Vạn Giới Thủ Môn Nhân

Chương 593: Thương Bạch Thế Giới bí mật cùng chân tướng

Chương 593: Bí mật và chân tướng của Thương Bạch Thế Giới
**Thương Chi Thánh Giới.**
Tiểu Hoàng vịt – à không phải, Tốt Vịt Vịt từ trong phòng bao đi ra, mặt không biểu cảm lấy khăn ướt lau vết đỏ trên bộ lông mượt mà.
Khung cảnh xa hoa truỵ lạc, âm nhạc vang trời.
Nhưng nó không hề lay động.
Nó chính là con vịt trong truyền thuyết gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn—
Ánh đèn neon chiếu rọi bóng lưng cao ngạo của nó, càng làm nổi bật vẻ tang thương và thành thục của Vua Vịt, khiến đám vịt cái trẻ tuổi càng thêm yêu thương nó.
Nhìn con vịt tinh thần nhỏ nhắn chạy tới, vừa chạy vừa đung đưa, kêu cạc cạc:
"Vịt ca, lão bản gọi ngươi đi một chuyến."
"Biết rồi."
Tốt Vịt Vịt lạnh lùng nói.
Nó xoay người, lắc lắc cái đuôi vịt hình lưỡi gai, sải những bước siêu cấp vô địch đáng yêu, đi về phía hậu trường quán bar.
Con vịt tinh thần nhỏ nhắn ngưỡng mộ nhìn bóng lưng của nó, muốn bắt chước dáng đi của nó, nhưng làm thế nào cũng không lĩnh hội được thần thái bên trong.
Nó vẫn còn quá trẻ.
Cho nên nó cũng không biết, có những thứ là tài năng trời phú, không phải ai cũng có thể đạt tới độ cao đó.
Tốt Vịt Vịt vừa đẩy cửa ra, lập tức nghe được giọng nói của lão bản:
"Ha ha, mau nhìn xem ai đến kìa!"
"Thiên Nga Vương hàng đầu của chúng ta – hoan nghênh ngươi!"
"Đủ rồi, có chuyện gì cứ nói thẳng đi."
Tốt Vịt Vịt mở miệng nói.
Thiên nga...
Nga và vịt vẫn có khác biệt đấy nhé.
Lão bản nhà ngươi chẳng tìm hiểu gì cả, còn gọi ta là thiên nga.
Nga cái con khỉ!
Tốt Vịt Vịt nhảy lên chiếc ghế sô pha êm ái, vớ lấy một ly cocktail đặc biệt, thành thạo lắc lắc mỏ vịt, nhâm nhi thưởng thức.
Lão bản quán bar là một vị long nữ có phong thái rất cao.
Nàng cũng không mấy để ý đến thái độ của Vịt Vịt, lắc mông ngồi xuống bên cạnh Vịt Vịt, miệng phun hương lan nói:
"Hồng bài Vua Vịt số 666, vận may của ngươi tới rồi."
"Vận may gì?"
Con vịt không hề bị lay động, tiếp tục lắc lắc ly rượu đỏ.
"Công ty săn tìm ngôi sao đã để mắt đến danh tiếng và tiềm năng của ngươi, dự định ký hợp đồng với ngươi, để ngươi bước chân vào tinh đồ chân chính."
"Thu nhập sẽ nhiều hơn sao?"
"Đó là đương nhiên!"
"Vậy cái giá phải trả là gì, lão bản của ta."
"Ngươi cần bái nhập môn hạ của Thiên Quang Thánh Nhân, trở thành nghệ sĩ ký kết, 99% thu nhập nộp lên cho đế quốc thương nghiệp của Thánh Nhân."
"... Nộp nhiều quá vậy, ta chỉ có 1% thì làm sao kiếm tiền?"
"Cái này thì ngươi không hiểu rồi."
Nữ lão bản lộ ra nụ cười thần bí, ghé vào tai Tốt Vịt Vịt phun ra một từ:
"Nhiệt độ."
"Hửm?"
Tốt Vịt Vịt không hiểu.
"Thiên Quang Thánh Nhân nắm giữ pháp tắc 'Nhiệt độ', chỉ cần hắn chịu lăng xê ngươi, ngươi sẽ nổi tiếng tột đỉnh!"
"Đến lúc đó, cho dù chỉ là 1% thu nhập, cũng nhiều hơn so với ngươi kiếm được bây giờ."
Tốt Vịt Vịt lặng lẽ lắng nghe, trong lòng cười lạnh một trận.
Nhiệt độ?
Chính mình làm công là vì tình yêu và hòa bình trên mặt đất!
Bồi rượu là vì công bằng công chính trên thế gian!
Bị các cô gái ôm hôn là vì tích góp tiền tài, thu thập tình báo địch nhân!
Bị sờ tới sờ lui là vì thăm dò con đường chiến thắng quái vật!
Tất cả những điều này đều là vì kéo dài Hỏa Chủng hy vọng của loài người.
– Bây giờ ngươi bảo ta đi làm nô lệ?
Ta nhổ vào!
"Vậy, nếu như ta không đáp ứng, sẽ thế nào?"
Tốt Vịt Vịt hỏi.
"Nếu như ngươi không đáp ứng, về sau sẽ không có 'Nhiệt độ' của ngươi nữa, sự phát triển của ngươi sẽ nhận hạn chế cực lớn."
Long nữ nói.
"Hạn chế như thế nào?"
Tốt Vịt Vịt hỏi.
"Kể từ khoảnh khắc ngươi từ chối, sẽ không còn ai biết đến ngươi nữa, ngươi bị 'Tuyết tàng', rơi vào hoàn cảnh bị phong sát!"
Long nữ nói.
Dường như sợ con vịt không hiểu, long nữ tiếp tục nói:
"Thực lực của Thiên Quang Thánh Nhân mạnh hơn cả thánh nhân bình thường, chi phối quyền lên tiếng ở rất nhiều thế giới, pháp lực không thể tưởng tượng nổi!"
"Khuyên ngươi đừng đắc tội vị Thánh Nhân này."
"Nếu không rất nhanh sẽ không còn ai biết đến ngươi, mà ngươi cũng không thể kiếm được Thương Điểm nữa."
Tốt Vịt Vịt trầm mặc một lúc.
Phong sát.
Ặc.
Không ngờ tới nha.
Không ngờ giới vịt – à không phải, ngành giải trí cũng bị Thánh Nhân khống chế.
Không có nhiệt độ...
Chính mình phát triển không nổi?
Sau khi bị tuyết tàng, không còn ai biết đến mình?
Sau này phải làm sao đây?
Tốt Vịt Vịt nói thì không sợ, nhưng trong lòng vẫn có chút phiền muộn.
Bỗng nhiên.
Một tia sáng lóe lên trong đầu Tốt Vịt Vịt.
Không ai biết được...
Chính là cái này!
"Chuyển lời cho bọn hắn,"
Tốt Vịt Vịt ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: "Ta tuyệt đối sẽ không ký kết, cũng không thèm làm nghệ sĩ gì đó."
"Thật sao?"
Long nữ kinh ngạc nói.
"Không sai, ta tình nguyện về quê trồng trọt, cũng không động vào những hoạt động buồn nôn kia – lời này của ta có thể nói thẳng cho bọn hắn biết."
Tốt Vịt Vịt nói.
"Ngươi thật đúng là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt."
Long nữ không vui nói.
"Không có việc gì thì ta đi làm việc – lão bản, ly rượu vừa rồi coi như ngươi mời, dù sao thời gian của ta rất quý giá."
Tốt Vịt Vịt nói xong, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, nhảy xuống ghế sô pha, rời khỏi phòng.
Còn chưa đi xa.
Từng hàng chữ nhỏ ánh sáng nhạt nhảy ra trước mắt Tốt Vịt Vịt:
"Hiện tại sắp tiến vào trạng thái 'Phong sát'."
"Sẽ không còn tin tức giải trí nào đăng báo bất kỳ thông tin gì liên quan đến ngươi."
"Ngươi đã mất đi tất cả 'Nhiệt độ'."
"Ngươi đã bị tuyết tàng."
Trong mắt Tốt Vịt Vịt lóe lên một tia hàn quang.
Chính là muốn hiệu quả này!
Hiện tại mình đã tích lũy không ít Thương Điểm.
Thương Chi Thánh Giới lại cao cấp hơn thế giới bình thường, cấp độ cũng cao hơn.
Vừa hay làm một vố lớn!
Nó trực tiếp trở lại chỗ ở của mình, lấy ra Thương Chi Huy Hiệu, khẽ quát:
"Kiểm tra tài khoản hiện tại."
Trên huy hiệu vang lên một giọng nói: "Ngài đã làm việc vất vả cần cù, gần đây tổng cộng kiếm được Thương Điểm: Năm triệu sáu trăm bảy mươi bảy nghìn ba trăm bốn mươi lăm điểm."
Tốt Vịt Vịt lập tức nói:
"Toàn bộ đổi thành pháp bảo loại chiến đấu."
"Đang tiến hành trao đổi."
...
**Thương Bạch Thế Giới.**
Thẩm Dạ vừa mới chém ra một đao kia.
Trường đao tự động phá toái hư không, bị Lão Ước Hàn bóp nát.
Chủy thủ trong ngực Thẩm Dạ đột nhiên đâm ra.
Lão Ước Hàn tùy ý chặn lại một cái, tiếp đó lùi lại hóa giải lực lượng vận mệnh trên chủy thủ.
Hai người đứng đối diện nhau trên vách đá.
— Đao pháp bắt đầu dung hợp.
Thẩm Dạ thì tiếp tục trì hoãn thời gian.
Bất luận là để chờ đợi đao pháp mới xuất hiện, hay là để giúp Chatelet các nàng tranh thủ thời gian —
Chính mình cũng phải chặn được Lão Ước Hàn!
"Ngươi có thể chết rồi."
Lão Ước Hàn nói xong, thân hình bỗng nhiên khẽ động.
"Chậm đã!"
Thẩm Dạ quát lên.
Đối phương cũng sẽ không chờ hắn nói thêm gì nữa!
Thẩm Dạ tự nhiên cũng không trông cậy vào điều đó, mà phát động "Gặp Dưới Ánh Trăng Chốn Dao Đài" từ trong pháp Tướng lấy ra một vật.
— Bảo vật mà Tốt Vịt Vịt vừa mới đặt vào pháp Tướng!
"Bạo."
Thẩm Dạ phun ra một chữ.
Oanh! ! !
Vật trong tay hắn trực tiếp nổ tung, hóa thành thủy triều năng lượng mãnh liệt, thanh tẩy tất cả lực lượng và pháp thuật xung quanh.
Một hơi thở.
Hai hơi thở.
Ba hơi thở.
Vụ nổ kết thúc.
Trên vách đá đối diện, Lão Ước Hàn xuất hiện lần nữa, thần sắc có chút do dự.
"Người Lùn Đại Tạc đạn?"
Hắn nhìn chằm chằm Thẩm Dạ, thần sắc có chút không hiểu.
Thẩm Dạ mở miệng nói:
"Không sai, đây chính là Người Lùn Đại Tạc đạn — vật phẩm nổ tung phá hoại nổi danh, tuyệt đối không nổ chủ nhân, chỉ nổ địch nhân."
Kéo dài thời gian.
Mỗi một phút mỗi một giây đều quan trọng.
"Ngươi hẳn phải biết ta không sợ loại đồ chơi này."
Lão Ước Hàn nói.
"Nhưng nó thối — "
"Coi như ngươi là Thánh Nhân, bị mùi thối của nó nhiễm phải, cũng sẽ bị lộ tên trên bảng danh sách chơi ác của đám người lùn."
Thẩm Dạ nói.
Đúng vậy.
Loại tạc đạn này uy lực lớn, lại còn khiến người ta bốc mùi hôi thối vô cùng.
Quan trọng hơn là —
Tên của mỗi người bị nổ trúng đều sẽ xuất hiện trên bảng danh sách chơi ác.
Thử nghĩ mà xem.
Ngươi là một Thánh Nhân được người người tôn kính.
Nhưng trong một trận chiến đấu, ngươi lại bị một tồn tại cấp Vương Giả ném bom trúng một lần, làm cả người toàn mùi phân.
Có mất mặt không?
Nhất định sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ!
"Chỉ bằng mấy quả tạc đạn vớ vẩn, ngươi cho rằng có thể ngăn được ta sao?"
Lão Ước Hàn cười lạnh nói.
"Không, ta chưa bao giờ dám nghĩ như vậy."
Thẩm Dạ nói.
Hắn lấy ra một chiếc áo lót buộc đầy Người Lùn Đại Tạc đạn, mặc vào người.
"Người tạc đạn" ra đời!
— Nếu Lão Ước Hàn công kích cận thân, vậy thì kích nổ tất cả đại tạc đạn!
Nhưng nếu Lão Ước Hàn công kích từ xa thì sao?
"Ta không cần tới gần ngươi cũng có thể giết ngươi, đồ ngu xuẩn."
Lão Ước Hàn tiện tay niết pháp thuật.
Một vết nứt hắc ám thông thiên triệt địa bỗng nhiên xuất hiện, tựa như một thanh loan đao màu đen, nhẹ nhàng khẽ động, liền lướt qua vài trăm mét xa, chém về phía ngực Thẩm Dạ.
Thẩm Dạ không còn cách nào khác, chỉ có thể nắm chặt chủy thủ, đón đỡ vết nứt hắc ám kia.
Oanh! ! !
Trong hư không vang lên vô tận tiếng va chạm nổ tung.
Ánh sáng nhạt chữ nhỏ theo đó hiện lên:
"Chủy thủ của ngươi ẩn chứa lực lượng 'Cân bằng', chia đều công kích của địch nhân thành trăm ngàn phần cân đối, phân tán ra toàn bộ thế giới."
Trên mũi chủy thủ, vết nứt hắc ám phân tán thành tinh vũ đầy trời, rơi xuống mặt đất, dẫn tới toàn bộ thế giới chấn động và sụp đổ.
Ánh mắt Thẩm Dạ lóe lên.
Gặp quỷ —
Lão Ước Hàn biến mất rồi!
Không chút do dự, Thẩm Dạ lập tức kích nổ áo lót tạc đạn trên người.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ánh sáng hừng hực, ngọn lửa sôi trào, cùng với khí thể bốc mùi nồng nặc tràn ngập toàn bộ thế giới!
Dưới lòng đất.
Chatelet và Tô Tô cùng nhau bịt mũi.
"Mùi gì vậy?"
Tô Tô khó chịu lẩm bẩm một câu.
"Đừng phân tâm,"
Chatelet thấp giọng nói, "Đến thời khắc mấu chốt nhất rồi, toàn lực xông phá phù văn trên quan tài này."
"Được!"
Tô Tô ứng tiếng nói.
Trên mặt đất.
Tất cả ánh sáng dần dần biến mất.
Lão Ước Hàn lơ lửng giữa không trung, pháp thuật toàn thân tạo thành một cái khiên lớn hình bầu dục kín không kẽ hở, ngăn cách tất cả mùi thối ở bên ngoài.
"Phản ứng ngược lại khá nhanh, nhưng đã kết thúc rồi."
Lão Ước Hàn nói.
"Ta không đồng ý với điểm này."
Thẩm Dạ nói.
Hắn lại lần nữa lấy ra một chiếc áo lót treo đầy Người Lùn Đại Tạc đạn, mặc vào người.
Lão Ước Hàn ở xa lắc đầu, hai tay kết thành thuật quyết, mở miệng nói:
"Một viên Người Lùn Đại Tạc đạn có giá trị không nhỏ, không ngờ ngươi vẫn rất có tiền — Khải Long đã chết, ai đang ủng hộ ngươi sau lưng?"
Không đợi Thẩm Dạ nói chuyện, pháp thuật trên tay hắn đã thành hình.
Từng vòng gợn sóng vô hình từ thủ ấn của hắn khuếch tán ra, không chút ngăn cản nào quét trúng Thẩm Dạ.
— Đây là thuật thăm dò cấp thánh nhân!
Thẩm Dạ căn bản không có cơ hội phản kháng, vả lại tạc đạn đối với loại thuật này cũng không hề có tác dụng!
Khoảnh khắc tiếp theo.
Sắc mặt Lão Ước Hàn đột nhiên trở nên ngưng trọng, ánh mắt kinh nghi bất định nhìn về phía Thẩm Dạ.
"Vị Thánh Nhân nào đang đứng sau lưng ngươi?"
Hắn hỏi.
"Làm sao ngươi biết là Thánh Nhân?"
Thẩm Dạ hỏi lại.
"Chỉ có Thánh Nhân mới có thể ngăn cản loại thuật dò xét này của ta – cho nên rốt cuộc ngươi đang phục vụ cho vị Thánh Nhân nào?"
Lão Ước Hàn hỏi.
"Nói ra dọa chết ngươi đấy."
Thẩm Dạ nói.
Mưu kế của Tốt Vịt Vịt đã phát huy tác dụng!
Thông qua việc phản kháng Thiên Quang Thánh Nhân, để hắn "Tuyết tàng" có hiệu lực, dẫn đến Tốt Vịt Vịt mai danh ẩn tích.
Không ai điều tra ra được nó!
Cũng tạo thành việc Lão Ước Hàn không cách nào dò xét ra kết quả.
Lão Ước Hàn trầm mặc một hơi, mở miệng nói:
"Ngươi không phải Thánh Nhân, cho nên ngươi không hiểu quy tắc giữa chúng ta."
"Coi như ngươi là thủ hạ được Thánh Nhân nào đó coi trọng, ta giết ngươi, chỉ cần đưa ra bồi thường đầy đủ, đối phương sẽ không truy cứu."
"Nhưng ngươi việc gì phải giết ta?"
Thẩm Dạ hỏi.
"Bởi vì lúc trước đã quyết định giết ngươi."
Lão Ước Hàn nói.
"Cho nên ta sẽ chết?"
Thẩm Dạ nói.
"Đúng vậy – bất kể ngươi là ai, khi ta quyết định giết ngươi, ngươi liền nhất định phải chết – đây là quy tắc của ta."
Trên mặt Lão Ước Hàn hiện lên sát ý lăng lệ, chậm rãi nói:
"Có lẽ... Ngươi đúng là đang kéo dài thời gian?"
"Nhưng lại có thể kéo dài bao lâu đâu? Sinh mệnh của ngươi đã tiến vào đếm ngược rồi."
Nói đúng rồi!
Hắn vậy mà nhìn ra mình đang kéo dài thời gian!
"Ha ha ha,"
Thẩm Dạ ngửa đầu cười to, hai tay chống nạnh nói: "Ngươi vậy mà cho rằng ta đang trì hoãn thời gian? Ta còn có rất nhiều bảo vật, bọn chúng nhất định có thể xử lý ngươi."
Hắn từ trong pháp Tướng vơ một cái —
Một cái hộp giấy nhỏ lớn bị bắt ra.
Trong hộp chứa đầy tạc đạn.
— Vẫn là Người Lùn Đại Tạc đạn!
Toàn bộ đều là!
Đối diện.
Lão Ước Hàn đã bắt đầu niết thuật quyết.
Lần này.
Toàn thân hắn tỏa ra khí thế hoàn toàn khác biệt, giống như cho đến giờ phút này, hắn mới bắt đầu thực sự nghiêm túc.
"Kết thúc."
Lão Ước Hàn lập tức liền muốn phóng thích pháp thuật!
Thẩm Dạ thấy vậy, không chút do dự đem tất cả tạc đạn toàn bộ kích nổ.
Giữa thiên địa.
Ánh sáng trắng hừng hực lóe lên rồi biến mất.
Bá —
Thẩm Dạ biến mất.
Pháp thuật của Lão Ước Hàn mặc dù thành hình, nhưng đã mất đi tung tích của Thẩm Dạ.
Hắn lặng lẽ cảm ứng mấy hơi, lại kết thêm mấy đạo thuật ấn trên tay.
"... Không phải tạc đạn."
Lão Ước Hàn tự nhủ:
"Trong tạc đạn cất giấu một tấm da cừu không gian của Thánh Nhân, có thể cho người sử dụng 'Lập tức đến nơi an toàn'."
"Có giá trị không nhỏ."
"... Nhưng bỏ ra số tiền này không có ý nghĩa, chỉ có thể kéo dài vài giây thời gian mà thôi."
"Quyển trục đó cũng chỉ là quyển trục, dù sao không phải Thánh Nhân tự mình ra tay, còn ta thì sẽ nghiêm túc giết ngươi."
"Tìm thấy ngươi rất dễ dàng —"
"Nhìn đây."
"Ngươi chết đi!"
Lời còn chưa dứt.
Một vệt lưu quang màu trắng từ trên tay hắn bắn ra, trong nháy mắt đâm vào hư không, biến mất không thấy gì nữa.
Lưu quang màu trắng xuyên thấu vô cùng vô tận hư không, lướt qua từng thế giới, uy lực càng ngày càng mạnh, dao động càng ngày càng kinh người.
Một khoảnh khắc nào đó.
Nó bay đến biên giới thế giới D-0314, xuyên thấu Hủy Diệt Đại Kiếp, đâm vào Vĩnh Hằng thế giới —
Đông.
Một tiếng vang lên.
Lưu quang màu trắng đụng vào bình chướng giữa Vĩnh Hằng thế giới và Chân Lý thế giới.
— Lưu quang không qua được!
Chỉ thấy lưu quang này bồi hồi một trận, bỗng nhiên lại bay lượn quay về, một lần nữa rơi vào trên tay Lão Ước Hàn.
"Chân Lý thế giới?"
Hai mắt Lão Ước Hàn tinh quang đại thịnh.
"Lúc trước Hủy Diệt Đại Kiếp hao hết toàn bộ lực lượng, ngay cả ý thức cũng không tồn tại được, không thể không chuyển thế thành tồn tại mang mười hai nhân cách, lúc này mới nhất cử đánh tan bình chướng, tại Chân Lý thế giới lưu lại một khỏa tinh cầu."
"Cho nên tiểu tử kia lại là tồn tại của Chân Lý thế giới?"
"... Thú vị."
Một bên khác.
Thẩm Dạ xuất hiện ở Chân Lý thế giới.
"Hỏng bét."
Hắn thấp giọng nói.
Vừa rồi tấm da dê kia, chỉ giúp mình đến được chỗ bình chướng của Vĩnh Hằng thế giới, không cách nào xuyên vào.
Nhưng mình đã nhận ra nguy hiểm sau lưng —
Nguy hiểm đó đủ để chí mạng!
Mình không thể không mở cửa trở lại Chân Lý thế giới.
Giờ khắc này.
Có lẽ Lão Ước Hàn đã đoán được phần nào thân phận của mình.
Nếu là như vậy...
Lão gia hỏa này đơn giản khôn khéo tới cực điểm.
Có lẽ nó sẽ đoán được tại sao mình muốn kéo dài thời gian.
Nói cách khác —
Chatelet các nàng nguy hiểm rồi!
"Cửa."
Thẩm Dạ khẽ quát một tiếng, mở ra một cánh cửa, một lần nữa trở lại dưới lòng đất của Thương Bạch Thế Giới.
Cùng thời khắc hắn xuất hiện.
Lão Ước Hàn cũng xuất hiện ở trên quảng trường lòng đất.
"Nguyên lai ngươi kéo dài thời gian, là vì ở chỗ này giở trò."
Lão Ước Hàn chắp tay sau lưng, nhìn về phía quan tài trên đài cao.
Thẩm Dạ nhìn Chatelet một cái.
Chatelet đột nhiên biến mất.
Tô Tô cùng Hỗn Độn Chu cũng cùng nhau biến mất.
— Mọi người toàn bộ trở về pháp Tướng của Thẩm Dạ.
"Xong rồi."
Chatelet truyền âm nói.
"Hiệu quả là gì?"
Thẩm Dạ nhanh chóng hỏi.
"Không rõ ràng, nhưng chúng ta cùng nhau bóp méo phù văn trên quan tài, xóa bỏ lực lượng ước thúc của nó."
Hỗn Độn Chu xen vào nói.
— Đây là việc "Bọ Ngựa" thỉnh cầu Thẩm Dạ làm.
Hiện tại Thẩm Dạ đã làm được!
Cơ hồ là cùng thời khắc đó.
Từng hàng chữ nhỏ ánh sáng nhạt cũng theo đó hiện lên:
"Đã trải qua tiến hóa siêu hạn, đao thuật của ngươi 'Tẩu Mã Đăng' và 'Hoa Chi Linh Tán' đã dung hợp trở thành đao thuật cực mạnh."
"Truyền thuyết nói rằng tồn tại có thể đưa đao thuật đạt tới mức độ này, liền có tư cách hấp thu một đạo tin tức trong hư không vạn giới."
"Ngươi đã thu được tin tức đó."
"Tin tức đó đã giáng lâm vào trong người ngươi."
Thẩm Dạ đang nhìn xem, đã thấy Lão Ước Hàn từng bước một đi đến đài cao, đưa tay đặt lên trên quan tài.
"Các ngươi đã làm gì?"
"Đến từ Chân Lý thế giới... Nhân loại, ngươi ý đồ phá hư 'Trật tự' ở đây?"
Theo giọng nói của Lão Ước Hàn, phù văn trên quan tài kia một lần nữa sắp xếp lại, từng bước từng bước quy về vị trí cũ, khôi phục như mới.
"Vô dụng thôi."
Lão Ước Hàn quay đầu lại nhìn Thẩm Dạ, ánh mắt càng thêm băng lãnh:
"Tất cả mọi thứ ở đây đều đã được thiết lập sẵn, các ngươi làm thế nào cũng không thể thay đổi pháp tắc của thế giới này."
Thẩm Dạ ngẩn người, bỗng nhiên khẽ nói:
"Thì ra là thế..."
Lão Ước Hàn cười rộ lên, dùng ánh mắt nhìn xuống con kiến nhìn chằm chằm Thẩm Dạ, mở miệng nói:
"Đúng vậy a, xem ra ngươi đã hiểu —"
"Biết được chuyện này, không một kẻ nào có thể sống sót."
"Tại vạn giới, ngươi chính là đối tượng mà tất cả Thánh Nhân nhất định phải giết chết."
Lời còn chưa dứt.
Trên đỉnh đầu Thẩm Dạ đột nhiên "cạch" một tiếng, hiện ra một từ khóa mới tinh:
"Vạn Giới Thánh Nhân kẻ địch."
"Từ khóa Vạn Giới, danh hiệu phủ đầy oan hồn cùng hối hận, từ ngữ của ức vạn năm huyết lệ."
"Miêu tả: Mỗi một Thánh Nhân đều đã biết sự tồn tại của ngươi, bọn hắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất giết ngươi, để phòng ngừa vạn nhất."
"— Quá thông minh có lẽ cũng không phải là chuyện tốt."
Lần này.
Lão Ước Hàn ngược lại không vội ra tay.
Hắn cảm thấy hứng thú nhìn chằm chằm Thẩm Dạ, mở miệng nói:
"Ngươi làm sao mà kịp phản ứng vậy?"
"Từ lúc vừa bắt đầu."
Thẩm Dạ nói.
"Ngay từ đầu?"
"Đúng, ngươi tới Thương Bạch Thế Giới, kết quả không có bất kỳ quái vật nào xuất hiện, cũng không có bất luận tồn tại nào muốn công kích ngươi, ta liền có suy đoán rồi."
"Vậy ngươi làm sao xác định?"
"Điều này rất đơn giản — bởi vì ngươi chữa trị cái quan tài kia, cho nên ta liền hiểu —"
Thẩm Dạ hít vào một hơi, chậm rãi nói ra chân tướng kinh người đó:
"Tất cả pháp tắc đều có Thánh Nhân chiếm lĩnh, chỉ có cái gọi là pháp tắc 'Thương Bạch' lưu lại nơi này, cho những kẻ cùng đường mạt lộ một tia hy vọng."
"Nhưng coi như đi tới thế giới này, cũng không có hy vọng."
"Nơi này là một cái bẫy do các thánh nhân cùng nhau tạo dựng, dùng để giết chết những kẻ không nghe lời, không nguyện ý ký kết khế ước, vì Thánh Nhân bán mạng các cường giả."
"— Toàn bộ Thương Bạch Thế Giới chính là một cái bẫy rập khổng lồ!"
Trong mắt Lão Ước Hàn lóe lên một tia tán thưởng, vỗ tay nói:
"Nơi này xác thực hội tụ tất cả sát chiêu của các Thánh Nhân, bọn chúng dựa theo cơ chế cố định vận hành, từ xưa đến nay, tỉ mỉ cẩn thận giết chết từng kẻ muốn thoát ly khống chế, muốn tự tìm đường ra."
"Tất cả mọi người đều bị lừa rồi sao?"
Thẩm Dạ hỏi.
"Cũng không hẳn — những thân thể tương đối có giá trị sẽ bị vô tận pháp tắc nơi này phân giải, định kỳ truyền lại cho chúng ta."
"Cho nên cũng không có cơ hội thành thánh nào cả."
Thẩm Dạ nói.
"Thánh Nhân đã đủ nhiều, pháp tắc cũng vừa vặn đủ chúng ta dùng — kỳ thật làm Chức Nghiệp Giả phổ thông liền rất tốt, cần gì phải thành thánh?"
Thẩm Dạ thở dài.
Hắn cụp mắt xuống, khí thế toàn thân cũng đang không ngừng dâng lên.
Một đao kia —
Rốt cuộc có được hay không?
Bất kể thế nào, rất muốn chém Thánh Nhân này một đao a.
Chính mình muốn chém hắn một đao.
Coi như thân thể này sẽ chết —
Nhất định phải giết hắn!
Lão Ước Hàn vẫn còn hứng thú nói chuyện, tiếp tục nói:
"Tư duy thật nhanh nhạy! Ý thức thật thiện chiến và biến hóa khôn lường — ngươi đáng giá để ta toàn lực ra tay giết chết!"
Thẩm Dạ yên lặng lắng nghe, lấy tay đè lên chủy thủ.
"Chatelet? Hắn đã triệt để chữa trị phù văn trên quan tài kia rồi sao?"
Hắn nhỏ giọng hỏi.
Chatelet mở miệng nói:
"Vị Thánh Nhân này xác thực đã triệt để chữa trị quan tài."
Kế hoạch thất bại!
Ặc.
Vừa rồi mặc dù đã giải khai trói buộc đó, nhưng chỉ trong nháy mắt.
Xem ra.
Chỉ có thể chiến đấu.
Thẩm Dạ hít sâu một hơi ấn chặt cán dài của chủy thủ, chuẩn bị thi triển đao thuật hoàn toàn mới.
Lão Ước Hàn hoạt động tay chân, cũng bày ra tư thế chiến đấu.
"Ta có thể cảm giác được đao thuật của ngươi có chỗ tiến bộ."
"Để tỏ lòng thưởng thức, ta quyết định dùng phương thức cận chiến chém giết để xử lý ngươi."
"— Dù sao kết quả của ngươi đã được định trước."
Thẩm Dạ cười lạnh một tiếng, nói tiếp: "Ngươi chính là chưa từ bỏ ý định, muốn lĩnh ngộ đao pháp của ta, nói dễ nghe như vậy làm gì?"
Hắn nắm chặt chủy thủ, chuẩn bị xuất thủ.
Lão Ước Hàn cũng trầm xuống ánh mắt, hai tay hơi động.
Trong chớp mắt —
Hư không đột nhiên mở ra.
Từng khối từng khối lân phiến u ám từ trong hư không nhảy ra, rơi vào trên thanh chủy thủ dài của Thẩm Dạ.
Bọn chúng tự động ghép lại, dài ra, sắc bén thẳng tắp.
Chủy thủ biến thành trường đao.
Từng hàng chữ nhỏ ánh sáng nhạt không ngừng thoáng hiện trước mắt Thẩm Dạ:
"???? Cổ đại lưỡi dao (chủy thủ) của ngươi thu được càng nhiều mảnh vỡ pháp tắc."
"Nó không ngừng tiến hóa, cho đến khi triệt để thành hình."
"Chúc mừng."
"Ngươi thu được binh khí hoàn toàn mới:"
"Cổ Đại Pháp Tắc Thương."
"Trường đao hình thức ban đầu."
"Miêu tả: Cố định ba mươi sáu loại pháp tắc cổ đại, không nhận ảnh hưởng từ thời đại của ngươi, đồng thời do tính kéo dài của lịch sử, pháp tắc trên trường đao sẽ tương tác lẫn nhau, càng ngày càng mạnh."
"— Pháp tắc cổ đại dường như thật sự muốn một lần nữa tỏa sáng lực lượng."
Thẩm Dạ ngây người.
Ánh mắt Lão Ước Hàn đối diện nhảy một cái, thất thanh nói:
"Không thể nào! Những pháp tắc kia sớm đã không còn lực lượng, tại sao lại đột nhiên xuất hiện trên tay ngươi?"
Hắn đột nhiên phản ứng lại, nhìn về bốn phía, trầm giọng nói:
"Là ai? Ai dám đứng ở phía đối diện với nhóm Vạn Giới Thánh Nhân, phải không muốn chết sao?"
"Cút ra đây cho ta!"
Tĩnh mịch.
Không người đáp lại.
Bên tai Thẩm Dạ lại vang lên một giọng nói tinh tế:
"Vừa rồi trong khoảnh khắc đó, ngươi đã giải phóng vua."
"— Ngươi đề xuất việc Chân Lý thế giới cùng Thương Bạch Thế Giới kết minh, vua của chúng ta đã đồng ý."
"Chuôi đao này, chính là biểu tượng cho tình hữu nghị của chúng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận