Vạn Giới Thủ Môn Nhân

Chương 477: "Tài liệu "

Chương 477: "Tài liệu"
Thiếu nữ mở mắt ra.
"Tỉnh rồi?"
"Ừm."
"Thương thế khá hơn chút nào chưa?"
"Không chuyển biến xấu, nhưng muốn lành lại vẫn cần thời gian."
"À, vậy ngươi ăn chút gì không?"
Trong huyệt động đã nhóm lửa, trên lửa bắc một cái nồi sắt, trong nồi đang nấu mì ăn liền.
Thẩm Dạ không biết nàng có ăn không, nên mới hỏi như vậy.
Thiếu nữ từ trên bệ đá đứng dậy, nhìn cái nồi một lúc, rồi lại nhìn sang Thẩm Dạ.
"Ta ngủ bao lâu rồi?"
"Chỉ hai canh giờ thôi."
"Ta ngủ say quá, không có chuyện gì xảy ra chứ?" Thiếu nữ đứng dậy, đi chân trần đến ngồi xuống bên cạnh Thẩm Dạ.
"Không có việc gì, mọi thứ đều bình thường." Thẩm Dạ đáp.
Hắn dùng đũa gắp mì, múc ra hai bát, một bát đưa cho thiếu nữ, một bát giữ lại cho mình.
"Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra với ngươi, nhưng ta đề nghị ngươi nên quay về, trở lại thành thị đi." Thẩm Dạ nói.
"Vì sao?" thiếu nữ nhìn hắn.
"Trong thành thị có một vài Trị Liệu sư không tệ, chắc hẳn có thể giúp ngươi hồi phục rất nhanh." Thẩm Dạ nói.
Thiếu nữ thu hồi ánh mắt, nhìn bát canh trước mặt, nhỏ giọng nói: "Bọn họ không chữa hết cho ta được, ta cần những phương pháp khác mới có thể hồi phục."
"Ta có thể giúp gì được không?" Thẩm Dạ hỏi.
"Không —— nhưng vẫn cảm ơn ngươi.
Ta bảo ngươi nhớ kỹ những thứ kia, ngươi đã nhớ kỹ chưa?" thiếu nữ hỏi.
"Ừm." Thẩm Dạ vừa trả lời, vừa cúi đầu ăn mì.
Thiếu nữ lặng lẽ nhìn hắn.
Hắn trông như sắp chết đói, ăn ngấu nghiến như hổ đói, ngay cả canh trong bát cũng uống sạch sành sanh.
"Ngươi nhìn ta làm gì?" Thẩm Dạ đặt bát xuống, tò mò hỏi.
Thiếu nữ lúc này mới cúi đầu, nhìn về phía tay mình.
Chỉ cần khẽ động tay một chút, nàng liền có thể lấy mạng thiếu niên này.
Hiện tại thương thế của nàng đã khống chế được, cho dù Long tộc có tìm đến nữa cũng không thành vấn đề.
—— không cần một phàm nhân biết được bí mật cuối cùng đó.
Giết hắn.
Một hơi thở, hai hơi thở.
Thiếu nữ giơ tay lên, bưng bát canh lên, dùng đũa gắp mấy sợi mì, chậm rãi nuốt xuống.
Nàng ăn càng lúc càng nhanh, một lát sau, mì đã ăn xong, ngay cả canh cũng uống sạch không còn giọt nào.
Nhưng năng lượng hấp thu được quá ít, gần như chẳng có ý nghĩa gì.
"Ta không ngờ... ngươi sẽ đứng ra."
Thiếu nữ đặt bát xuống, thở dài.
Nói thật, lúc bắt đầu sàng lọc nhân loại, nàng thật ra cũng không ôm hy vọng gì nhiều.
Xét theo bản tính của nhân loại, bất kể thế nào cũng sẽ không giành được sự tín nhiệm của nàng.
Nhân loại càng mạnh mẽ thì càng không đáng tin cậy.
Giờ thì tốt rồi —— Tên nhân loại trước mắt này, vào lúc nàng yếu đuối nhất, lại không hề phản bội nàng.
Đây là một điều vô cùng đáng quý.
Về phần thực lực, có lẽ cần phải dùng chút biện pháp để nhanh chóng tăng lên.
Xét về phương diện thời gian và hiệu suất, đã không cần tốn nhiều công sức đi sàng lọc nữa.
Chính là hắn.
"Ta phải đi tìm cách chữa trị vết thương trên người, ngươi về thành thị trước đi." thiếu nữ nói.
"Thật sự không cần gọi Trị Liệu sư cho ngươi sao?" Thẩm Dạ hỏi.
"Không cần, ta có bí thuật đặc thù." thiếu nữ lắc đầu nói.
Thẩm Dạ lập tức thức thời không hỏi thêm nữa.
Thiếu nữ lại nhìn hắn một cái, thân hình bỗng nhiên lướt ra khỏi hang động, trong khoảnh khắc hóa thành một chấm đen nhỏ, biến mất trên đường chân trời nơi hoang dã.
Nàng đi rồi.
Giọng nói của Tô Dung lập tức vang lên: "Nàng bị thương rất nặng, nhất định phải đại khai sát giới trên vùng hoang dã, mới có thể hấp thu đủ năng lượng, để thân thể bình phục."
"Nói cách khác, nàng tạm thời sẽ không quay về." Thẩm Dạ nói.
"Đúng vậy." Tô Dung đáp.
"Vậy ta cũng phải tranh thủ thời gian."
Thẩm Dạ rời khỏi hang động, bay về hướng thành thị.
—— thực ra huyệt động này ở trên ngọn núi cách thành thị về phía nam mấy chục dặm, cũng không xa lắm, lại rất an toàn.
Hắn bay thẳng về nhà mình.
Cha mẹ đều đang đi làm.
Với thực lực và địa vị của bọn họ, căn bản không tiếp xúc được với chuyện thi đấu trên lôi đài như thế này, nên cũng sẽ không lo lắng cho Thẩm Dạ.
Thẩm Dạ trở về phòng mình, khóa cửa cẩn thận, kéo rèm cửa lên, sau đó giơ tay, thấp giọng nói —— "Cửa."
Thông Thiên Chi Môn lặng lẽ xuất hiện.
"Nàng đang ở đâu?" Thẩm Dạ hỏi.
"Trên hoang dã —— nàng đang chạy càng lúc càng sâu vào trong, dường như nổi trận lôi đình vì bị ám sát, muốn báo thù rửa hận một phen." Giọng nói của Tô Dung lại vang lên.
Thẩm Dạ gật gật đầu, tạm thời yên tâm, đẩy cửa ra, trong nháy mắt đã xuất hiện tại Ác Mộng thế giới.
Nơi này là vùng giao giới giữa Nhân tộc và vong linh.
Trước kia, nơi này là nơi đóng quân của quân đoàn Nhân tộc.
Hiện tại quân đoàn đã rút đi, chỉ còn lại một hai đội tuần tra đồn trú.
Thẩm Dạ đứng trên ngọn một cây đại thụ, nhìn quanh bốn phía, mở miệng nói:
"Tô Dung, chú ý tình hình của Ký Sinh Nữ Hoàng một chút."
"Từ giờ trở đi, không cần đi theo ta."
"Vậy còn ngươi?" Tô Dung hỏi.
"Ta muốn đi nghiệm chứng một bí mật, bí mật này tạm thời không thích hợp để cho bất kỳ ai biết." Thẩm Dạ nói.
"Vậy ngươi đeo cái này vào đi." Tô Dung nói.
Hư không lóe lên, chỉ thấy một mặt dây chuyền Hổ phách xuất hiện trước mặt Thẩm Dạ.
"Mặt dây chuyền?"
"Đến từ một nữ hài mà ngươi quen biết, nàng có kiến giải đặc biệt về việc biết trước tương lai."
Dòng chữ nhỏ biến mất.
"Đây là cái gì?" Thẩm Dạ tò mò nói.
"Là Peasso - một nhân cách khác của Chatelet - để lại cho ngươi, nói rằng nếu ngươi quyết tâm muốn một mình dò xét bất kỳ bí mật nào, thì hãy đeo nó lên."
Tô Dung thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng: "Nàng nói chuyện này cực kỳ quan trọng, bảo ta phải giao cho ngươi lúc ngươi quay về, tuyệt đối không thể có sai sót."
"Bây giờ cuối cùng cũng có thể giao lại rồi."
"Thì ra là vậy." Thẩm Dạ nói.
Hắn cầm lấy mặt dây chuyền, đeo lên cổ.
—— Chatelet đang bận gì vậy?
Sao lại không đến gặp mình?
Thẩm Dạ đang định hỏi thì khí tức của Tô Dung đã biến mất.
Nàng đã đi đến một thế giới khác để quan sát động tĩnh của Ký Sinh Nữ Hoàng.
Thẩm Dạ lắc đầu, thân hình bay lượn, nhẹ nhàng đáp xuống một trận địa.
Đây là nơi hắn đến lần đầu tiên.
—— bên trong công sự phòng thủ kia đã từng có một mật đạo.
Lúc trước, Đại khô lâu đã trốn ở chỗ này.
Thẩm Dạ quen đường quen lối tìm được vị trí công sự phòng thủ, đi đến tận cùng.
Mật đạo đã bị bịt kín.
Không sao cả.
Hắn chỉ cần vài nhát đao là đã đả thông con đường.
Thẩm Dạ lại tiến vào bên trong, mở miệng nói:
"Đại khô lâu, còn nhớ nơi này không?"
Không có tiếng trả lời.
Trong Pháp tướng, hồn hỏa trên tấm mộ bia kia đã hoàn toàn thu liễm, xem ra nó đang trong trạng thái ngủ say, đang toàn lực tích trữ lực lượng, chuẩn bị trùng sinh.
Cũng tốt.
Giờ khắc này, chỉ có một mình hắn ở đây, đúng là thời cơ tốt.
"Cửa."
Hắn thấp giọng nói.
Một cánh Thông Thiên Chi Môn lặng yên không tiếng động xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận