Vạn Giới Thủ Môn Nhân

Chương 178: "Chân nhân" cấp thần thoại từ khóa! ( là thần kỳ mũi tên nhỏ tăng thêm! Cầu nguyệt phiếu! )

Chương 178: Từ khóa cấp Thần Thoại "Chân nhân"! (là phần tăng thêm vì mũi tên nhỏ thần kỳ! Cầu nguyệt phiếu!)
Từ siêu thị trở về, Thẩm Dạ lại chơi hai ván cờ cùng Thẩm Thời An.
Đêm khuya yên tĩnh.
Bất chợt, Nam Cung Tư Duệ đột nhiên gọi điện thoại tới, hỏi hắn rốt cuộc có học bù hay không.
Điều này cũng khiến Thẩm Dạ khá bất ngờ.
Hai ông bà ở một bên lắng tai nghe — Mẹ hắn ngược lại rất vui mừng vì con trai vừa lên cấp 3 đã có bạn bè.
Thẩm Dạ đưa tấm hình của Nam Cung Tư Duệ cho họ xem.
— Chính là tấm hình "Nhìn nhau cười một tiếng" kia.
Cha mẹ hai mặt nhìn nhau.
Phải công nhận rằng, ngoại hình của Nam Cung Tư Duệ vẫn rất ấn tượng.
Một lát sau.
Mẹ hắn, Triệu Tiểu Thường, vẻ mặt hòa hoãn, chậm rãi hỏi: "Nữ bạn học gọi điện thoại cho con trước đó trông thế nào?"
Thẩm Dạ lại đưa tấm hình của Tiêu Mộng Ngư cho họ xem.
Hai ông bà lần này lại càng có ấn tượng sâu sắc hơn.
Một lát sau.
Cha hắn, Thẩm Thời An, thấm thía căn dặn hắn yêu sớm cũng không phải là không được, không có vấn đề gì lớn.
Mẹ hắn, Triệu Tiểu Thường, lập tức bổ sung, nói chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học là được.
Thẩm Dạ dở khóc dở cười.
Hắn xem TV cùng cha mẹ một lát, rồi đứng dậy trở về phòng.
Đóng cửa phòng ngủ lại.
Nụ cười trên mặt Thẩm Dạ nhanh chóng biến mất.
Giơ tay, vén tay áo lên, chỉ thấy trên cổ tay ba phù văn dọc màu đỏ tươi đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
— Giao dịch với Ma Ngục Chi Chủ đã được kích hoạt!
May mắn là hắn đã chuẩn bị từ trước.
Thẩm Dạ lấy USB ra, đặt trên tay.
Ngay lập tức.
Chiếc USB biến mất không tăm hơi.
Ba phù văn dọc màu đỏ tươi dần dần trở lại yên tĩnh.
Thẩm Dạ đứng tại chỗ, trầm mặc hồi lâu.
Lừa người.
Còn nói là ban thưởng.
Cẩu thí cũng không có.
Hắn bỗng nhiên lòng có cảm giác, giơ cổ tay lên xem.
Phù văn dọc màu đỏ tươi trên cổ tay thậm chí còn nối liền với nhau!
Điện thoại di động vang lên. Một số lạ.
Không cần nghĩ cũng biết là ai.
"Alo?" Thẩm Dạ bắt máy.
"Thẩm Dạ à," giọng nói của Vân Nghê vang lên từ đầu dây bên kia, "Ngươi làm không tệ đâu, ta rất hài lòng, cho nên phần thưởng lần này là — thời gian đánh cược được kéo dài về sau!"
"Ngươi sợ Kẻ Lột Da đánh không thắng ta chứ gì."
Thẩm Dạ cười lạnh nói.
"Người thú vui" là từ khóa ám kim, ngay cả Tống Thanh Duẫn cũng không thể tránh thoát, chỉ có thể ngoan ngoãn trúng chiêu.
Kẻ Lột Da dựa vào cái gì mà may mắn thoát khỏi được?
Vân Nghê nhất định đang suy nghĩ đối sách.
"Hì hì, đừng nói thẳng thừng như vậy chứ, ta thật sự rất muốn linh hồn của ngươi đấy." Tiếng cười của Vân Nghê vang lên.
"Rốt cuộc thì đánh lúc nào?" Thẩm Dạ hỏi.
"Chờ đến khi ta có lòng tin — nhưng giao dịch giữa ngươi và ta vẫn phải tiến hành mỗi ngày nhé, bái bai."
Điện thoại cúp máy.
Sự tức giận trong lòng Thẩm Dạ càng tăng.
Ma Chủ này hoàn toàn không tuân theo quy tắc!
Nhưng nàng cho rằng như vậy là có thể thắng sao?
Sự việc đã không còn giống như trước nữa — Vị tồn tại dùng phi kiếm kia không ra tay, chỉ là vì muốn tiếp tục thăm dò hư thực của Bi Khấp Ma Ngục Chi Chủ, thu thập tình báo.
Lão sư cũng biết chuyện này.
Cho nên bản thân không cần phiền não về bất cứ chuyện gì liên quan đến Bi Khấp Ma Ngục Chi Chủ.
Bản thân chỉ cần quan tâm một việc — Nâng cao thực lực, để Kẻ Lột Da có đuổi thế nào cũng không theo kịp!
Thẩm Dạ cố gắng để cảm xúc của mình bình tĩnh trở lại.
Khi tâm niệm hắn dao động, từng hàng chữ nhỏ ánh sáng nhạt hiện lên giữa hư không:
"Sức mạnh: 19;"
"Nhanh nhẹn: 19;"
"Tinh thần: 19;"
"Ngộ tính: 19;"
"Độ cộng hưởng: 19; (Độ cộng hưởng hệ truyền thừa Nguyệt Hạ +20);"
"Điểm thuộc tính có thể dùng: 13."
— Phải làm sao mới có thể nhanh chóng nâng cao thực lực đây?
Thẩm Dạ trầm ngâm, lại nghĩ tới một chuyện.
Từ khóa cấp Chân Nhân.
Tất cả thuộc tính đạt đủ 20 điểm, là có thể nhận được từ khóa cấp Chân Nhân!
Có lẽ chính là chuyện này!
"Này, đại khô lâu, hỏi ngươi một vấn đề."
"Ngươi nói đi."
"Tất cả thuộc tính đạt tới 20 điểm thì sẽ thế nào?"
"Sẽ không thế nào cả."
"Cái gì? Chẳng lẽ thuộc tính đạt tới 20 điểm lại không nhận được một cái "Danh" đặc thù nào sao?"
"Sao có thể chứ, chỉ mới 20 điểm thuộc tính mà đã muốn có được "Danh" đặc thù, ngươi đang nằm mơ à!" Giọng điệu của đại khô lâu kiên quyết và chắc chắn.
"..." Thẩm Dạ lâm vào trầm ngâm.
"Nhưng lão sư của ngươi lại nói," đại khô lâu nói tiếp, "Hắn nói môn phái của ngươi khi đạt toàn thuộc tính 20 điểm sẽ có sự tăng cường — có lẽ môn phái của ngươi và pháp giới có mối liên hệ kỳ lạ nào đó, điều này cũng có khả năng."
Cũng đúng.
Điểm thuộc tính của Nam Cung Tư Duệ hẳn là rất cao, vậy mà hắn cũng không có "Danh".
Tiêu Mộng Ngư lại là trường hợp cực kỳ đặc biệt — Điểm thuộc tính của nàng còn chưa đủ đã nhận được danh xưng "Kiếm Thánh".
Dựa vào "Danh" này, độ cộng hưởng kiếm khí của nàng tăng thêm 10 điểm, tất cả thuộc tính tăng thêm 5 điểm, lực sát thương kiếm pháp tăng lên gấp đôi.
Còn bản thân thì cần tất cả thuộc tính đạt đủ 20 điểm mới có thể nhận được từ khóa cấp "Chân nhân".
Thật là — Mỗi người mỗi khác.
20 điểm à...
Thực ra đối với bản thân mà nói, cũng không khó.
Thử xem sao?
Thẩm Dạ nhẹ nhàng khóa trái cửa phòng ngủ, đi đến giữa phòng, đứng vững.
Từ 13 điểm thuộc tính tự do, hắn lấy ra 5 điểm, lần lượt cộng vào sức mạnh, nhanh nhẹn, tinh thần lực, ngộ tính và độ cộng hưởng.
— Tất cả điểm thuộc tính đều đạt đến 20.
Bỗng nhiên.
Thẩm Dạ cảm thấy toàn thân tỏa ra một luồng dao động sức mạnh mãnh liệt.
Sức mạnh này không phải dùng để phá hoại.
Nó giống như một tín hiệu vô hình, sắc bén, đột nhiên vút lên giữa hư không, kéo dài về phía sâu thẳm của bầu trời vô hình.
Không ngừng kéo dài — Trong quá trình này, hai tay Thẩm Dạ dày đặc lôi quang, băng sương bao phủ hai chân, bóng đen dưới chân tản ra rồi biến mất.
Hắn thử bước một bước.
Phía sau lập tức hiện ra những bóng ảo trùng điệp tựa như dòng nước.
Những bóng ảo không ngừng thi triển bốn môn chiêu thức — Sương Nguyệt Chấn Thiên!
Bốn môn chiêu thức này giống như một loại đặc tính hiển hiện ra, lại như một "Bí thi" đặc thù bắt đầu dẫn dắt hắn kết nối với một thứ gì đó vô hình nơi sâu thẳm bầu trời.
Rốt cuộc là cái gì?
Trong lòng Thẩm Dạ bỗng nhiên nảy sinh một cảm ứng khó hiểu, một ý nghĩ theo đó xuất hiện:
— Bản thân sắp sửa kết nối với pháp giới.
Ngay một cái chớp mắt tiếp theo.
Mọi thứ trong phòng ngủ biến mất.
Trống rỗng.
Giữa trời đất không còn vật gì khác, chỉ có biển mây mênh mông.
Ánh sáng nhạt hội tụ thành chữ:
"Ngươi là truyền nhân Hồn Thiên Môn, sở hữu nghề nghiệp "Dạ Du" được Pháp giới công nhận, hiện đã đạt đến cảnh giới "Chân nhân"."
"Thiên phú của ngươi được xác định là: "Năng lực kết nối thế giới"."
"Pháp giới đang kích phát thiên phú tài năng mà ngươi sở hữu, khiến nó siêu việt điểm giới hạn, nâng cấp thành năng lực ở vĩ độ cao hơn."
Vù — Toàn thân Thẩm Dạ bùng lên một luồng diễm quang nhàn nhạt, như Thần Tiên hạ phàm.
Cảnh tượng bốn phía nhanh chóng biến ảo.
Trong tâm hải, vô số năng lực liên quan đến kết nối thế giới —— hiển hiện.
Những năng lực đa dạng này khiến Thẩm Dạ được mở rộng tầm mắt, đồng thời lại không khỏi nảy sinh một nghi vấn sâu sắc.
Có chút kỳ lạ.
Một năng lực kết nối hai thế giới, sao lại có thể mạnh đến mức này?
Theo tâm niệm của hắn, cảnh tượng bốn phía nhanh chóng biến đổi, tầm nhìn xuyên qua Pháp giới, vút thẳng lên trời xanh, bay về phía nơi càng xa xôi hơn.
Tất cả hóa thành bóng tối.
Vũ trụ mênh mông hiện ra trước mắt Thẩm Dạ.
Tâm thần Thẩm Dạ chấn động mạnh.
Sao lại — Ra khỏi khoang thuyền rồi?
Nhưng tầm nhìn không ngừng di chuyển cho hắn biết — Bản thân vẫn chưa dừng lại, vẫn đang di chuyển với tốc độ cực nhanh về một vị trí xa xôi.
Hành tinh!
Một hành tinh lấp lánh ánh sáng đỏ tươi đập vào mắt.
Thẩm Dạ như bị điện giật, kêu "A" một tiếng.
— Trên thực tế, nếu chỉ là một hành tinh bình thường, hắn cũng sẽ không kinh ngạc chút nào.
Dù sao chuyện như Pháp giới bản thân cũng đã từng trải qua.
Kiếp trước cũng từng thấy hình ảnh về ngân hà và các loại tinh vân mỹ lệ.
Nhưng hành tinh này lại khác biệt.
Bề mặt nó tỏa ra ánh sáng đỏ tươi, tạo thành một khuôn mặt người dữ tợn và tràn ngập sát ý.
— Là hành tinh đang tiến lại gần thế giới chủ!
Tại sao!!!
Rõ ràng ta đến đây để nâng cấp năng lực kết nối thế giới, tại sao ta lại thấy hành tinh này?
Thẩm Dạ chỉ cảm thấy mọi thứ mơ hồ khó đoán, ẩn sâu trong sương mù dày đặc, hoàn toàn không cách nào tìm ra chân tướng sự việc.
Hắn tay chân lạnh ngắt, nín thở, nhìn kỹ khuôn mặt người kia — Khuôn mặt người đó đang nhắm chặt hai mắt.
Dường như đang ngủ say.
Ngủ say...
Không hiểu sao, nỗi lo lắng và khủng hoảng đang siết chặt trái tim hắn thoáng nới lỏng một chút.
Từng hàng ánh sáng nhạt hiển hiện, hình thành chữ nhỏ:
"Ngươi đã chạm đến ngưỡng cửa tiến giai của năng lực "cửa", sắp hấp thu sức mạnh Pháp giới của hành tinh trước mắt, thành tựu Chân nhân."
"Quá trình tiến giai cần khoảng ba phút để hoàn thành việc hấp thu sức mạnh."
"Sau khi hoàn thành tiến giai, ngươi sẽ nhận được từ khóa màu đỏ (cấp Thần Thoại)."
"Dùng từ khóa cấp Thần Thoại này để khiến năng lực "cửa" nhận được sự tiến giai mang tính đột phá."
"Bắt đầu!"
Thẩm Dạ nhìn những dòng nhắc nhở này, lại vô thức nhìn về phía khuôn mặt người trên hành tinh kia.
Đúng là sợ cái gì cái đó tới — Khuôn mặt người khổng lồ kia chậm rãi thay đổi sắc mặt.
Theo sau đó là một giọng nói rộng lớn vô biên, trực tiếp vang nổ trong lòng Thẩm Dạ:
"Sắp... bắt đầu rồi...."
"Đem pho tượng về."
"Nhanh!"
Pho tượng?
Pho tượng gì?
Trong lòng Thẩm Dạ mờ mịt.
Nhưng khuôn mặt người khổng lồ kia tiếp tục biến đổi, hai mắt hơi rung động, dường như sắp mở ra.
Một cảm giác ngạt thở chưa từng có tự nhiên nảy sinh trong lòng Thẩm Dạ.
Không.
Tuyệt đối không thể đợi nó mở mắt.
Bản thân sẽ chết!
— Nhưng bản thân có cách nào thoát khỏi nghi thức Pháp giới này không?
Với năng lực của mình, hoàn toàn không làm được chuyện này!
Một tia sáng lóe lên trong đầu Thẩm Dạ.
Tâm niệm hắn khẽ động.
Có cách rồi!
Ánh sáng nhạt tạo thành chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên trước mắt:
"Ngươi thu hồi tất cả điểm thuộc tính tự do."
"Thuộc tính hiện tại của ngươi toàn bộ tụt xuống 19 điểm."
"Ngươi đã mất đi cơ hội tiến giai lần này."
"Ngươi đã mất đi cơ hội nhận được từ khóa cấp 'Chân nhân'."
Trong nháy mắt.
Mọi ảo ảnh hoàn toàn biến mất.
Thẩm Dạ phát hiện mình vẫn đang đứng trong phòng ngủ.
Trong phòng không bật đèn.
Hoàn toàn tĩnh lặng.
Cảm giác quỷ dị kia giống như thủy triều rút đi.
Đợi thêm một lát.
Âm thanh TV bên ngoài mới xuyên qua khe cửa lọt vào.
Tiếng nói chuyện của cha.
Tiếng mẹ đang gọi điện thoại.
Tiếng trẻ con nô đùa trên lầu.
Mọi thứ yên bình hòa hợp.
"Phù — "
Thẩm Dạ thở phào một hơi, lúc này mới giật mình nhận ra lưng mình đã đổ một lớp mồ hôi lạnh, lớp quần áo sát người sớm đã ướt đẫm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận