Vạn Giới Thủ Môn Nhân

Chương 271: Mất linh thần kỹ! ( đại chương hai hợp một )

Chương 271: Mất linh thần kỹ! (Đại chương hai gộp một)
"Tứ a ca, ngươi có bệnh."
Câu nói này vừa thốt ra, phòng tiếp khách lập tức yên tĩnh.
Bất luận là Tướng quân Tazewell đang tiếp khách, hay là "Tứ a ca", đều có chút không hiểu nổi.
— Vị Tang Bưu này là đang mắng người, hay là thật sự đang nói sự tình?
Cuối cùng —
Tứ a ca đưa tay sờ sờ mặt, bả vai, ngực cùng eo của mình, cười ha hả nói:
"Hoàng a mã, cảm tạ ngươi quan tâm huynh đệ ta, nhưng chúng ta đều đang ở Địa Ngục, làm sao lại sinh bệnh được?"
Hắn lời còn chưa dứt, chữ "Nguy" thật to trên đầu liền nổ tung.
Chữ "Nguy" màu đỏ như máu tản ra thành ánh sáng màu, dán lên người Tứ a ca, liên tục lập lòe không ngừng.
Mấy hàng chữ nhỏ ánh sáng nhạt hiện lên trước mắt Thẩm Dạ:
"Mục tiêu kháng cự chữa bệnh."
"Mục tiêu tiến vào trạng thái "Độ kiếp"!"
"Sẽ có tai nạn ngoài ý muốn liên tục phát sinh, giết hắn chắc chắn trúng nhược điểm, chắc chắn sẽ rơi ra vật phẩm có giá trị."
"Trạng thái "Độ kiếp" kéo dài 10 giây, hồi lại sau 1 phút, nếu mục tiêu chưa chết, "Độ kiếp" sẽ phát động lần nữa, lặp đi lặp lại."
Thẩm Dạ nhìn mà ngây người.
Đúng như lão sư nói.
— Lực lượng của từ khóa cấp Thần Thoại cũng quá hung tàn đi!
Vậy còn chờ gì nữa?
"Tứ a ca, ngươi có biết ta là ai không?"
Thẩm Dạ cười lạnh đứng dậy.
"Hoàng a mã ạ." Tên Hấp Huyết Quỷ ngây thơ chớp mắt mấy cái.
"— Hoàng cái gì mà hoàng!"
Thẩm Dạ trực tiếp lật tung bàn, tung một cước quét ngang về phía tên giả mạo này.
Sương Giảo!
"Hoàng a mã, ngươi đến Địa Ngục rồi, hỏa khí lớn hẳn ra!"
Tên Hấp Huyết Quỷ cũng không hề yếu thế, quát lên.
— Hắn lóe người về phía sau.
Vừa đúng lúc hai vệ binh vũ trang đầy đủ đi vào cửa báo cáo công việc.
Ầm!
Vệ binh và tên Hấp Huyết Quỷ đâm sầm vào nhau.
Tên Hấp Huyết Quỷ thành ra không thể né tránh.
Hắn định lấy đồ vật từ chiếc nhẫn trên tay ra — Một vệ binh bắt lấy tay hắn, khẩn trương hỏi: "Ngài không sao chứ."
Hắn lại định túm vệ binh kia chắn trước người — Vệ binh kia cầm tháp thuẫn trong tay, gần như cao ngang người, nặng trịch, tên Hấp Huyết Quỷ kéo không nổi!
Không còn kịp nữa rồi!
Lưỡi dao băng sắc bén kia vẽ ra một đường vòng cung từ dưới chân Thẩm Dạ, bay thẳng tới.
Tên Hấp Huyết Quỷ phẫn nộ quát:
"Chúa Thánh Thần ơi, xin hãy bảo hộ ta!"
Giữa không trung vang lên một giọng nói nghiêm túc uy nghiêm:
"Ngươi đã thiếu phí!"
Thiếu phí?
Tên Hấp Huyết Quỷ kinh hãi.
Rõ ràng mình lần nào cũng gia hạn phí rồi mà!
Chẳng lẽ là hôm nay vừa đúng lúc hết hạn, mà mình còn chưa gia hạn phí?
Hoàn toàn không kịp suy nghĩ.
Xoẹt — Lưỡi dao Băng Sương sắc bén mang theo hơi lạnh thấu xương, vừa vặn lướt qua giữa hai vệ binh.
Một tiếng kêu thảm thiết sắc nhọn vang lên.
Tên Hấp Huyết Quỷ bị vệ binh kẹp ở giữa, ngay cả cơ hội né tránh cũng không có, liền bị lưỡi dao băng cắt thành hai đoạn.
Hai vệ binh cuống quýt tránh ra.
"Đại nhân, chuyện này không liên quan đến chúng tôi!"
"Đúng vậy, là hắn tự đâm vào chúng tôi!"
Tướng quân Tazewell quá sợ hãi.
Hai huynh đệ có mâu thuẫn đánh nhau một trận, mình đương nhiên không tiện nhúng tay.
Ai mà ngờ được bọn họ đánh thật, một người trong đó còn chết!
"Tướng quân đừng sợ, đó là kẻ lừa đảo."
Thẩm Dạ cũng thấy kinh hãi.
Hiệu quả này, đúng thật là "Độ kiếp" a!
— Hắn không vượt qua nổi!
Chỉ thấy lưỡi dao băng kia cắt đứt ngón tay tên Hấp Huyết Quỷ, khiến một chiếc nhẫn lấp lánh ánh sáng nhạt bay lên, vẽ một đường cong duyên dáng giữa không trung rồi rơi vào tay Thẩm Dạ.
Thẩm Dạ nhận lấy chiếc nhẫn của tên Hấp Huyết Quỷ, xem xét một chút, không khỏi kinh sợ.
Gã này lại dám lừa được hơn mười triệu cốt tệ!
Còn có lượng lớn hoàng kim!
— Kẻ lừa đảo thật biết cách phát tài!
Vì tình yêu và chính nghĩa trên đại địa, toàn bộ tịch thu!
"Lừa đảo?" Tướng quân Tazewell hỏi.
Thẩm Dạ mặt không biến sắc cất chiếc nhẫn đi, mở miệng nói: "Đúng, ta không phải hoàng a mã gì cả, ta chính là Tang Bưu, gã này căn bản không phải huynh đệ Baxter của chúng ta."
Hắn cũng mặc kệ trong lòng tướng quân nghĩ ngợi bao nhiêu, trực tiếp khoát tay:
"Ta còn có việc, lát nữa nói chuyện sau."
Nói xong liền bay vọt lên trời, bay về phía Kuminga chi câu.
. . .
Thẩm Dạ bay nhanh hết tốc lực trên bầu trời.
— Hướng về phía Kuminga chi câu.
Từ khóa thần thoại dùng quá tốt.
Khó trách lão sư cũng bảo mình phải dùng tốt nó.
"Muốn đánh nhau với tên cự nhân kia à?" Đại khô lâu hỏi.
"Thời gian của chúng ta đang gấp, không đánh." Thẩm Dạ trợn trắng mắt.
Tổng cộng bảy tiếng. Đã tốn hơn một tiếng, còn lại hơn năm tiếng.
Vẫn ổn.
Thẩm Dạ không ngừng tăng tốc.
Không bao lâu sau.
Phía trước đã thấy Kuminga chi câu.
Thẩm Dạ dựa vào cảm ứng hạ xuống, dò tìm dọc theo một phương hướng nào đó.
Cự nhân Ymir bỗng nhiên leo lên từ một khe đất sâu, đôi mắt nhìn chằm chằm Thẩm Dạ, nói giọng ồm ồm:
"Ngươi là ai? Vì sao dám tùy tiện hành động trên địa bàn của ta."
"Ta là Tang Bưu Baxter, ta đến tìm đồ của ta." Thẩm Dạ nói.
"Baxter... Đúng vậy, ta biết ngươi, ngươi là thuộc hạ của Cửu Tướng đại nhân." Cự nhân Ymir lộ vẻ hồi tưởng.
"Là ta." Thẩm Dạ nói.
Hắn đi sâu vào khe nứt rộng vài trăm mét, tra xét rõ nơi phát ra cảm ứng.
Cự nhân Ymir đi theo phía sau, hứng thú hỏi:
"Hôm nay không thấy Cửu Tướng đại nhân đâu cả, ngài ấy bận gì thế?"
"Ngươi cũng không phải đội chó săn, đại nhân cũng chẳng phải ngôi sao giải trí, ngươi quản nhiều thế làm gì?" Thẩm Dạ cười trêu.
Trên vách đá sâu mấy ngàn thước, có những chỗ lồi lõm và hang động nông sâu không đều.
Thẩm Dạ vừa bay vừa nhìn.
Cuối cùng.
Đã tới nơi.
Nơi này vẫn là vách đá thẳng đứng, xen lẫn ít bùn đất và khoáng thạch, còn có cây xanh nhỏ bé vươn ra từ vách đá.
Thẩm Dạ gạt lớp cây cỏ và bùn đất kia ra, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bên trong, lập tức mò thấy một cái đầu lâu.
Từng hàng chữ ánh sáng nhạt hiện lên trước mắt:
"Ngươi nhận được Minh Chủ chi sọ."
"Chúc mừng."
"Trong thời gian quy định, ngươi đã thu thập đủ tất cả di cốt của Âm Ám Hài Cốt Chi Mẫu, Thực Thi Quỷ Chi Vương, và Minh Chủ chiến bại Mikte Tikashiva."
"Xin hãy phục sinh nàng vào thời điểm thích hợp."
Thẩm Dạ cẩn thận từng li từng tí nâng niu cái đầu lâu kia, lấy nó ra từ sâu trong lớp bùn đất.
Bên tai truyền đến giọng nói vui đến phát khóc của Đại khô lâu.
Thẩm Dạ cũng nhẹ nhàng thở phào.
Cuối cùng cũng thành công!
"Đó là gì vậy?" Cự nhân Ymir hỏi.
"Một manh mối, cái đầu lâu dùng để tìm kiếm hung thủ giết người." Thẩm Dạ nói.
Ymir suy nghĩ một chút.
— Lời này của hắn đúng là nói nhảm.
Thẩm Dạ thân hình khẽ động, chuẩn bị rời khỏi khe nứt này.
"Chờ một chút."
Giọng Ymir vang lên:
"Tất cả mọi thứ bên trong Kuminga chi câu đều là của ta, nơi này không có thứ gì thuộc về ngươi!"
Thẩm Dạ cười cười, đang định nói chuyện thì bỗng nhiên sững người.
Không đúng.
...Gã cự nhân này có gì đó không đúng.
Ngay từ câu đối thoại đầu tiên, nó đã không ngừng thăm dò mình.
Nếu nó là thuộc hạ của Cửu Tướng — Vậy thì nó đã không nói câu "ngươi là thuộc hạ của Cửu Tướng đại nhân" trong lúc thăm dò; đã là thuộc hạ thì cũng không nên trực tiếp hỏi "Cửu Tướng đại nhân, ngài ấy bận gì thế?" như vậy.
Hơn nữa nó còn muốn ngăn cản mình.
"Ngươi và ta cùng phục vụ dưới trướng Cửu Tướng đại nhân, ngươi dựa vào cái gì mà cướp đồ của ta?" Thẩm Dạ không nhịn được hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận