Vạn Giới Thủ Môn Nhân

Chương 525:

Chương 525:
Hủy Diệt Nữ Vương uống một ngụm rượu gạo, nhỏ giọng nói:
"Hắn thuộc bộ tộc Ma Quỷ, sinh ra trong vực sâu hủy diệt, thích ăn các loại liệt diễm, tàn nhẫn vô tình, nhưng lại cực kỳ coi trọng quy tắc trong giao dịch, việc làm ăn rất phát đạt, vô cùng được Chủ Thần tin cậy."
"Ta vẫn chưa biết gọi hắn thế nào – hay là ngươi nói cho ta biết, người khác gọi hắn là gì." Thẩm Dạ hỏi.
"Gallian." Hủy Diệt Nữ Vương đáp.
"Gallian... Ngươi đoán hắn đi đâu rồi?" Thẩm Dạ lặp lại một câu, rồi hỏi.
Hủy Diệt Nữ Vương đặt đũa xuống, mở miệng nói:
"Ma Quỷ thích tụ tập ở những nơi náo nhiệt và sa đọa, sao thế? Chúng ta muốn theo dõi hắn à?"
"Không – ngươi không cần động đậy."
Thẩm Dạ khoát tay, nói về phía hư không:
"Nghe thấy không? Người vừa rồi tên là Gallian, hình dạng và dáng người ngươi cũng thấy rõ rồi, đi tìm hắn, xem hắn đang làm gì."
Lời còn chưa dứt, trên dưới toàn thân Thẩm Dạ vang lên vô số tiếng nói:
"Nếu là Ma Quỷ mạnh mẽ, chắc chắn có cách tránh được sự giám sát của ta, dù sao kỹ thuật thời đại này còn quá lạc hậu, việc giám sát cũng chỉ có những thủ đoạn đơn giản nhất kia thôi."
Trí tuệ nhân tạo!
Nó đã được Thẩm Dạ mang về thế giới Chân Lý, đã an cư tại Địa Cầu!
Hủy Diệt Nữ Vương đang uống rượu gạo, bấy giờ liền giật nảy mình, kinh ngạc và nghi ngờ đánh giá Thẩm Dạ:
"Trên người ngươi là cái gì vậy?" Nàng hỏi.
Toàn thân Thẩm Dạ chấn động, lập tức có vài chục chiếc điện thoại bay ra, xếp chồng ngay ngắn trên bàn.
Hắn mặt không đổi sắc tiếp tục gặm đùi gà, gặm đến miệng đầy dầu mỡ, lúc này mới lên tiếng:
"Lạc hậu thật ra lại là chuyện tốt."
"Bởi vì ngươi càng tiên tiến, địch nhân càng dễ cảnh giác và đề phòng."
"Nhưng nếu ngươi vô cùng lạc hậu..."
"Địch nhân biết rõ điều này, nói không chừng sẽ sinh lòng ngạo mạn."
"Chờ xem đi, có lẽ sẽ có cơ hội."
Nói xong, hắn lại cúi đầu, tiếp tục ăn đống thịt kho bên cạnh đùi gà.
Nói đúng ra, cơm đùi gà vốn không có thịt kho, nhưng Thẩm Dạ thấy Thất thúc chuẩn bị nhiều nên lại múc thêm đầy một lớp.
Rượu gạo cũng rất giải ngấy.
Hai người ăn rất hài lòng.
Ở một nơi khác.
Gallian rời khỏi tiệm ăn sáng của Thất thúc, nhanh chóng lướt qua không trung, bay trên bầu trời Thái Bình Dương.
Hắn thuận tay ném một chiếc máy bay vừa cất cánh không lâu xuống biển, thưởng thức cảnh tượng máy bay lao xuống biển cả một chút, lúc này mới quay đầu bay tiếp về phía trước.
Châu Mỹ.
Một thành phố phồn hoa.
Quán bar.
Gallian đẩy cửa đi vào, ngồi xuống trước quầy bar.
Người pha chế rượu nhìn hắn một cái, nhẹ giọng nói:
"Trên người ngươi có rất nhiều linh hồn đang kêu rên thống khổ."
"Ra ngoài làm việc, dù sao cũng phải có chút phong cách chứ, phải không?" Gallian đỡ gọng kính vàng của mình, nói.
Một người khác ngồi cạnh quầy bar đáp:
"Đúng là đạo đức giả, rõ ràng ngươi thích nhất giết người, vậy mà lần nào làm ăn cũng yêu cầu đối phương không có tiền án tiền sự."
Gallian thở dài một hơi, lẩm bẩm nói:
"Khó khăn lắm mới giết được mấy trăm người này, lại bị các ngươi châm chọc, ta nhịn cũng khổ sở lắm đấy."
Người pha chế rượu đưa qua một ly rượu mạnh cháy lên ngọn lửa màu xanh lá.
Gallian uống một hơi cạn sạch, lúc này mới nhìn những người khác xung quanh.
"Bắt đầu chưa?" Một gã đàn ông cao to tóc trắng ồm ồm hỏi.
Bầu không khí lập tức trở nên náo nhiệt.
Mấy người trước quầy bar rút thẻ bài từ trong túi ra.
Người pha chế rượu lần lượt rót đầy các loại rượu mạnh cho bọn họ, hạ giọng hỏi:
"Có muốn dọn sạch chỗ này không?"
"Không, hoàn toàn không cần, không khí thế này rất tốt – vả lại, phàm nhân thì làm sao cản trở được chuyện của chúng ta?" Gã đàn ông cao to tóc trắng đáp.
Đám người nhìn xung quanh.
Trong quán bar có không ít người, kẻ thì ngồi trên ghế dài xì xào bàn tán, người thì khiêu vũ trên sàn nhảy.
Trên sân khấu, một cô nàng đang ca hát, hai tay guitar đệm nhạc.
"Uống loại rượu này mà vắng vẻ quá thì mất hứng lắm." Một người khác nói tiếp.
Người pha chế rượu nhìn quanh đám người, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Gallian.
Gallian lại cúi đầu nhìn bài của mình, tùy ý nói:
"Cứ vậy đi, không sao đâu, văn minh của tinh cầu này cực kỳ lạc hậu, cũng cho chúng ta cảm nhận thêm một chút cảm giác của thời đại nguyên thủy này."
Quán bar cũng không lớn, thiết bị giám sát rất cũ kỹ.
Súng ống và điện thoại mà nhân loại mang theo cũng không hẳn là loại tiên tiến nhất.
Trên thực tế, là sứ giả của Chủ Thần, ai lại để ý những vấn đề này chứ?
Sự việc cứ thế được quyết định.
Đám người nhao nhao lấy bài ra, người hút xì gà, kẻ uống rượu, thật là thoải mái.
Ánh đèn mờ ảo bao trùm quán bar.
"Để ta ra bài trước."
Chỉ thấy Gallian rút ra một lá bài, đặt lên bàn.
Trên lá bài rõ ràng là hình dáng của Thẩm Dạ.
"Trong đám nô lệ tham sống sợ chết cũng có hàng tốt – "
"Người này sở hữu loại sức mạnh 'điểm đá thành vàng', tuy cụ thể là gì ta còn chưa rõ lắm, nhưng chắc chắn là loại này."
"Sức chiến đấu... chắc cũng chỉ tầm thường thôi."
Gallian nói xong, nhìn về phía những người khác.
Đám người trầm ngâm một lát.
Gã đàn ông cao to tóc trắng rút ra một lá bài, đặt lên bàn.
Trên lá bài vẽ một cái rương báu màu vàng, trong rương chứa đầy các loại vũ khí.
"Rương báu vũ khí vô tận, mỗi ngày có thể tìm kiếm ba món vũ khí quý giá vô chủ từ vạn giới."
Lá bài này vừa đặt xuống bàn, lập tức thu hút ánh mắt nóng rực của đám người.
– Đây đúng là một lá bài cực kỳ quý giá!
"Lá bài này giá trị khá cao, vừa vặn dùng để đổi lấy nô lệ của ngươi."
"Nhưng ngươi phải thêm chút nữa." Gã đàn ông cao to tóc trắng nói.
Gallian suy nghĩ một chút, lại rút ra một lá bài, đặt lên bàn.
Trên lá bài vẽ Hủy Diệt Nữ Vương Ninh Vân Dục đang đứng phía trên vực sâu hắc ám, nhìn ra ngoài lá bài.
"Là nhân loại duy nhất sau khi linh hồn bị ăn mòn vẫn có thể bò lên từ vực sâu, Chủ Thần cũng thấy rất kỳ lạ."
Gallian gộp lá bài này cùng lá bài Thẩm Dạ lại, đẩy đến trước mặt đối phương:
"Lần này hẳn là đủ đổi lấy rương báu vũ khí vô tận này của ngươi."
Gã đàn ông cao to tóc trắng nghĩ qua loa, gật đầu nói: “Được.” "Quy củ cũ, ta không thể lộ mặt, ngươi phải tự mình phái người đi tiếp nhận bọn họ." Gallian cười nói.
Mọi người đều bật cười.
"Ngươi đó ngươi –" gã đàn ông cao to tóc trắng cũng cười nói, "Vẫn thích đóng vai người tốt như thế, dù là bán người khác đi cũng phải để người ta giúp ngươi kiếm tiền."
"Chốt kèo?" Gallian buông tay hỏi.
"Chốt kèo."
Đám người bắt đầu rút lá bài mới, tiếp tục vòng giao dịch tiếp theo.
Vài phút sau.
Một nơi khác trên Thái Bình Dương.
Một thành phố quen thuộc.
Tiệm ăn sáng của Thất thúc.
Cốc cốc cốc – Có người gõ cửa.
"Ai vậy?" Giọng Thẩm Dạ vang lên.
"Khách hàng." Giọng nói ủ rũ của người bên ngoài vang lên.
"À, là khách hàng à, hoan nghênh hoan nghênh!"
Tiếng bước chân vội vã vang lên.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo.
Một vệt sáng trắng lăng lệ chợt lóe lên rồi biến mất.
– Hám Thiên Trảm!
Keng!
Đao đã thu về.
Giọng Thẩm Dạ lười biếng vang lên:
"Nữ Vương, giúp dọn dẹp nhé, đa tạ."
Hù – Ngọn lửa đen kịt nhanh chóng bùng lên, thiêu mấy cỗ thi thể bên ngoài cửa thành tro tàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận