Vạn Giới Thủ Môn Nhân

Chương 215: Địa Ngục chuyên môn từ khóa! ( là thần kỳ mũi tên nhỏ tăng thêm! Cầu nguyệt phiếu! )

Chương 215: Từ khóa chuyên môn của Địa Ngục! (Là chương thêm cảm ơn mũi tên nhỏ thần kỳ! Cầu phiếu tháng!)
Thẩm Dạ nhìn một lát, trong lòng dần dần dâng lên sự đề phòng.
Tử Thần?
"Này, đại khô lâu, ta hỏi ngươi một vấn đề." Thẩm Dạ nói nhỏ.
"Ngươi nói đi." Giọng nói của đại khô lâu vang lên.
"Bên trong Địa Ngục có Tử Thần không?" Thẩm Dạ hỏi.
"Tử Thần? Không có. Tử vong là quy tắc, Thần Linh là thể trí tuệ của lực lượng thế giới, hoàn toàn không liên quan — Tử Thần thường chỉ một loại biểu tượng hoặc ẩn dụ nào đó." Đại khô lâu có học thức phong phú.
Thẩm Dạ rơi vào trầm tư.
Lúc này, đại khô lâu chuyển chủ đề, lặng lẽ truyền âm nói:
"Tử Ảnh tộc rất cao ngạo, không ngờ lại chỉ lấy của ngươi mấy đồng cốt tệ, thật sự là nghĩ không ra."
"Trông bọn chúng quả thực rất ngạo mạn." Thẩm Dạ nói tiếp.
"Bọn gia hỏa này chỉ công nhận huyết mạch và xuất thân — tên tướng quân Tazewell kia chắc chắn không đơn giản, sau này phải cẩn thận." Đại khô lâu nhắc nhở.
"Ta là đội trưởng trinh sát của hắn, đi theo hắn kiếm cơm thôi, chỉ cần làm tốt việc là được rồi." Thẩm Dạ nói.
Hài Cốt Điểu không ngừng bay về phía trước.
Bỗng nhiên.
Một đạo lưu quang chợt lóe lên rồi lao tới.
Trong tiếng nổ vang.
Thẩm Dạ một tay cầm kiếm chống đỡ, tay kia nhấn vào hư không, lập tức bay ngược lại mấy chục mét, đứng vững trở lại.
Đưa mắt nhìn lại.
Chẳng biết từ lúc nào, Hài Cốt Điểu đã dẫn hắn tới một con đường tương đối vắng vẻ.
Nơi này gần như không có bóng dáng tử linh hồn nào đang chạy nạn.
Nhưng là.
Từng tên Tử Ảnh kỵ sĩ lần lượt xuất hiện ở bốn phía, bọn chúng tản ra, mơ hồ chặn hết mọi đường lui của Thẩm Dạ.
"Các ngươi không phải rất thân quen với tướng quân sao?" Thẩm Dạ hỏi.
"Tazewell tướng quân là một Đọa Lạc Thiên Sứ cực kỳ giàu có và có quyền thế, chúng ta đoán trên người ngươi chắc chắn có không ít đồ tốt." Một tên Tử Ảnh kỵ sĩ nói.
"Hiểu rồi, các ngươi muốn giết người cướp của." Thẩm Dạ thở dài.
"Địa Ngục đã chẳng còn trật tự gì nữa, nếu biết điều thì mau giao hết bảo vật trên người ra đây, nếu không thì về mặt tra tấn, chúng ta chính là chuyên gia đấy." Tên Tử Ảnh kỵ sĩ cầm đầu nói.
"Nếu ta nói không thì sao." Thẩm Dạ nói.
"Vậy thì ngươi sẽ chết rất từ từ — tin ta đi, cho dù linh hồn ngươi khao khát đến Luyện Ngục trình diện, chúng ta cũng sẽ không thả ngươi đi, mà sẽ tra tấn ngươi vĩnh viễn." Tử Ảnh kỵ sĩ nói.
Một tên Tử Ảnh kỵ sĩ đột nhiên xuất hiện sau lưng Thẩm Dạ, giơ trường mâu lên, dùng sức đâm tới.
Thẩm Dạ dường như hoàn toàn không hay biết.
Thanh trường mâu kia dừng lại ở vị trí cách sau tim hắn vài tấc.
Một bàn tay thon dài trắng nõn nắm lấy trường mâu.
Vân Nghê!
"Đáng ghét, ngươi không biết phòng ngự sao?" Nàng tức giận lên tiếng.
"Hả? Chẳng phải ngươi toàn thân suy yếu, không thể ra tay sao?" Thẩm Dạ kinh ngạc hỏi.
Vân Nghê không còn lời nào để nói.
Một khi tiểu tử này bị đâm trúng, chính nàng sẽ phải chịu đựng nỗi thống khổ gấp trăm lần hắn.
Huống chi đám Tử Ảnh kỵ sĩ kia lại rất giỏi tra tấn.
Chính nàng căn bản không thể thờ ơ!
— Hắn ăn chắc nàng rồi!
Vân Nghê hận đến nghiến răng, dứt khoát bay lên giữa không trung, phát ra một tiếng gào thét.
Những hư ảnh vô hình sắc bén từ trên người nàng bắn ra, như từng bóng ma quét sạch toàn trường.
Đám Tử Ảnh kỵ sĩ kia còn không kịp phản kháng, thậm chí chiến giáp trên người cũng không phát huy được chút tác dụng phòng ngự nào, toàn thân run lên, hóa thành một đám sương máu, bị nghiền nát ngay lập tức.
Trong những tiếng kêu la thảm thiết nối tiếp nhau.
Tử Ảnh kỵ sĩ đoàn diệt.
Chỉ còn lại con Hài Cốt Điểu kia, bị Vân Nghê cách không tóm lấy, ấn lên đầu vai Thẩm Dạ.
"Nghe lời chưa?" Vân Nghê hỏi.
Hài Cốt Điểu gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Làm xong tất cả chuyện này, Vân Nghê quay đầu nhìn Thẩm Dạ, ánh mắt tràn đầy tức giận.
Ánh mắt Thẩm Dạ lại vô cùng bình tĩnh.
"Ngươi nhìn cái gì?" Hắn hỏi.
"Có thể nô dịch ta, ngươi rất đắc ý, đúng không?" Vân Nghê nói.
"Rác rưởi." Thẩm Dạ phun ra một từ.
"Ta?" Vân Nghê cười lạnh nói.
"Đúng vậy," Thẩm Dạ nghiêng đầu nhìn nàng, "Ngươi đã giết bao nhiêu người trong thế giới của chúng ta? Ép ta đánh cược với ngươi bao nhiêu lần? Ngươi thật sự nghĩ rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"
Vân Nghê thu lại nụ cười lạnh, thờ ơ nói:
"Quy luật tự nhiên vốn là như thế, khôn sống mống chết, cường giả có được tất cả, kẻ yếu như cừu non chờ chết."
"Đánh rắm." Thẩm Dạ nói.
Hắn rút kiếm Dạ Ẩn ra, nhẹ nhàng cắt một vết máu trên lòng bàn tay mình.
Cơn đau lập tức truyền đến.
Nhưng sắc mặt hắn càng thêm bình tĩnh, trong đôi mắt thậm chí còn lộ ra chút vui sướng.
Chỉ vì vào khoảnh khắc lưỡi kiếm kia cắt vào lòng bàn tay, Vân Nghê đã phát ra một tiếng gầm nhẹ đầy đau đớn, trực tiếp ngã lăn ra đất, ôm lấy đầu, không ngừng đập đầu xuống đất.
— Nàng đang phải chịu đựng nỗi đau gấp trăm lần.
Thẩm Dạ quay đầu nhìn về phía xa.
Gió Địa Ngục thổi qua vùng đất hoang vu.
Những bộ khôi giáp dính máu còn sót lại của đám Tử Ảnh kỵ sĩ kia bị gió thổi kêu u u.
Trong gió, giọng nói của hắn lại vang lên:
"Cảng Vân Sơn thất thủ, vô số người chết."
"Cơ thể ngươi đang dùng lúc này cũng là của một cô gái vô tội, mỗi khi nhìn thấy ngươi, ta lại nghĩ đến tất cả những chuyện này."
"Mẹ nhà hắn."
Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên sắc bén như dao, giọng nói mang theo một tia sát ý:
"Nếu có một ngày ta mạnh hơn ngươi — "
"Ta sẽ nghĩ cách kiếm ít tiền, mua một căn nhà, mỗi ngày chơi game một chút, lúc rảnh rỗi thì hẹn vài người bạn đi leo núi, chạy bộ, hoặc là theo đuổi cô gái nào đó."
"Lũ vương bát đản các ngươi, một khi mạnh lên là liền muốn giết cái này, đồ sát cái kia, hủy diệt cuộc sống của người khác."
Hắn hít sâu một hơi, giận dữ hét lên:
"Các ngươi bị bệnh tâm thần à!"
Kiếm Dạ Ẩn giơ lên cao — Nỗi sợ hãi tử vong bao trùm lấy Vân Nghê, nàng hét lớn: "Giết ta rồi, ngươi và ta thì có gì khác nhau!"
Nhưng trường kiếm vẫn không chút do dự hạ xuống.
Chết chắc rồi!
"Lão sư của ngươi nói ta tạm thời vẫn còn hữu dụng! Ta không thể chết!"
Lưỡi kiếm dừng lại trên cái cổ trắng ngần của nàng.
Nhân cơ hội này, Vân Nghê dùng hai tay nắm chặt lấy mũi kiếm, hoàn toàn không để ý hai tay bị cắt rách, chỉ dùng sức nâng mũi kiếm lên, không cho nó tiếp tục chém xuống.
"Hỗn Độn linh quang đã bắt ta tới, yêu cầu ta ngày đêm ở bên cạnh ngươi, dùng thân thể này dụ dỗ ngươi, một khi ngươi làm ra bất cứ chuyện gì khác người, nó sẽ chặt đứt mọi liên hệ giữa ngươi và Tống Âm Trần!"
"Đừng thấy nó từng giúp ngươi — nó là một loại pháp tắc tối cao của vũ trụ, lối tư duy không giống bất kỳ ai!"
"Bây giờ cách một thế giới, ta mới dám nói cho ngươi biết tâm tư của nó!"
Vân Nghê nói cực nhanh:
"Lão sư của ngươi không giết ta, là vì muốn dùng ta để ma luyện ngươi."
"Hắn rất bận, bình thường bất cứ kiến thức hay chiến đấu nào, ngươi đều có thể thỉnh giáo ta, ta nhất định sẽ giải đáp và chỉ dẫn cho ngươi."
"Những người ta giết, linh hồn của họ đều đã đưa cho lão sư của ngươi."
"Hắn đã thả những linh hồn đó đi vãng sinh rồi."
"— Đừng giết ta!"
Vân Nghê thở hổn hển mấy tiếng, đột nhiên phun ra một ngụm máu, ngã lăn ra đất, hôn mê bất tỉnh.
Thanh kiếm cuối cùng cũng dừng lại.
Đại khô lâu bay ra, tiến lên cẩn thận dò xét một lượt, gật đầu nói:
"Đúng là bị Hỗn Độn linh quang giày vò chỉ còn một hơi thở, lại miễn cưỡng sử dụng chiêu thức uy lực lớn kia, thần lực cạn kiệt hoàn toàn, nên mới hôn mê."
"Ngươi chắc chứ?" Thẩm Dạ hỏi.
"Thần lực thứ này không giả được đâu, ta quen lắm." Đại khô lâu nói.
". . . Sau khi trở về, ta sẽ hỏi lão sư một chút là biết thật giả." Thẩm Dạ nói.
Hắn lắc sợi xích sắt trên cánh tay một cái.
Vân Nghê lập tức bị thu vào.
Thẩm Dạ nhìn con Hài Cốt Điểu trên vai.
"Mời đi theo ta, ta sẽ đưa ngài đi tìm Tazewell tướng quân."
Hài Cốt Điểu run rẩy nói.
"Vậy thì dẫn đường đi." Thẩm Dạ nói.
Lại lên đường lần nữa.
Thẩm Dạ đi theo Hài Cốt Điểu thẳng tiến về phía trước.
Khoảng hơn một giờ sau.
"Chính là chỗ đó!"
Hài Cốt Điểu kêu lên giữa không trung.
Thẩm Dạ nhìn theo hướng cánh nó chỉ, quả nhiên thấy cỗ xe ngựa quen thuộc.
Một đạo lưu quang đột nhiên đánh tới.
Đùng.
Hài Cốt Điểu bị đánh tan xác.
Mấy tên trinh sát cưỡi chiến mã lao tới như chớp, lớn tiếng quát hỏi:
"Kẻ nào đang lén lút rình mò đoàn xe của Tazewell tướng quân?"
Thẩm Dạ mừng rỡ, lớn tiếng hô:
"Là ta, Baxter đây!"
Đám tử linh hồn đang vây quanh xe ngựa ở bốn phía cùng lúc nhìn sang.
"Là đội trưởng trinh sát, Trung Ba tiên sinh!"
Có người kêu lên.
Mọi người đón hắn về đoàn xe.
Giọng nói của Tazewell tướng quân rất nhanh vang lên từ trong xe ngựa:
"Nghe Grimm nói ngươi đi tuần tra tình hình xung quanh, tình hình rốt cuộc thế nào?"
Thẩm Dạ lập tức phản ứng kịp.
Có lẽ Người Sói Grimm phát hiện mình không có trong phòng, nghĩ mình là đội trưởng trinh sát nên đương nhiên là đi tuần tra.
Cho nên Grimm mới nói như vậy.
— Nhưng Grimm đã chết rồi.
Có điều, chính mình cũng đã thực sự đi dò xét tình hình xung quanh, hoàn toàn không sợ bị lộ tẩy.
"Grimm không trốn thoát được, đại nhân ạ." Thẩm Dạ nặng nề nói.
"Địa bàn của ta thế nào rồi?" Tazewell tướng quân hỏi.
"Tất cả đều bị san thành bình địa rồi — không chỉ chỗ chúng ta, mà địa bàn của lãnh chúa Isaac cũng bị san thành bình địa hoàn toàn." Thẩm Dạ nói.
"Ồ?" Tazewell tướng quân tỏ ra hứng thú, "Bên chỗ Isaac ngươi cũng qua xem rồi à? Chẳng lẽ chỗ của hắn không còn một vật sống nào sao?"
"Có một cái hồ — nhưng ngay cả các loại tử linh hồn sinh sống trong hồ nước cũng toi đời hết cả, toàn bộ lãnh địa trống không, dường như không một ai may mắn sống sót."
"Còn có tin tức gì khác không?" Tazewell tướng quân hỏi lại.
"Những quái vật trên trời kia đã biến mất hết rồi, ta đoán chúng ta tạm thời an toàn." Thẩm Dạ nói.
Ngừng một lát.
Tazewell tướng quân thở dài, vui mừng nói:
"Tốt lắm, ngươi quả nhiên là tận tâm tận lực — những gì ngươi nói không khác gì tình hình ta vừa nắm được."
Ánh mắt người xung quanh nhìn Thẩm Dạ lập tức trở nên kính trọng.
Đối mặt với sự kiện khủng bố như vậy, vị đội trưởng trinh sát này quả đúng là đáng tin cậy!
"Tướng quân, ta đã trở về rồi đây, có việc gì ngài cứ phân phó!"
Thẩm Dạ nói.
"Không có gì, ngươi lại đây, ta hỏi ngươi một chuyện."
"Vâng."
"Ngươi muốn đến Pháo Lạc Thành Bảo, rốt cuộc là muốn gặp ai?"
Giọng điệu của tướng quân vô cùng nghiêm túc và trịnh trọng.
Lần này Thẩm Dạ cũng khó mà che giấu.
Nhưng càng không thể nói là muốn đi tìm một vị Thần Linh, như vậy quá mức gây chú ý.
Nên nói thế nào đây?
"Bẩm báo tướng quân — "
Thẩm Dạ dừng lại một chút, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ.
Đúng rồi.
Kỳ thực nói cho cùng, bây giờ mình đang là Hấp Huyết Quỷ Baxter.
— Chính là Baxter đã cùng các huynh đệ xông lên chiến trường, sau đó bị một phát Ma Tinh Đại Pháo của Nhân tộc bắn thành tro bụi.
"Ta và các huynh đệ đã hẹn gặp mặt ở Pháo Lạc Thành Bảo."
"— Ta muốn đến gặp bọn họ."
"Huynh đệ ruột thịt sao?" Tazewell tướng quân hỏi.
"Đúng vậy, thưa tướng quân." Thẩm Dạ nói.
"Huynh đệ của ngươi cũng xuất sắc như ngươi sao?" Tướng quân có chút hứng thú hỏi.
Thẩm Dạ kể ra rành rọt:
"Đệ đệ ta Tam nhi Baxter là một thích khách đầu đồng mình sắt, chủ yếu là do không có tiền nên mới chọn bừa nghề thích khách, chứ ta thấy hắn thực ra là một chiến sĩ;"
"Tứ đệ của ta, Tứ a ca Baxter, là một Hỏa hệ ma pháp sư, tính tình hào sảng, làm người trượng nghĩa;"
"Ngũ đệ của ta, Long Ngũ Baxter, là một Băng Sương Tử Vong kỵ sĩ;"
"Lục đệ Nặc Baxter thành thạo không gian thuật pháp, nhưng vì không có tiền nên tạm thời chỉ biết mỗi thuật ẩn thân;"
"Thất đệ Tang Bưu Baxter là một tên phản cốt tử, nhưng đó là chuyện trước kia, tóm lại — "
"Trừ đại ca dẫn đầu, tất cả chúng ta đều chết cả rồi."
Giọng nói vừa dứt.
Thẩm Dạ chợt phát hiện có ánh sáng nhạt hiện ra trước mắt mình, tụ lại thành dòng chữ:
"Chúc mừng."
"Bởi vì những hành động liên tục của ngươi ở Địa Ngục, cộng thêm lần kể chuyện chính thức này, một từ khóa mới sắp được sinh ra."
"Hãy tạo nên sự nghiệp ở Địa Ngục đi, các ngươi sẽ trở thành những anh hùng được người đời ca tụng, mà nguyên lực vô tận của pháp giới cũng sẽ công nhận hành động vĩ đại như sử thi kia của các ngươi, từ đó ngưng tụ thành từ khóa chuyên môn mới của Địa Ngục: "
"Hấp Huyết Oa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận