Vạn Giới Thủ Môn Nhân

Chương 319:

"Thật sao? Ta vừa có thời gian là ngủ ngay!"
Tiểu nữ hài nhảy lên tường vây.
Nàng dứt khoát nhảy lên nóc từng căn nhà, không ngừng nhảy vọt về phía trước.
Động tác của nàng càng ngày càng thành thạo.
Một lần.
Nàng thậm chí còn có thể liên tục đột phá giữa không trung hai lần mới chậm rãi đáp xuống.
Thẩm Dạ thấy vậy âm thầm gật đầu.
—— "Nguyệt Hạ Lộc Hành" nàng đã nắm giữ rất thuần thục rồi.
Chỉ chốc lát sau.
Hai người trực tiếp leo tường, tiến vào nhà ga, tìm được chuyến tàu đó.
"Còn mười phút nữa."
Thẩm Dạ nói.
"Ta có chút tâm thần bất định. Không biết cha mẹ hiện tại ra sao nữa." Chatelet do dự bất an. Đồng tử của nàng bỗng nhiên biến thành màu xanh đậm.
— Tinh Tượng thi nhân Peasso!
Một giọng nói trung tính vang lên từ miệng nàng: "Toa xe thứ năm có khe hở, ta đi thẳng vào đó."
"Đi thôi." Thẩm Dạ nói.
Tiểu nữ hài nhảy xuống tường vây, hòa vào đám người lên xe, đi về phía toa xe thứ năm.
Chờ lúc nàng đi đến cửa toa xe, nhân viên soát vé phụ trách bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại, bất giác lấy điện thoại di động ra, cúi đầu nghe máy.
Nhân lúc này, tiểu nữ hài đi thẳng vào toa xe.
Chuyến tàu ban đêm không có bao nhiêu hành khách, trông có vẻ trống trải.
Tiểu nữ hài liếc nhìn vào toa số 5, rồi đột nhiên quay người, đi về phía toa xe thứ sáu.
"Đây là đi đâu vậy?"
Thẩm Dạ hỏi.
"Phía sau có mấy tên ác ôn, bọn hắn uống nhiều quá, lát nữa sẽ làm vài chuyện buồn nôn, ta muốn tránh xa bọn hắn một chút." Peasso giải thích.
"Cụ thể là chuyện gì?"
"Sau bảy phút, bọn hắn sẽ trêu ghẹo một nữ sinh, sau đó còn đánh người."
"Ngươi để Chatelet nói chuyện với ta." Thẩm Dạ nói.
"Chuyện gì?" Giọng tiểu nữ hài trở nên lạnh như băng, đồng tử cũng đổi về màu xanh biếc.
"Đến lúc rèn luyện thân thể rồi."
"Ý ngươi là —— "
"Đừng chỉ đứng chờ."
"Được."
Chatelet liền đứng ở chỗ nối giữa hai toa xe, soi gương, bắt đầu sửa lại tóc.
Trông nàng như một tiểu nữ hài thích chưng diện.
Chỉ chốc lát sau, xe lửa khởi động.
Một trận huyên náo đột nhiên vang lên.
Chỉ thấy ba nam thanh niên đang vây quanh một nữ sinh, cười ha hả.
Một người trong đó còn đang nắm cánh tay nữ sinh.
Nữ sinh sợ đến mặt mũi trắng bệch.
"Chatelet, đi đánh gãy tay bọn hắn." Thẩm Dạ nhẹ giọng nói.
"Vì sao?"
"Bắt nạt người khác là không đúng."
"Nhưng vì sao trông bọn hắn lại vui vẻ như vậy?"
"Bọn hắn không nhận thức được sai lầm của mình, đánh gãy tay sẽ giúp bọn hắn tỉnh táo lại."
"Được, còn có yêu cầu gì nữa không?" Chatelet hỏi.
"Đừng để bất kỳ ai phát hiện, đánh xong thì quay lại chỗ ta." Thẩm Dạ nói.
"Ta thử xem."
Chatelet nhìn quanh không thấy ai, phát động "Thiên Ảnh", lập tức biến mất tại chỗ.
Trong toa xe.
"Xin hãy buông tay!" Nữ sinh kia dùng sức giãy giụa.
"Nể mặt ngươi mà còn dám phản kháng, đồ đàn bà thúi." Một nam thanh niên vung nắm đấm.
Rắc....
Cánh tay hắn đột nhiên bị bẻ gãy thành một góc độ kỳ quái.
Cánh tay của hai người còn lại cũng theo đó bị bẻ gãy.
Ba người lập tức hét thảm lên.
Tên cầm đầu dùng tay kia mò mẫm trên người, rút ra một con dao găm, chỉ vào nữ sinh nói: "Ngươi đã làm gì!"
Nữ sinh vô thức chạy về phía xa.
Nam thanh niên đuổi theo hai bước, bỗng nhiên ngã lăn trên đất.
Con dao găm lập tức đâm vào lồng ngực nam thanh niên. Nam thanh niên lập tức tỉnh rượu hẳn.
"Cứu. . . cứu mạng. . ."
Hắn nằm trên mặt đất, ôm lấy vết thương kêu lên.
Người xung quanh đều vô thức đứng dậy, lùi về phía sau.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng chạy tới.
Theo sau đó là cảnh sát trên tàu.
Một trận huyên náo.
Thẩm Dạ vẫn đứng ở chỗ nối giữa hai toa tàu. Lại đợi mấy hơi thở.
Giọng Chatelet lặng lẽ vang lên bên tai hắn: "Vừa rồi hắn muốn giết người, ta không thể không —— "
"Không cần giải thích, ngươi làm rất tốt." Thẩm Dạ ngắt lời nàng.
Chatelet được khen, nở nụ cười vui vẻ.
"Bây giờ rời khỏi đây, đổi sang toa khác, nghỉ ngơi một lát, lúc nào gần đến nơi ta sẽ gọi ngươi." Thẩm Dạ nói."
"Được, vậy ta để Peasso ra." Chatelet nói.
"Năng lực tiên đoán của Peasso có vẻ rất lợi hại." Thẩm Dạ nói.
"Đúng vậy, mỗi khi chúng ta căng thẳng và sợ hãi, nàng liền xuất hiện, dùng năng lực biết trước để trấn an tâm trạng của chúng ta."
"Ngươi bây giờ rất căng thẳng sao?"
"Ừm, sắp được gặp ba mẹ rồi."
Đang lúc nói chuyện, hai con ngươi của tiểu nữ hài biến thành màu xanh đậm.
Peasso xuất hiện.
Nàng không quay đầu lại mà đi về phía toa số 6, vừa đi vừa giải thích:
"Toa số 7 ít người nhất, có mấy người lớn dắt theo trẻ nhỏ, ta đến ngồi ở đó, sẽ không bị kiểm tra."
"Ừm." Thẩm Dạ nói.
Peasso đi xuyên qua toa số 6, đang định tiến vào toa số 7 thì bước chân đột nhiên dừng lại.
"Sao thế? Chẳng lẽ lại có chuyện gì xảy ra à?" Thẩm Dạ hỏi.
"Ta thì không sao, nhưng hình như có thứ gì đó đang tìm ngươi." Peasso nói.
"Tìm ta?" Thẩm Dạ ngạc nhiên nói.
"Đúng, để ta xem kỹ một chút."
Peasso tiếp tục đi về phía trước, tìm một chỗ trong toa số 7 rồi ngồi xuống.
Nàng ngồi dựa vào đó, nhắm mắt lại.
Một lúc lâu.
Nàng lại mở miệng:
"Là một kẻ tên Côn Lôn, nó bị phát hiện khi đang tìm ngươi, sau đó rơi vào cảnh bị truy sát."
"Hiện tại nó đang trốn trong một trò chơi tên là Zombie thế giới, tạm thời đóng vai một nhân vật trong game."
Thẩm Dạ muốn lấy điện thoại di động ra, nhưng bỗng nhiên nhận ra mình lúc này là "Quỷ hồn".
Peasso lại lấy ra một chiếc điện thoại di động.
"Lấy từ đâu ra vậy?" Thẩm Dạ ngạc nhiên hỏi.
"Vừa rồi ta dự cảm được chúng ta sẽ cần dùng điện thoại, lúc chuyển đổi nhân cách đã nói với Chatelet một tiếng, nàng liền lấy điện thoại của tên thanh niên kia." Peasso nói.
Nàng cầm điện thoại, nghĩ một lát, liền nhập đúng mật mã, mở khóa màn hình.
Trò chơi nhanh chóng được tải về hoàn tất.
Đăng ký tài khoản.
"Cứ gọi là Thẩm Thiên Vương đi." Thẩm Dạ nói.
"Được rồi."
Tài khoản đăng ký hoàn tất, tiến vào trò chơi.
Nhân vật xuất hiện trong một nhà kho bỏ hoang.
Peasso điều khiển nhân vật, xử lý vài con Zombie, sau đó đi xuyên qua khu phố, tiến về phía trước.
Trên vỉa hè cạnh đường có một kẻ lang thang bị thương đang nằm.
"Người trẻ tuổi, giúp ta một tay!" Kẻ lang thang kêu lên.
"Chính là hắn." Peasso nói.
"Nói với hắn ta là Thẩm Dạ." Peasso gõ chữ.
Kẻ lang thang rên rỉ, đáp lại: "Thẩm Dạ? Tên hay đấy, nhưng thiếu niên như ngươi đáng lẽ phải ở trường học chứ, lão sư của ngươi đâu?"
"Nói cho hắn biết, Từ Hành Khách đang ở trong đại mộ." Thẩm Dạ nói.
Peasso gõ chữ.
Kẻ lang thang thở phào nhẹ nhõm nói: "Thật là ngươi? Tốt quá rồi, ta phải thông báo cho ngươi một việc."
"Đây là một thế giới bị trí tuệ nhân tạo khống chế cao độ."
"Nó đã bị kẻ địch của các ngươi điều khiển."
"Ở bên ngoài không gian, vũ khí hạt nhân có thể hủy diệt cả một thành phố đã sẵn sàng."
"Chỉ cần chuyện tiếp theo không thuận lợi, trí tuệ nhân tạo kia sẽ không chút do dự cho nổ tung cả thành phố, nhằm triệt để cắt đứt hy vọng của các ngươi."
"Nó sắp tìm thấy ta rồi —— ta phải tiếp tục ngụy trang!"
Kẻ lang thang lại trở về dáng vẻ ban đầu, nằm trên đất rên rỉ hỏi: "Người trẻ tuổi, ngươi có thể giúp ta một tay không?"
"Rời khỏi trò chơi." Thẩm Dạ nói.
Peasso đóng trò chơi lại.
"Baxter."
"Cái gì?"
"Chờ chúng ta đến Gaia thị, liệu đối phương có trực tiếp hủy diệt cả thành phố không?"
"Biết."
"Vậy phải làm sao bây giờ? Không thể vì chúng ta mà để nhiều người chết như vậy được, hơn nữa ba mẹ ta cũng khó mà trốn thoát." Tiểu nữ hài lo lắng.
Thẩm Dạ âm thầm suy tư.
Chủ quan rồi.
Khủng Cụ Chi Ma đúng là đủ bản lĩnh, ngay cả thủ đoạn ngoài không gian cũng đã dùng tới.
Đây là điểm mù của chính mình.
—— Cánh Cửa Người Treo Ngược không có cách nào xem xét sự tình ngoài không gian.
Nhưng nếu đã biết thì vẫn còn cách giải quyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận