Vạn Giới Thủ Môn Nhân

Chương 350:

Chương 350:
Một người đàn ông râu quai nón xuất hiện ngay cửa tủ.
"Ha ha, Từ Hành Khách, học sinh của ngươi bận rộn quá, mãi không có lúc nào rảnh tìm ta cả."
Người đàn ông nhiệt tình nói.
"Nhắc đến học sinh của ta, gần đây hắn sống thế nào?" Từ Hành Khách hỏi.
"Ban đầu ta có hơi tức giận, dù sao hắn cứ mãi không tìm ta, nhưng hắn vừa mới hoàn thành một trận ám kim tên quyết chiến, đặc sắc vô cùng! Ta liền hết giận rồi!" Người đàn ông nói.
"Nói tình huống cụ thể xem nào." Từ Hành Khách nói.
"Được."
Người đàn ông liền kể lại chuyện đã xảy ra.
Từ Hành Khách lẳng lặng lắng nghe.
Mãi đến khi người đàn ông kể xong, hắn mới giải trừ thẻ bài, cất nó trở lại vào sách thẻ.
"Tự vệ chính đáng... Cũng không được."
Từ Hành Khách lẩm bẩm.
Phòng hút thuốc lại yên tĩnh.
Trong không gian tối đen, chỉ thấy được ánh lửa tàn thuốc lúc sáng lúc tối.
Pháp môn đột phá Pháp Giới cửu trọng dễ như trở bàn tay.
Thậm chí là thập trọng, thập nhất trọng, thậm chí đột phá lên cảnh giới cao hơn, hoặc thăng cấp chiều không gian đến tầng vũ trụ cao cấp hơn nữa.
Chỉ cần đồng ý với đám đại biểu của Huy Hoàng đế quốc kia!
Trong bóng tối.
Một tiếng "răng rắc" đột nhiên vang lên.
Từ Hành Khách siết chặt nắm đấm, mặc cho xương cốt ma sát trong huyết nhục, phát ra từng tiếng vang.
Sát khí đủ làm người ta nghẹt thở lặng lẽ tràn ngập, nhanh chóng bao phủ cả căn phòng.
Trong nháy mắt.
Tất cả sát khí đều biến mất, dường như chưa từng tồn tại.
Cạch.
Cửa mở ra.
"Còn hút à, đèn cũng không bật." Kiếm Cơ khó chịu nói.
"Ha ha, bọn họ ồn quá, ta phải có chút không gian riêng, mới yên tĩnh được vài phút."
Từ Hành Khách mặc kệ, tiếp tục nhả khói phì phèo.
"Đừng hút nữa, đến đây đi, lúc này mọi người có mấy ý kiến, ngươi nên nghe một chút." Kiếm Cơ nói.
"Ta chỉ là thủ lĩnh trên danh nghĩa, bọn họ cũng chỉ bề ngoài nghe lệnh ta, thật ra ai cũng có mưu đồ riêng." Từ Hành Khách ngồi yên không nhúc nhích.
"Chuyện này cũng nên có kết quả rồi." Kiếm Cơ nói.
"Ý kiến của ngươi là gì?" Từ Hành Khách hỏi.
"Nói ra thì, ban đầu ta học kiếm là để giết một tên 'đầu đường xó chợ', hắn đẩy một lão nhân vô tội xuống đập nước, làm đối phương chết đuối." Kiếm Cơ nói.
"Sau đó ngươi học thành kiếm pháp, quay về giết hắn?" Từ Hành Khách hỏi.
"Cũng không phải." Kiếm Cơ nói.
"Cuối cùng ngươi tha cho hắn?"
"Cũng không phải."
"Vậy là ngươi không giết hắn?"
"— Mấy hôm đó càng nghĩ càng tức, có hôm trời tối thật sự không nhịn được, chạy tới giết thẳng hắn luôn, ngày thứ hai mới vui vẻ đi học kiếm." Kiếm Cơ nói.
Từ Hành Khách im lặng cười, nói:
"Giết cũng giết rồi, thật ra không cần học kiếm nữa."
Kiếm Cơ dùng giọng hồi tưởng quá khứ, nói: "Ban đầu ta cũng nghĩ vậy, sau lại thấy lỡ gặp người lợi hại hơn tên 'đầu đường xó chợ' kia, vẫn phải học kiếm mới giết được, thế là liền đi học tiếp."
"Học phí đắt lắm."
"Haiz, ta phải làm biết bao nhiêu việc không công, mới học được kiếm pháp cấp vỡ lòng."
Kiếm Cơ nói xong, nhún vai, dường như cảm thấy chuyện cũ nghĩ lại mà sợ.
Từ Hành Khách cuối cùng cũng đứng dậy, nói:
"Đi thôi, đi xem sao."
Hai người một trước một sau, đi qua hành lang, tiến vào phòng họp.
Phòng họp vốn đang ồn ào tiếng người lập tức yên lặng trở lại.
"Nói đi, thái độ của các ngươi là gì."
Từ Hành Khách nói.
Đám người nhìn nhau, không ai dám đứng lên nói trước.
Chờ một lúc lâu.
Một giọng nữ trong trẻo đột nhiên vang lên:
"Tại sao phải nuông chiều bọn họ?"
Đám người nhìn sang.
Tống Âm Trần ngồi xổm trên ghế, không ngẩng đầu, đang chơi trò lái máy bay.
— Lần trước Thẩm Dạ chơi giỏi như vậy.
Chính mình cũng muốn ủng hộ.
"Nuông chiều ai?" Từ Hành Khách quay đầu hỏi.
"Lũ người của Huy Hoàng đế quốc kia muốn giết người mà không phạm pháp, tại sao phải nuông chiều bọn họ?" Tống Âm Trần nói.
"Ngược lại là ngươi đã đuổi chạy một tên rồi, không sợ bị trả thù à?" Từ Hành Khách cười nói.
"Côn Lôn." Tống Âm Trần gọi lớn.
Giọng của Côn Lôn đột nhiên vang lên:
"Các vị, Tống Âm Trần tiểu thư đã tải kỹ năng chiến đấu và công pháp của cường giả 'Thực Luyện tầng' Tiêu Minh Minh lên chỗ ta, các vị có thể tùy ý tải về."
Đám người xôn xao hẳn lên.
Không ít người lập tức lấy điện thoại di động ra bắt đầu kết nối với Côn Lôn.
"Là thật! Công pháp tu hành Pháp Giới thập nhị trọng — nhưng sao có thể thế này được!"
Cao thủ đầu tiên tải xong kêu lên.
Tống Âm Trần nói:
"Ta đánh một trận với Tiêu Minh Minh kia, công pháp của nàng đã sớm nhìn rõ ràng tường tận, sau đó thông qua vũ trụ cộng hưởng, để pháp tắc vũ trụ vận hành công pháp cùng ta, bổ sung cho hoàn chỉnh."
"— Chỉ đơn giản vậy thôi."
Tĩnh lặng.
Hoàn toàn tĩnh lặng.
Tống Âm Trần tiếp tục chơi điện thoại, tranh thủ giơ một tay lên lắc lắc:
"Sau này giết ai cứ gọi ta đến xem, coi như hắn luyện công từ trong bụng mẹ, ta cũng phân tích ra cho mọi người xem."
" — Tiêu Minh Minh kia lần sau đừng hòng chạy thoát."
Hoàn toàn, triệt để tĩnh lặng.
Mãi đến khi tiếng cười của Từ Hành Khách đột ngột vang lên.
"Ha ha ha."
Hắn bật cười, dường như vừa giải quyết được một vấn đề cực kỳ nan giải, giọng nói tràn đầy sự thoải mái.
Đám người đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng — Một vật thể khổng lồ, không thể diễn tả xuất hiện từ hư không, men theo vách tường phòng họp, chậm rãi dâng lên trên.
"Là cái miệng!"
Có người hô lên.
Ngay cả Tống Âm Trần cũng nhấn nút tạm dừng trò chơi, ngẩng đầu nhìn lên giữa không trung.
— Đó là một cái miệng lớn tràn ngập lực lượng Pháp Giới, đầy răng nanh sắc bén.
Nó tỏa ra khí tức vĩ đại khiến người ta phải thần phục, từ đầu đến cuối duy trì tư thế há mở, cẩn thận từng li từng tí dâng lên, cứ thế dâng lên mãi, dần dần rời khỏi phòng họp, ẩn vào bên trong Pháp Giới, không biết đi đâu.
"Từ Hành Khách, chuyện này là sao?"
Nam Cung gia chủ hỏi.
Từ Hành Khách dường như có chút ngượng ngùng, mỉm cười nói:
"À, cái đó là Tháp La bài vương có thể giết chết tất cả các ngươi, ta đã bố trí ở hội trường, vốn định bụng hỏi một người giết một người."
"Ai ngờ Tống Âm Trần lại có thể phân tích được công pháp vũ trụ cao cấp."
"Như vậy thì, việc phản bội tử vong tinh cầu để có được truyền thừa vũ trụ cao cấp liền trở nên không cần thiết nữa."
"Mọi người nhất định đã nghĩ thông điểm này: So với làm chó cho người khác, còn không bằng giết bọn họ, cướp bảo bối của bọn họ."
"Nếu mọi người sẽ không phản bội, ta liền giải trừ lá bài kia."
Lặng ngắt như tờ.
Hôm nay số lần phòng họp này im lặng có hơi nhiều.
Mọi người nghe xong cả đoạn lời hắn nói, lại quay đầu, nhai đi nhai lại câu đầu tiên "hỏi một người giết một người".
"Dựa vào."
Nam Cung gia chủ thốt ra một chữ.
Một chữ này nói lên tiếng lòng chung của mọi người.
Biết hắn hung ác, nhưng không biết hắn hung ác đến mức này!
"Mỏi lòng."
Kiếm Cơ lấy tay đỡ trán nói.
Từ Hành Khách lại dường như tâm trạng rất tốt, vẫy tay với Tống Âm Trần nói:
"Đi theo ta, lát nữa đi giết tên đại biểu kia."
"A? Lão sư, muốn ra tay trước sao?" Tống Âm Trần vuốt điện thoại.
"Bọn họ muốn tùy tiện giết người của thế giới chúng ta, chẳng lẽ chúng ta không ra tay?" Từ Hành Khách hỏi lại.
Tống Âm Trần chần chừ nói: "Nhưng mà bọn họ mới chỉ muốn thôi mà, có lẽ chỉ là tạm thời tăng giá —"
"Mới nghĩ thôi đã đáng chết rồi." Từ Hành Khách nói.
Hắn lặng lẽ truyền âm cho Tống Âm Trần:
"Bọn họ muốn giết Thẩm Dạ."
Rắc.
Điện thoại của Tống Âm Trần lập tức vỡ thành bột vụn.
"Lão sư, có thể để ta ra tay trước được không? Ta không muốn để bọn họ chạy thoát."
Giọng nói của nàng khiến đám người lạnh sống lưng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận