Vạn Giới Thủ Môn Nhân

Chương 410: Đánh cờ (2)

"Tiếp lấy!"
Trong hầm ngầm vang lên một giọng nói.
Ngay sau đó, một con rùa lớn từ trong hầm ngầm bay ra.
Người canh giữ ở bên ngoài nhìn thấy, vui vẻ nói: "Con rùa này lớn thật, thịt chắc chắn nhiều lắm đây!"
Hắn đặt đao xuống, dùng hai tay định bắt lấy con rùa.
Phập.
Gai xương bén nhọn xuất hiện từ trên mình con rùa, lập tức đâm xuyên qua đầu người kia.
Bịch.
Thi thể ngã xuống.
Tiểu khô lâu vội vàng lôi Thẩm Dạ từ dưới bếp lò ra.
Hai người cùng nhau kéo thi thể vào hầm đất, đậy tấm ván gỗ lên, lúc này mới thở phào một hơi.
"Vất vả rồi." Thẩm Dạ nói.
"Chủ yếu là chúng ta mới ba tuổi, thuộc tính quá thấp, đến một cái thuật pháp cũng không dùng được, nếu không thì cần gì tốn thời gian lâu như vậy?" Tiểu khô lâu thở dài.
"Bọn hắn vừa nói giữa trưa tập hợp, như vậy một khi đến trưa, những kẻ này phát hiện có hai người mất tích, sẽ lập tức lục soát toàn bộ thôn." Thẩm Dạ nói.
"Không vội." Tiểu khô lâu nói, "Còn hai đến ba giờ nữa mới đến giữa trưa, chúng ta không vội."
"Không vội cái gì mà không vội, chúng ta phải trốn ngay lập tức." Thẩm Dạ nói.
"Tại sao? Ta mệt chết đi được, còn muốn nghỉ thêm một lát." Tiểu khô lâu không nhịn được nói.
"Ngươi cũng đã nói, kẻ địch chỉ vài lần `lạc tử` đã khiến ta quên đi ký ức, biến thành bộ dạng ba tuổi. Nếu như kẻ địch nhân lúc nơi này đầy rẫy cường đạo, lại `lạc tử` lần nữa, chúng ta phải ứng phó thế nào?" Thẩm Dạ nói một hơi.
"Lỡ như kẻ địch có thể biến cường đạo thành người tu hành thực lực siêu cường thì sao? Chẳng phải là ngỏm củ tỏi à?" Hắn nói bổ sung.
Tiểu khô lâu ngẩn ra, buông tay nói: "Nhưng chúng ta bây giờ mới ba tuổi, vừa rồi đã dùng hết sức lực rồi."
"Ta nhớ là ta có thể triệu hoán ngươi." Thẩm Dạ nói.
"Đúng vậy." Tiểu khô lâu nói.
"Ta có một kế." Thẩm Dạ nói.
"Khó không?" Tiểu khô lâu hỏi.
"Cực kỳ đơn giản —— à đúng rồi, ngươi nói ngươi có thể phục sinh, là thật sao?" Thẩm Dạ hỏi.
"Thật."
"Vậy thì OK, hả? Sao ta lại nói OK? OK nghĩa là gì?"
Vài phút sau, trong thôn làng lửa cháy hừng hực đột nhiên vang lên một tiếng hét chói tai.
"Có quỷ!"
Tiếng huyên náo dần dần vang lên.
Trên con đường đất trần trụi, một bộ xương mèo đang ra sức cắn vào tay tên cường đạo, nhanh nhẹn né tránh mấy đòn công kích rồi bò lên trên tường rào.
"Tay! Tay của ta!" Tên cường đạo kêu lên thảm thiết, tiếng kêu liên tiếp vang lên, kinh động đến tên đầu mục đạo phỉ đang càn quét.
"Tình hình thế nào!" Hắn cưỡi ngựa chạy tới, sau khi nhìn thấy bộ xương mèo trên tường cũng rùng mình một cái.
Con mèo kia trong miệng còn ngậm một bàn tay người, từ xa trừng mắt nhìn đám đạo phỉ.
"Lên! Chẳng qua chỉ là một con Quỷ Miêu thôi, chúng ta đông người như vậy, sợ cái gì!" Tên thủ lĩnh đạo phỉ quát lớn.
"Vâng!" Bọn đạo phỉ đồng thanh đáp.
Bộ xương mèo nghe bọn hắn nói chuyện, cố gắng cảm ứng khí tức người sống.
Bỗng nhiên, thân hình nó xoay chuyển, leo về phía sân nhỏ ở hướng đối diện.
"Nhanh! Đuổi theo, xử lý nó!" Bọn đạo phỉ xông vào sân nhỏ đó.
Chỉ thấy trong sân nhỏ này có mấy tên đạo phỉ đang trốn, núp ở chân tường nghe ngóng.
Bọn hắn không tuân theo hiệu lệnh!
Thủ lĩnh đạo phỉ giận dữ, lấy cung tên ra, bắn chết từng tên thủ hạ đang ẩn núp không chịu ra.
"Tất cả đến đây giết con Quỷ Miêu kia! Ai dám không nghe lệnh, ta làm thịt kẻ đó!" Thủ lĩnh giận dữ hét.
Nhân lúc này, Quỷ Miêu né tránh hết đợt công kích này đến đợt khác, lại chạy về phía một sân nhỏ khác.
Toàn bộ bọn đạo phỉ đuổi theo.
Ở một phía khác của thôn, hướng hoàn toàn ngược lại với Quỷ Miêu, một tiểu nam hài ba tuổi trốn trong bóng tối dựa vào vách tường, chậm rãi đi về phía ngoài thôn.
Những tiếng la hét, ánh lửa, khói đen đều bị hắn bỏ lại sau lưng.
Phía trước là một cây cầu đá, sau cầu là rừng cây.
Chỉ cần qua cây cầu đó, tiến vào trong rừng, bọn cường đạo muốn tìm được hắn sẽ không còn là chuyện đơn giản nữa.
Tiểu nam hài hơi mệt, bèn dựa vào vách tường, thở hổn hển một chút.
Đối với một đứa bé ba tuổi như hắn mà nói, đi một mạch không ngừng xuyên qua cả thôn vẫn là cực kỳ tốn thể lực.
Nhưng cũng không thể nghỉ ngơi quá lâu.
Cảm thấy trong người hồi phục được chút sức lực, tiểu nam hài lại cất bước đi về phía ngoài thôn.
Một cơn gió thổi qua, tiếng động mơ hồ truyền đến tai.
Là tiếng khóc.
Ánh mắt tiểu nam hài chậm rãi di chuyển, nhìn về phía một ngôi nhà ở hướng đối diện.
Ai đang khóc ở đó?
Không.
Tiếng khóc ngừng bặt.
Tiểu nam hài đợi vài nhịp thở.
Tĩnh lặng.
Không còn âm thanh nào vang lên nữa.
Tiểu nam hài từng bước tiến lên, liếc nhanh vào trong nhà qua cửa trước.
Thật ra không cần nhìn cũng hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
Thi thể đàn ông bị chặt tay chân, chặt đầu; thi thể phụ nữ trần truồng; và đứa bé bị ghim chặt xuống đất, vừa mới tắt thở.
Còn có hung thủ.
Có lẽ nơi này cách quá xa trung tâm thôn, có lẽ hắn cũng không muốn tuân theo hiệu lệnh của thủ lĩnh, có lẽ hắn ưa thích việc giết chóc và tra tấn ở đây.
Gió lại thổi tới, mang theo mùi tanh mặn của biển.
Nơi này vốn là một thôn xóm nhỏ ven biển.
Ánh nắng từ bầu trời xanh thẳm chiếu rọi xuống, soi tỏ cảnh giết chóc và ghê tởm trên mặt đất.
Kẻ mang đao kia cười gằn, ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Thẩm Dạ thở dài, rồi sau đó —— quay người bỏ chạy.
Dưới cầu đá, dòng nước lặng lờ.
Trên cầu đá, đứa bé ba tuổi quay đầu nhìn lại, thu hình ảnh thôn xóm đang bốc cháy vào mắt.
Cảm xúc cháy bỏng, ngây ngô, đau khổ hỗn loạn ập tới.
Tên đạo phỉ giết người kia với thân hình cơ bắp đen bóng, mặt mang vẻ khoái trá điên cuồng và bạo ngược, đuổi về phía cầu đá.
Chạy không thoát.
Nhất định sẽ bị đuổi kịp.
Gió thổi qua, một giọng nói khe khẽ vang lên bên tai: "Nhân loại các ngươi mãi mãi đối xử với đồng tộc như thế này, không phải sao? Nếu nhân loại có thể làm nên chuyện lớn, tại sao ta bao nhiêu năm nay vẫn không tìm được một người truyền nhân?"
Tiểu nam hài mím chặt môi, bỗng nhiên cười khẩy một tiếng, mở miệng nói: "Thật đúng là không phải. Thứ ngươi thấy là lũ súc sinh."
Hắn cũng không quan tâm người nói là ai, dù sao bản thân đã quên quá nhiều chuyện.
Lúc này trong lòng hắn chỉ có một việc.
Quyển.
Giọng nữ kia bảo mình phải quyển.
"Phải làm tốt hơn những người khác." Hắn nhớ lại.
Quyển thắng một lần, nhận được khả năng triệu hoán khô lâu.
Nếu lại quyển thêm lần nữa thì sao?
Tiểu nam hài nhớ ra điều gì đó, bước nhanh tới mép cầu, vịn lan can nhìn xuống dưới cầu đá.
Dòng sông dưới cầu đá không sâu, nước cũng không chảy xiết.
Nó chảy ra biển lớn ở xa, là một cửa sông.
Hàng năm vào mùa hè, bọn trẻ trong thôn đều sẽ ngâm mình trong con sông nhỏ nông này.
Mọi người thường lặn một hơi xuống đáy nước, xem mình có thể bị dòng nước cuốn đi bao xa.
Ta có biết bơi không? Hình như là có... Mặc kệ.
Hắn lao về phía trước vài bước, nhảy thẳng ra khỏi lan can, "Tủm" một tiếng rơi xuống nước.
Nước sông lạnh buốt.
Tiểu nam hài kìm nén sự khó chịu, cố hết sức bơi về phía trước.
Tên đạo phỉ kia đuổi tới trên cầu đá, nhìn xuống dòng sông bên dưới, vẻ mặt lộ ra vẻ do dự.
—— Có nên đuổi theo không? Xuống sông rất phiền phức, quần áo ướt dính vào người rất khó chịu.
So ra thì một mạng người có đáng gì đâu? Nhưng vừa rồi không nhìn rõ, có lẽ là một tiểu nữ hài? Vậy thì đáng để đuổi theo.
Tủm!
Tên đạo phỉ do dự một lúc, cuối cùng vẫn cởi áo, cất kỹ giày, đặt đao trên cầu đá, rồi mới nhảy xuống sông.
Một đứa bé thì bơi được bao xa chứ.
Mà ở phía trước dòng nước, Thẩm Dạ vẫn đang lặn hết sức mình.
Tất cả những cảm xúc hỗn loạn trước đó đều biến mất không còn tăm hơi.
Hắn dùng toàn lực lặn dưới nước, thỉnh thoảng nghiêng người né tránh đá ngầm.
Cứ thế bơi mãi, bơi cho đến khi cạn kiệt thể lực.
Không còn cách nào khác.
Bản thân còn quá nhỏ, hoàn toàn không thể so với đám trẻ lớn bảy, tám tuổi kia.
Muốn thắng, nhất định phải tiếp tục bơi, tuyệt đối không được dừng lại.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Cho đến khi ý thức cũng bắt đầu dần dần mơ hồ.
Dòng nước xung quanh bỗng nhiên trở nên chảy xiết hơn.
Đã vào đến biển rộng!
Thẩm Dạ không hề dừng lại.
Cho đến cuối cùng ——
Là một tiểu nam hài, hắn dùng hết hơi sức cuối cùng, cơ thể đã mất hết sức lực, ý thức cũng dần dần ngừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận