Vạn Giới Thủ Môn Nhân

Chương 280:

Chương 280:
Đúng thế.
Trở thành mộ binh chính thức đều sẽ nhận được một viên đan dược dạng này.
"Oa, đại nhân lợi hại, ta vẫn luôn không tìm được bảo bối gì ra hồn cả."
Thẩm Dạ giơ ngón tay cái lên, hâm mộ nói.
Ý của hắn là gì?
Bởi vì chính mình đã thấy được thảm trạng một cánh tay của hắn rơi xuống đất, cho nên liền lấy đan dược ra, khoe khoang thu hoạch của mình?
— Vị đại nhân này cũng quá coi trọng thể diện.
Thế nhưng mà...
Màu sắc của viên đan dược này... không giống lắm với viên của mình a!
"Ta vừa tra xét một chút, hắn là chủ nhân của gian nghỉ ngơi mộ binh thứ 517, viên Luân Hồi Thiên Đan trong phòng hắn bởi vì miệng bình không được niêm phong kỹ, nên đan dược đã hoàn toàn biến chất."
Giọng nói của nữ thuật linh vang lên trong lòng Thẩm Dạ.
"" Thẩm Dạ.
"Baxter, đan dược này đúng là đồ tốt, đáng tiếc căn phòng kia của ngươi đã hoàn toàn xong đời, căn bản không có được thứ tốt này đâu." Ma Già Hầu đắc ý nói.
"Đúng vậy, đại nhân." Thẩm Dạ phối hợp nói.
"Vừa hay ta bị gãy tay, có lẽ đan dược này sẽ hữu dụng, ngươi nói xem?" Ma Già Hầu lại nói.
Thẩm Dạ lặng lẽ hít một hơi.
Để hắn đi chết sao?
Không được nha.
Hắn còn sống thì vẫn còn giá trị lợi dụng.
Dù sao mình vẫn còn hai tai chưa hoàn thành, nếu hắn có thể cản giúp một chút thì thật quá trượng nghĩa.
"Đại nhân, ta cảm thấy đồ vật ở loại địa phương này, vẫn là nên cẩn thận một chút."
Thẩm Dạ nói.
"Ngươi cho rằng nó không phải đồ tốt sao?" Ma Già Hầu hỏi.
"Nó đương nhiên là đồ tốt, nhưng mà hoàn cảnh hiện tại của chúng ta không ổn thỏa lắm, ngài không bằng chờ sau này quay về, tìm một nơi an toàn, rồi hãy dùng nó."
Thẩm Dạ gần như dùng thái độ thành khẩn nhất để nói ra lời này.
Ma Già Hầu cũng âm thầm gật đầu.
Cái tên Baxter này.
Hắn không phải loại người chỉ biết vuốt mông ngựa, nói gì nghe nấy.
Đối với tình huống trước mắt, hắn rất lý trí, hơn nữa nói hoàn toàn chính xác.
Không có ý đồ xấu.
Vậy thì...
Có nên nghe hắn không?
"Đối với các ngươi mà nói, quả thực cần một nơi ổn thỏa, nhưng ta thì không hề e ngại bất cứ chuyện gì ở đây."
Ma Già Hầu ngạo nghễ nói, một hơi nuốt viên đan dược kia vào bụng.
Có điều hắn cũng không ngốc.
Hắn dùng thực quản co vào chi pháp, kẹp giữ viên đan dược kia.
Đây là từ rất sớm rất sớm, những năm hắn mới xuất đạo, vì để hạ độc địch nhân mà học được thực quản co vào chi pháp.
Đã rất lâu rồi chưa từng dùng qua...
Không ngờ hôm nay lại phải dùng nó để khoe khoang sự không sợ hãi của mình trước mặt thuộc hạ.
"Hắn ăn rồi." Thẩm Dạ lặng lẽ nói trong lòng.
"Đúng là đồ ngốc, đan dược kia vào miệng là tan ngay, đã không thể cứu vãn được nữa." Nữ thuật linh nói.
"Ăn phải Luân Hồi Thiên Đan quá hạn, sẽ bị thế nào?" Thẩm Dạ hỏi.
"Sẽ hình thành một loại ô nhiễm tinh thần — cứ cách một khoảng thời gian, hắn sẽ không thể khống chế mà nói ra những lời không hay." Nữ thuật linh nói.
"Vậy cũng tốt, ảnh hưởng không lớn lắm." Thẩm Dạ nhẹ nhàng thở phào.
"Gần như không thể loại bỏ!" Nữ thuật linh nhấn mạnh ngữ khí.
Lúc này.
Vách tường bốn phía đột nhiên tỏa ra ánh sáng, hiện lên vô số đường cong chảy xiết.
Ma Già Hầu đột nhiên nhìn về phía Thẩm Dạ.
— Ngươi làm gì vậy?
Tim Thẩm Dạ thắt lại, nhưng vẫn không hề yếu thế nhìn lại Ma Già Hầu.
— Ta đâu có làm gì đâu, đại nhân ngài vẫn luôn nhìn ta mà.
Có điều, đại nhân ngài lại làm gì thế?
Hai người lặng lẽ đối mặt.
Ánh sáng trên vách tường càng lúc càng mạnh, dần dần sắp hình thành một loại thuật pháp nào đó.
"Ta lặng lẽ dẫn dắt một chút lực lượng thuật pháp này, để chúng nhắm vào kẻ địch của ngươi, tránh cho hắn phát hiện là ngươi đang trải qua 'Tam tai'."
Giọng nói của nữ thuật linh vang lên trong lòng Thẩm Dạ.
Một giây sau.
Những luồng sáng kia quả nhiên bay ra khỏi vách tường, không ngừng xoay tròn quanh Ma Già Hầu.
Ma Già Hầu giật mình, cố gắng nhớ lại mọi chuyện vừa xảy ra.
Baxter bị mình định trụ, không thể nào cử động được mà.
Sau đó hắn bảo mình chạy.
Mình đánh hắc xà.
Sau đó xảy ra chuyện gì? Baxter vẫn không làm gì cả.
Là mình...
Mình tự dưng lại đi ăn đan dược.
Khoan đã, viên đan dược kia đâu rồi? Không phải ta dùng thực quản kẹp nó lại sao? Không thấy đâu?
"Kỳ quái...
Ta chỉ ăn một viên đan dược thôi mà cũng bị cảm ứng được sao?"
Ma Già Hầu tránh ánh mắt của Thẩm Dạ, nửa giải thích, nửa bất đắc dĩ nói.
Chủ quan rồi.
Đan dược nuốt vào, vậy mà lại tự động hấp thu ngay trong thực quản!
Vậy nên việc mình ăn một viên đan dược, tại sao lại khiến cả hành lang sinh ra biến hóa nào đó?
Đây là nguyên lý gì? Sao ta hoàn toàn không hiểu được nhỉ?
... Quá cao siêu.
Toàn bộ thông đạo sáng lên.
Ánh sáng và bóng tối biến ảo.
Đại mộ biến mất.
Thẩm Dạ phát hiện mình và Ma Già Hầu cùng lúc xuất hiện giữa một sa mạc hoang vu.
"Bắt đầu rồi, các ngươi chỉ có ba giờ."
Nữ thuật linh nói.
Trong lòng Thẩm Dạ dâng lên cảm giác cấp bách, vội vàng hấp tấp nói:
"Đại nhân, đây là tình huống gì vậy, vì sao ta lại bị truyền tống đến đây cùng ngài?"
Ma Già Hầu không thể phản bác.
— Xem ra mình đã kích hoạt lực lượng nào đó, kéo cả tên Hấp Huyết Quỷ này tới theo.
Hắn gặp phải ta đúng là không may thật.
"Ta cũng không rõ lắm." Ma Già Hầu nói hàm hồ.
Thẩm Dạ quan sát bốn phía, chỉ về phía xa hỏi:
"Đại nhân, ngài nhìn xem, bên kia có một cái khách sạn, chúng ta có muốn đến đó tìm hiểu tình hình chút không?"
Ma Già Hầu gật đầu nói: "Ừm, đúng là nên đi tìm hiểu một chút, đồ ngu xuẩn thối tha nhà ngươi."
Thẩm Dạ ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn.
— Không được, ta vốn không biết hiệu quả của đan dược quá hạn, nhất định phải tỏ ra kinh ngạc.
"Đại nhân," hắn chắp tay, kinh sợ nói, "ngài mắng ta như vậy, có phải ta đã làm gì không đúng không?"
Ma Già Hầu sững sờ mất mấy hơi, lúc này mới khoát tay nói: "Không có gì, ta không phải mắng ngươi, ta chỉ là — nhớ lại một vài chuyện cũ thôi."
Gặp quỷ.
Đan dược kia lại có hiệu quả kiểu này sao?
"Không phải mắng ta là tốt rồi." Thẩm Dạ nhẹ nhàng thở phào.
"Dĩ nhiên không phải mắng ngươi — thực ra năm đó có kẻ đã giết một huynh đệ của ta, mỗi lần nhớ tới hắn, ta lại buột miệng chửi một câu như vậy." Ma Già Hầu nghiêm mặt nói.
"Đại nhân thật là trọng nghĩa khí!" Thẩm Dạ giơ ngón tay cái lên.
"Đừng nói nữa, chúng ta qua đó xem sao."
"Được, đi thôi — ta đi trước, đại nhân theo sau."
"Không vấn đề gì, ta thấy sắc trời này không ổn, dao động lực lượng của thế giới có vấn đề lớn, chúng ta phải nhanh lên một chút." Ma Già Hầu quan sát thiên tượng nói.
"Đại nhân, sắp xảy ra chuyện gì sao?" Thẩm Dạ hỏi.
"Tên đại ngu xuẩn nhà ngươi đi chết đi." Ma Già Hầu quát to.
"... " Thẩm Dạ.
"... " Ma Già Hầu.
"Đại nhân, năm đó giết huynh đệ của ngài, là hai người sao?"
"Ngươi ngược lại khá thông minh đấy."
Ma Già Hầu quay mặt đi chỗ khác.
Hắn nghĩ ngợi một lát, lấy ra một bình Tai Họa Nguyên Dịch, uống hai ngụm.
Không gian không mở ra.
Ma Già Hầu cũng không thể dịch chuyển rời đi.
"Đại nhân, không được ạ?" Thẩm Dạ hỏi.
"Không được — thứ nước tiểu chó đen ngòm này đúng là đồ bỏ đi." Ma Già Hầu nói.
Lời chửi bới này — Nếu ngươi đáp lại nhiều cũng không hay, sẽ tỏ ra như hắn thực sự đang mắng ngươi vậy.
Hơn nữa hắn đang mắng cái thứ Tai Họa Nguyên Dịch kia.
Hắn đã uống thứ đó.
Vậy nên hắn đang tự mắng mình, đúng không?
Cả hai đều có phần hiểu ra.
Ma Già Hầu nhìn thẳng về phía trước, dùng ngón tay chỉ.
Thẩm Dạ hiểu ý, khẽ gật đầu.
Bọn họ dứt khoát không nói chuyện với nhau nữa, cấp tốc bay đi, rất nhanh đã tới cửa khách sạn.
"Mùi máu tanh nồng nặc."
Thẩm Dạ đẩy cửa ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận