó, đây chẳng phải là vả thẳng vào mặt Thành chủ (*ba ba đánh thành chủ mặt*), khiêu khích quyền uy của Thành chủ hay sao.
Thành chủ sao có thể cho phép bên trong Kiếm Tháp thành lại tồn tại một nhân vật bá đạo (*ngưu bức*) như vậy chứ.
Toàn bộ Dạ Du Ty trên dưới khó thoát khỏi trách phạt còn là chuyện nhỏ.
Dùng mông cũng nghĩ ra được, Thành chủ nghe tin tất nhiên sẽ nổi giận, tự mình nhúng tay điều tra chuyện này, hễ ai có liên lụy đến vụ án, không một ai có thể tùy tiện thoát thân.
*Nhạn quá lưu ngân, gió quá lưu thanh*, ai dám nói mình làm việc *thiên y vô phùng*, Thành chủ huy động toàn bộ tài nguyên và nhân lực của thành để điều tra, muốn tra ra manh mối, cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Đến lúc đó, chính mình sẽ hoàn toàn mất đi quyền khống chế thế cục, biến thành *cá nằm trên thớt*.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lộ ty phủ không khỏi hiện lên một nỗi cay đắng: "Được rồi, các ngươi cũng đừng làm chuyện ngu xuẩn nữa, thay vì để các ngươi đi ám sát Tẩy Lai Đức, chi bằng để các ngươi đưa người thân đi còn hơn."
"Phong tổng kỳ, gửi tin cho Tẩy Lai Đức, bản soái không phải bảo hắn *thủ khẩu như bình*, mà là bảo hắn cố gắng cầm cự thêm mấy ngày nữa, kéo được ngày nào hay ngày đó, đừng mở miệng nhanh như vậy."
"Dù sao Tẩy Lai Đức cũng chết chắc rồi, nói cho hắn biết, hắn kéo dài thêm được một ngày, sẽ đưa thêm cho người nhà hắn mười vạn tiền."
"Thời gian hắn kéo dài thêm được, hẳn là đủ để các ngươi đưa người đi thật xa rồi."
Phong tổng kỳ mặt lộ vẻ vui mừng: "Điện soái suy nghĩ chu toàn, cứ làm theo lời Điện soái."
Lộ ty phủ thở dài một hơi: "Ai, ngươi đưa tiểu cữu tử của ngươi đi an toàn rồi, ngươi vẫn khó thoát khỏi hiềm nghi, dù sao đó cũng là người thân của ngươi, ngươi khó thoát tội liên đới."
"Để ngăn chặn tình hình lan rộng, e rằng đến lúc đó bản soái phải xuống tay nặng với ngươi, ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt."
Phong tổng kỳ sắc mặt biến đổi, cắn răng nói: "Không vấn đề, ta chịu được."
Vân tổng kỳ thấy vậy, cũng nói: "Ta cũng chịu được, Điện soái có thể tùy ý xử phạt, chỉ cần qua được ải này, Phong vẫn là Phong, Vân vẫn là Vân, mọi thứ sẽ trở lại như cũ, *ca cứ hát, múa cứ nhảy*, nếm chút khổ sở không là gì cả."
Lộ ty phủ khẽ gật đầu, bưng bát máu lên, nhìn tỏi băm đang sủi bọt sôi trào trong huyết dịch của hấp huyết quỷ, giống như thế cục hiện tại đang dần dần sôi trào mất kiểm soát, khiến hắn dần cảm thấy lực bất tòng tâm.
Hắn uống cạn một hơi bát máu tươi pha tỏi băm, cẩn thận cảm nhận hương vị máu tươi sôi trào dưới sự cay nóng của tỏi băm, tựa như vô số tiểu nhân đang sống động nhảy múa trên đầu lưỡi, sau đó... vỡ tan.
Vân tổng kỳ thăm dò hỏi: "Điện soái, khi nào chúng ta ra tay? Chứng cứ phạm tội đã thu thập gần đủ rồi."
Lộ ty phủ thờ ơ liếc mắt, đặt bát trà xuống: "Chờ, thời cơ chưa đến."
Vân tổng kỳ và Phong tổng kỳ nhìn nhau, bọn họ không hiểu rốt cuộc cái "thời cơ" này là chỉ cái gì.
Tình hình trước mắt rất nguy cấp, đã liên lụy đến cả người thân của chính mình.
Lúc này không ra tay, còn đợi đến bao giờ?
"Các ngươi đi đi, bản soái muốn yên tĩnh một lát." Lộ ty phủ đứng dậy, chắp tay sau lưng rời khỏi mật thất.
Vân tổng kỳ và Phong tổng kỳ thấy vậy, im lặng rời đi, nhưng trong lòng đã nảy sinh bất mãn. Nếu như đem chứng cứ phạm tội trong tay nặc danh báo cáo cho phủ Thành chủ, vậy thì bọn Chu Thanh Phong tất nhiên tự thân khó bảo toàn, không cách nào tiếp tục điều tra được nữa.
Nhưng Lộ ty phủ lại cứ *giương cung mà không bắn*, bọn họ không tài nào hiểu được tâm tư của Lộ ty phủ.
Bởi vì vị trí quyết định suy nghĩ (*mông quyết định đầu*), hai người Phong Vân chỉ chú tâm đến sự an nguy của người thân và bản thân họ.
Mà Lộ ty phủ lại khác, hắn muốn bảo vệ vị trí Ty phủ của mình, còn phải một lần nữa giành được sự tín nhiệm của Thành chủ, tiện tay còn muốn không để lại dấu vết mà đuổi bọn Chu Thanh Phong ra khỏi Dạ Du Ty.
Muốn *một mũi tên trúng ba đích* (*một tiễn ba điêu*), nhất định phải giữ được kiên nhẫn.
Tuyệt đối không thể biểu lộ dù chỉ một chút hành vi đối đầu với bọn Chu Thanh Phong trước mặt Thành chủ, thậm chí phải tỏ ra cực kỳ phối hợp, dùng hành động để nói cho Thành chủ biết, ta đây trung thành, cho dù bị chia quyền lực, bị cô lập (*phân quyền giá không*), ta cũng không hề có lời oán thán nào.
Đợi ba người Chu Thanh Phong phạm đủ sai lầm, chứng cứ phạm tội thu thập đầy đủ, vào một ngày bình thường không có gì lạ (*không gió không gợn sóng, thường thường không có gì lạ*), nặc danh gửi chứng cứ phạm tội cho phủ Thành chủ, như vậy ba người Chu Thanh Phong tự nhiên sẽ phải chạy về phủ chịu phạt.
Lúc này Thành chủ sẽ nhớ tới điểm tốt của mình, năng lực của mình, lại nhớ đến biểu hiện trung thành của mình, nhất định sẽ lại một lần nữa tín nhiệm mình, sẽ không cử gia nô trong phủ tới Dạ Du Ty nữa.
Đây mới là kế hoạch hoàn chỉnh trong lòng Lộ ty phủ, cũng là con đường ra duy nhất của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận