Vạn Giới Thủ Môn Nhân

Chương 363:

Chương 363:
Không thấy quái vật đâu.
Tiên quốc cũng không thấy đâu.
Đám người phát hiện mình đã trở về Vong Linh đế quốc, tất cả đều đang nằm trên quảng trường của trang viên phủ hầu tước.
"Sống... còn sống?"
"Không sai, ta không chết."
"Vì sao?"
"Chúng ta trốn thoát được rồi!"
Đám người bàn tán xôn xao.
Một lát sau.
Những chức nghiệp giả này dần dần phản ứng lại.
Tiên quốc.
Đúng vậy, đi cùng Thẩm Dạ, người đầu tiên được tiên quốc công nhận này, tiên quốc có xác suất nhất định sẽ dịch chuyển tất cả mọi người rời đi — — vào đúng khoảnh khắc sắp tử trận!
Mọi người im lặng nhìn về phía Thẩm Dạ, ánh mắt dần dần thay đổi.
"Hình như chỉ có đi cùng ta mới có thể xuất hiện hiệu quả này, những đồng bạn khác của ta cũng đã thử qua, nhưng không có hiệu quả này."
Thẩm Dạ mỉm cười nói.
Đây cũng là sự thật.
Trên tấm bia đá cũng viết như vậy.
"Làm sao ngươi biết tòa cung điện kia sẽ biến hình?" James hỏi.
"Lúc các bằng hữu khô lâu của ta biến hình, đều phát ra loại tiếng vang này, lách cách cạch cạch, loảng xoảng loảng xoảng gì đó — ngươi cứ tùy tiện tìm một bộ khô lâu là có thể biết được đáp án." Thẩm Dạ nói.
Đây là lời nói thật, chịu được sự kiểm nghiệm của bất kỳ ai.
James gật gật đầu, lại hỏi:
"Vậy... Thẩm huynh đệ, chờ sau khi chúng ta chuẩn bị xong, có thể mời ngươi cùng chúng ta đi thêm một chuyến nữa được không?"
"Đương nhiên có thể, sau khi các ngươi chuẩn bị xong, cứ gọi ta một tiếng là được." Thẩm Dạ thành thật nói.
Trái tim của đám người chậm rãi hạ xuống.
Có vị "Ngôi sao may mắn" này ở đây, giống như là có được miễn tử kim bài vậy!
"Ta phái mấy người bảo vệ an toàn cho ngươi nhé?"
James hỏi.
"Không cần, ta ở Tử Vong tinh cầu rất an toàn." Thẩm Dạ nói.
James nghĩ cũng phải.
Hắn tin rằng sớm muộn gì thì mọi hành động của Thẩm Dạ cũng không thoát khỏi sự giám sát của mình.
"Vậy được rồi, ngươi về nghỉ trước đi, bên này chúng ta vừa có tin tức sẽ liên hệ với ngươi ngay."
"Được, các vị gặp lại sau."
Thẩm Dạ rút ra thẻ bài, kích hoạt dịch chuyển.
Hắn vừa đi, đám người bắt đầu bàn tán.
"Tiểu tử này không tệ nha, thảo nào được tiên quốc chọn trúng."
"Nhưng thế giới của bọn họ đã từ bỏ việc tranh đoạt tiên quốc, nên hắn cũng sẽ không nhận được bất kỳ lợi ích nào bên trong tiên quốc, chỉ có thể giúp đỡ chúng ta thôi."
"Đúng vậy, coi như hắn không may mắn."
"...Nhưng ngược lại chúng ta đúng là nợ hắn một mạng."
"Cũng không hẳn, là tiên quốc cứu chúng ta mà."
"Không có hắn, tiên quốc có ra tay không?"
"Cũng đúng."
Tiếng bàn tán dần dần lắng xuống.
...
Tử Vong tinh cầu.
Ngọc Kinh thị.
Tức Nhưỡng cấp 3.
Thẩm Dạ lặng lẽ xuất hiện trên quảng trường.
Hắn mới đi được vài bước, điện thoại liền reo lên.
"Alo?"
"Ta là Vân Nghê."
"Sao ngươi có số của ta? Khoan đã, ngươi mua điện thoại di động rồi à?" Thẩm Dạ giật mình nói.
"Đúng vậy, ta đang tăng ca ở bộ phận nghiên cứu của tập đoàn Nhân Gian Võ Đạo, ngươi mang ít đồ ăn tới đây đi, ta đói lắm rồi." Vân Nghê nói.
"...Được." Thẩm Dạ nói.
Hai mươi phút sau.
Hắn mang theo hai hộp lớn thức ăn ngoài đến bộ phận nghiên cứu của tập đoàn Nhân Gian Võ Đạo.
Đây là tầng 37.
Thẩm Dạ đi vào phòng làm việc của Vân Nghê, đặt hộp thức ăn ngoài lên bàn làm việc.
"Vẫn chưa ăn cơm à?"
Hắn hỏi.
"Không có thời gian." Vân Nghê ngồi xếp bằng, hai tay nhanh chóng gõ bàn phím, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp lấy một cái.
Phía sau nàng lơ lửng một bóng đen hình người, lúc ẩn lúc hiện.
"Đó là gì vậy?" Thẩm Dạ hỏi.
"Ngươi cũng thấy được à? Không tệ, có tuệ căn." Vân Nghê nói.
"Là thuật pháp của ngươi à?" Thẩm Dạ hỏi tiếp.
Vân Nghê vừa gõ bàn phím, vừa nói mặt không đổi sắc:
"Nó là tâm ma — nó sẽ gây ra đủ loại sự cố, một khi ta mất phương hướng bản thân trong lúc xử lý công việc, nó sẽ khiến ta tẩu hỏa nhập ma, thân vẫn đạo tiêu."
"Nghe có vẻ đáng sợ thật." Thẩm Dạ nói.
"Cái gọi là tâm ma bất ngờ bộc phát chính là nói đến cánh cửa này, hiện tại nó chỉ là một cái bóng, nhưng một khi phát tác sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ." Vân Nghê nói.
"Hít hà — không nói về thứ này nữa, lại đây ăn cơm đi, ăn xong rồi về nghỉ ngơi."
Thẩm Dạ nói.
"Hôm nay có lẽ phải làm việc suốt đêm rồi." Vân Nghê nói.
Thẩm Dạ liếc nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài, phòng làm việc nào cũng có người.
Người người tấp nập, đèn đuốc sáng trưng.
"Nhiệm vụ nặng lắm à?" Thẩm Dạ hỏi.
"Cũng không phải nhiệm vụ nặng, ta đã hoàn thành bảy, tám lượt nhiệm vụ rồi, nhưng nhiệm vụ cứ liên tục đến, thế nên ta nhận ra một điều —"
Vân Nghê nhấn mạnh: "Bất kể ngươi hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ, đều phải tăng ca đến thời gian quy định."
Thẩm Dạ nhìn đồng hồ, cau mày nói: "Thức suốt đêm thì hơi quá đáng, lão Tiền làm ăn kiểu gì vậy, để ta nói với hắn một tiếng."
"Đừng nói, ta thật sự thích tăng ca mà, lại đây ăn cơm cùng nhau đi, ăn xong ngươi về." Vân Nghê nói.
Nàng nhanh chóng gõ vài cái trên bàn phím, lưu lại nhiệm vụ đang làm, lúc này mới xách ghế chuyển đến bên cạnh Thẩm Dạ, nhanh chóng mở hộp thức ăn ngoài ra.
Một phần cơm chân giò.
Một phần cơm vịt quay.
Thêm cả trứng luộc nước trà.
Hai chai đồ uống.
Vân Nghê liếc nhìn qua, cầm hộp cơm vịt quay lên, dùng đũa nhanh chóng gắp mấy cọng cải ngọt, trộn với cơm rồi đưa vào miệng.
Thẩm Dạ cũng định lấy hộp cơm chân giò.
Bỗng nhiên.
Bên ngoài vang lên một trận xôn xao.
"Sao vậy?"
Vân Nghê đặt hộp cơm xuống, vội vàng mở cửa đi ra ngoài.
Thẩm Dạ đành phải đi ra theo.
Chỉ thấy một nhân viên đang nằm trên mặt đất, đã rơi vào hôn mê.
Những người khác đang vây quanh.
"Lão Lý đột nhiên ngã gục, không biết tình hình thế nào, chúng tôi đã gọi cấp cứu rồi."
Thẩm Dạ nhìn người đang nằm trên đất, rồi lại nhìn chỗ làm việc của người đó.
Trên bàn làm việc bày rất nhiều báo cáo và tài liệu lộn xộn, một cái cốc nước lớn, một khung ảnh.
Trong khung ảnh là hai đứa bé mới sinh chưa được bao lâu, đang được mẹ ôm vào lòng.
Người mẹ mỉm cười nhìn vào ống kính.
Vân Nghê cũng nhìn thấy.
Nàng ngồi xổm xuống, lật người đang hôn mê lại, nhìn kỹ một chút.
"Nhồi máu cơ tim..."
Nàng khẽ nói.
Thẩm Dạ lập tức định xốc nhân viên kia lên.
— với tốc độ của mình, bay đến bệnh viện gần nhất chắc chỉ mất vài phút.
Như vậy, việc cứu chữa sẽ rất kịp thời.
Hắn đang định ngồi xuống, lại phát hiện mình không thể cử động.
Bóng đen sau lưng Vân Nghê đột nhiên bung ra, hóa thành một bóng người khổng lồ, lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống quan sát.
Tâm ma động!
Thì ra là thế, đây là khảo nghiệm của tâm ma đối với Vân Nghê, cho nên bản thân hắn là người ngoài cuộc đã bị tâm ma hạn chế, chỉ cho phép Vân Nghê hành động.
Một khi nàng làm việc gì vi phạm bản tâm, hoặc để bản thân rơi vào mê mang, tâm ma sẽ khiến nàng thân tử đạo tiêu!
Chỉ thấy Vân Nghê duỗi ra hai ngón tay, nhanh như tàn ảnh điểm mấy huyệt trên ngực người nhân viên kia.
Sắc mặt tái nhợt của người nhân viên kia rõ ràng trở nên hồng hào.
Mọi người lộ vẻ kinh ngạc, cùng nhìn về phía Vân Nghê.
Vân Nghê lại rất bình tĩnh, thản nhiên nói:
"Ta từng học qua một chút kiến thức về phương diện này — hiện tại mạch máu của hắn đã thông suốt, chắc là không chết được đâu."
"Chờ xe cấp cứu tới là được rồi."
Nàng nói xong liền đứng dậy trở về phòng làm việc, ngồi xuống ghế, tiếp tục ăn hộp cơm của mình.
Vô số bóng đen lơ lửng tiến vào, vây quanh hai bên nàng, dường như muốn làm gì đó, nhưng lại hoàn toàn không có cơ hội.
Thẩm Dạ chần chừ một lúc, cũng đi theo về văn phòng.
Hắn đóng cửa lại, đi đến bên cạnh Vân Nghê đang ngồi, hỏi:
"Không phải ngươi đã trở thành người bình thường rồi sao?"
"Đúng vậy, cho nên việc ta vận dụng sức mạnh sẽ kích động tâm ma nổi điên, ngươi xem, nó rất muốn xâm nhập thức hải của ta, phá hủy mọi thứ của ta." Vân Nghê nói.
Ánh mắt Thẩm Dạ lóe lên, khẽ giọng hỏi:
"Vì một người bình thường mà phải mạo hiểm như vậy..."
Vân Nghê không ngẩng đầu lên, nói:
"Mạo hiểm ư? Không, ta làm vậy là vì danh vọng."
Thẩm Dạ như có điều suy nghĩ, gật gật đầu.
Nàng cần danh vọng.
Vân Nghê nói tiếp:
"Ta có thể tiện tay hủy diệt một tinh cầu, cũng có thể tiện tay cứu vớt những sinh mệnh hèn mọn như sâu kiến kia, tất cả những điều này đều có một mục tiêu kiên định và rõ ràng nhất:"
"— Trở nên mạnh hơn!"
"Tâm ma nghĩ rằng điều này có thể nhiễu loạn tâm ta ư? Thật nực cười."
Bạn cần đăng nhập để bình luận