Vạn Giới Thủ Môn Nhân

Chương 398:

Chương 398:
Tầng cao nhất lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Thánh Tôn tiện tay vung lên, nắn ấn quyết, tạo thêm cho Quan Tinh Đài một trần nhà ngưng tụ từ băng sương, sau đó xoay người rời đi.
Đi được nửa đường, chợt nhớ ra điều gì, hắn quay đầu nhìn Thẩm Dạ.
"Ngươi còn không đi?" Hắn hỏi.
"Ta cất 100.000 linh thạch ở chỗ này – hoàn cảnh nơi này tốt, ta ngủ ở đây luôn." Thẩm Dạ cười đùa nói.
Thánh Tôn đơn giản là lười để ý đến hắn nữa, lập tức định rời đi.
Bang —— Phía sau truyền đến một luồng đao ý lạnh lẽo.
Thánh Tôn dừng bước, trên mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Hắn chậm rãi xoay người, nhìn Thẩm Dạ.
Thẩm Dạ thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn thanh đao trong tay, vẻ mặt có chút đìu hiu.
Ánh sáng nhạt hiện ra những chữ nhỏ, đã sớm hiện lên trước mắt hắn:
"Ngươi đã kích hoạt từ khóa thần thoại 'Tiểu lâu nhất dạ thính xuân vũ', từ đó nắm giữ đao pháp 'Mộng Biệt Ly'."
"Hiện tại là lúc thanh toán cái giá phải trả!"
"Xin mời lựa chọn từ các tùy chọn bên dưới, cái giá ngươi bằng lòng trả:
1. Dùng đao pháp đánh một trận với Thánh Tôn; 2. Tự sát."
"Xin mời lựa chọn ngay lập tức!"
Thẩm Dạ quả thực không nhịn được muốn chửi thề.
Gặp quỷ à.
Cái này còn cần nghĩ sao?
Chỉ có thể chọn 1, ít nhất còn chết chậm một chút.
Nhưng mà!
Ngươi thế này mà cũng gọi là "Trước học sau giao, cam đoan không quý"?
Ngươi đây là muốn mạng của ta à!
Học một cái đao pháp mà phải cược cả mạng vào thì cũng hết nói nổi rồi.
Nếu vì chuyện này mà chết ở đây, sau khi trở về Địa Cầu chắc sẽ bị chế giễu cả đời mất.
Người khác sẽ cười chết mất!
"Thánh Tôn các hạ, ta có một thức đao pháp, xin ngài chỉ điểm." Thẩm Dạ kiên trì mở miệng nói.
Ánh mắt Thánh Tôn rơi lên trường đao trong tay hắn.
Sát ý trên đao kia gần như muốn tràn ra ngoài!
Ngươi gọi cái này là mời ta chỉ điểm?
Thẩm Dạ tất nhiên cũng phát hiện ánh mắt của Thánh Tôn, vội vàng giải thích:
"Là thanh đao này muốn đánh với ngài, sát ý cũng là của nó."
"Ồ? Quả là một thanh đao tốt, ngươi có bằng lòng đưa nó cho ta không?"
"Cái đó thì không thể."
"Cho nên kẻ muốn giao thủ với ta, thực ra vẫn là ngươi?"
Thẩm Dạ hít sâu một hơi, bỗng nhiên bình tĩnh lại, cười nói:
"Thực lực của ta kém xa ngài, hoàn toàn không dám đâu."
Câu nói này vốn là để lấy lòng, cũng là để phủi sạch liên quan, càng là vì mạng sống.
Nhưng lời còn chưa nói hết —— Ngữ khí của Thẩm Dạ lại từ khiêm tốn cẩn thận biến thành trêu tức, lúc bốn chữ "Hoàn toàn không dám" được nói ra, thậm chí còn mang theo một tia sát ý.
Giết.
Muốn giết con quái vật này.
Bao nhiêu chuyện như vậy đều là vì hắn đang chủ trì nhiệm vụ tìm kiếm Thông thiên thuật.
Hắn chết đi.
Mọi chuyện sẽ kết thúc.
Ặc.
Sát ý càng mãnh liệt.
Là bị Tiêu Mộng Ngư ảnh hưởng sao?
Hay là nói – chính mình cũng bắt đầu chán ghét chuyện lá mặt lá trái trước nay rồi?
Thẩm Dạ cúi đầu nhìn chăm chú lưỡi đao.
Trong pháp tướng, Tứ Vương, Địa Ma Thú, đại khô lâu và Vô Hình Thiên Ma tụ tập, đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay.
Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là, Thẩm Dạ không hề kêu gọi bọn hắn.
Hắn chỉ đơn giản bày ra thế đao, toàn thân linh lực lắng đọng, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.
Thánh Tôn bất ngờ nhíu mày, thấp giọng nói: "A..."
Yên lặng như tờ.
Bên trong tầng lầu dưới Quan Tinh Đài chật ních người tu hành.
Trên mặt mỗi người đều là vẻ mặt khó tin.
Mọi người vừa mới rút khỏi Quan Tinh Đài, liền nghe được câu kia của Nam Cung Vạn Đồ: "Thánh Tôn các hạ, ta có một thức đao pháp, xin ngài chỉ điểm."
Không ai muốn bỏ lỡ chuyện như vậy, nên đều cố tình nán lại tại chỗ, cố ý lấy ra từng tấm phù truyền tin, ngọc giản các loại, giả bộ có việc mà dừng lại.
Về phần Thánh Tôn —— Thánh Tôn mặt không đổi sắc giơ tay lên, vẫy vẫy về phía Thẩm Dạ.
Thẩm Dạ thấy vậy, tiến lên một bước, lao người tới, xông lên.
Vừa ra tay lần này, lại khác hẳn mọi khi.
Toàn bộ thế giới hóa thành hư không trắng xóa vô tận, pháp tắc như những đường cong bay lượn xuyên thẳng qua.
Song phương đều vận dụng quy tắc mạnh nhất trên người mình – cho nên trực tiếp giao thủ tại pháp giới!
Thẩm Dạ ngay trong khoảnh khắc này rút ra Xuân Vũ đao, đón lấy Thánh Tôn.
Thánh Tôn mặt đầy vẻ bạo ngược, cười gằn nói: "Tốt, xem ta làm thế nào —— "
"Anh anh anh." Thẩm Dạ bình tĩnh lên tiếng, cắt ngang lời hắn.
Trong nháy mắt, từ khóa màu vàng nhạt "Đoàn sủng" có hiệu lực.
"Bất kỳ tồn tại nào nhắm vào ngươi, ngươi chỉ cần đọc lên chú ngữ từ khóa chuyên dụng, nộ khí / sát ý / ác niệm của đối phương lập tức tan thành mây khói, ít nhất trong vòng năm phút sẽ không gây khó dễ cho ngươi nữa."
Thánh Tôn hơi ngẩn ra, toàn thân sát ý thu lại, một tay dựng thẳng một ngón, giữa không trung liên tục cản lại mấy lần.
Thanh đao kia không ngăn được.
Hắn lập tức cảm nhận được, tạm thời thay đổi sách lược, thân hình lóe lên, tránh đi lưỡi đao.
Nhưng mà một thức Mộng Biệt Ly này có thể chém tan hư không.
Ngàn vạn luồng Phong Ảnh đao mang trùng trùng điệp điệp, nở rộ quanh người Thánh Tôn.
Thánh Tôn không hề sợ hãi, thân hình hóa thành vạn ngàn bóng ảnh, tránh từng đao một, cuối cùng né qua tất cả đao mang, tiến lên một bước, đón lấy thanh Xuân Vũ đao trong tay Thẩm Dạ.
— Thời khắc phân thắng bại đã đến!
Trên Xuân Vũ đao, phong lôi cùng nổi lên, quấn vào hư không, hóa thành tầng tầng ảnh đao lôi quang oanh minh.
Một hàng chữ nhỏ hiện ra, trôi nổi trước mắt Thẩm Dạ:
"Thật là một trận chiến đấu nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly, lần thanh toán cái giá phải trả này đã hoàn thành!"
Hoàn thành!
Ánh mắt Thẩm Dạ lóe lên, không lùi mà tiến tới, hai tay cầm đao, bổ thẳng vào đầu Thánh Tôn.
Thánh Tôn nhìn lưỡi đao đang bổ tới mặt, mặt không đổi sắc lách mình tránh né, nhưng trong lòng thầm khen một tiếng.
Lấy thân phận Đế Vương chủng mà dùng đao pháp của nhân loại, vậy mà cũng có thể đạt tới trình độ này, đã coi như là trước không cổ trùng – còn cần một từ khóa để tiêu trừ cảm xúc của mình.
đao và tên người, phối hợp thật đúng lúc.
Đúng là một tài năng có thể đào tạo, thảo nào có thể gia nhập Trùng Quần Chi Tâm.
Nhưng mà.
Vào lúc này, chính mình phải hung hăng giáo huấn hắn, để tránh hắn thật sự cho rằng mình có tư cách khiêu chiến chính mình.
Thánh Tôn không có chút cảm xúc nào, tỉnh táo vô cùng mà đưa ra quyết định.
Sau đó hắn liền phát hiện điểm không đúng.
Nam Cung Vạn Đồ – không biết từ lúc nào, miệng hắn đang ngậm một cây chủy thủ.
Là muốn dùng chủy thủ phát động phản công sao?
Vô dụng!
Thánh Tôn toàn thân lực lượng chấn động, hiện ra linh quang hữu hình, trực tiếp đánh tan đao mang! – Chênh lệch thực lực giữa hai bên quả thực quá lớn!
Ngay sau đó.
Thánh Tôn vừa định chen chân vào đạp tới – trong nháy mắt, đã thấy Nam Cung Vạn Đồ sớm bay ngược ra ngoài, đập vào tường, phun ra một ngụm máu, khí tức tắt hẳn.
Thánh Tôn dừng động tác lại.
Chết rồi?
Không thể nào, chân của lão tử còn chưa chạm tới tiểu tử này mà.
Chủy thủ: Ám Ảnh Thiểm Diệu Chi Thứ! Chỉ cần liếm một chút, là có thể lựa chọn phương thức và hiệu quả giả chết!
Cái xác – Thẩm Dạ tranh thủ được khe hở trong nháy mắt này, đột nhiên từ dưới đất nhảy dựng lên, quát: "Thánh Tôn thực lực cao cường, ta cam bái hạ phong, nhưng cú đá vừa rồi có phải hơi quá đáng không?"
Dưới lầu truyền đến một trận xôn xao và những tiếng kinh hô bị đè nén.
Ngay cả Thánh Tôn còn chưa đánh trúng hắn.
Màn xác chết vùng dậy này cũng diễn quá đỉnh.
Thẩm Dạ vẫn tiếp tục nói: "Đánh một tiểu bằng hữu như ta mà cũng ra tay thật sao? Không hay lắm đâu, hy vọng Thánh Tôn lần sau chú ý bảo vệ người mới."
"Hiện tại ta về chữa thương!"
"Chờ đã!" Thánh Tôn quát.
"Toàn thân đau quá! Thánh Tôn à, chúng ta đều đang cố gắng phấn đấu vì tông môn, ngài cũng không muốn thấy ta nằm chết dí ở đây đâu nhỉ." Thẩm Dạ vừa nói vừa men theo cầu thang tuột xuống.
Chỉ trong mấy hơi thở, hắn đã xuống liên tục mấy tầng lầu, nhanh chóng trở về phòng mình, "Ầm" một tiếng đóng cửa lại, kích hoạt bảy tám tầng cấm chế phòng ngự.
Chỉ còn Thánh Tôn đứng lại trên Quan Tinh Đài.
Gió lạnh vù vù thổi qua.
Thánh Tôn thầm suy tư, màn xác chết vùng dậy hẳn là sức mạnh của thanh chủy thủ kia.
Thanh đao kia hình như hơi giống Đoạn Tràng mà chính mình đưa cho hắn, nhưng lại cao cấp hơn Đoạn Tràng, là đại cao thủ của Trùng Quần Chi Tâm giúp hắn rèn lại thăng cấp sao? Về phần bảo mình đánh một trận – chẳng lẽ là "nhiệm vụ nhập bọn" của Trùng Quần Chi Tâm cần hắn thể hiện một chút dũng khí? Hay là yêu cầu cưỡng chế nào khác, bắt hắn phải khiêu chiến chính mình.
Quá thú vị.
Tiểu tử này thủ đoạn không ít, nội tình còn xuất sắc hơn chính mình nghĩ.
Có nên thêm chút "liều thuốc mạnh", thu hắn vào dưới trướng không? Thánh Tôn nghiêm túc suy tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận