Vạn Giới Thủ Môn Nhân

Chương 208: Lục Thần Dẫn!

Chương 208: Lục Thần Dẫn!
Đồng thuật!
Đồng thuật pháp giới nhất trọng!
Nhưng mà, những dòng chữ nhỏ ánh sáng nhạt trong hư không lại tiếp tục hiện lên:
"Cần phải thi triển thì mới có thể xác định được hiệu quả."
Thẩm Dạ lấy lại bình tĩnh.
Rất tốt.
Nhưng đừng kích động.
Cứ từng thứ một, từ từ nắm giữ toàn bộ những kỹ năng và kỳ ngộ hoàn toàn mới này.
Đầu tiên— Hiệu quả của Thái Âm tinh như thế nào?
Hắn đang muốn từ từ tìm hiểu thì chợt nhớ ra mình có Chưởng môn bảo sách trên người.
Mình đã không còn là tạp dịch ngoại môn theo học lớp đêm hàm thụ nữa rồi!
Lật bảo sách ra, quả nhiên thấy bên trên viết:
"Ngươi đã đạt được Hồn thiên chân truyền, con đường pháp giới thông suốt, nhận được gia trì uy lực ngoài định mức:
Thái Âm tinh.
Tinh thần này chiếu rọi giúp ngươi có thể ngưng kết Thái Âm Thần Tiễn, tốc độ công kích và uy lực tăng lên ba thành, còn có xác suất nhất định bắn ra mũi tên Huyễn Ảnh đa trọng.
— đạp tán phương anh lạc tửu chi.
Ngoài ra, Lục Thần Dẫn là đồng thuật độc truyền của nhất mạch chưởng môn.
Ngươi cần tự mình thử thi triển."
Tốt!
Thật tốt!
Nếu mình không nhận được chân truyền của lão đạo tóc trắng, vốn dĩ đã không thể ngưng kết Thái Âm Thần Tiễn.
Chứ đừng nói đến đồng thuật như Lục Thần Dẫn.
Thử uy lực xem sao?
Thẩm Dạ lần nữa giơ trường cung lên.
Một luồng sương khí màu trắng rơi xuống dây cung.
Sương khí này chính là Thái Âm Thần Tiễn.
Thẩm Dạ kéo căng cung như trăng tròn, rồi đột nhiên buông tay.
Dây cung rung lên kêu vang.
Pháp giới nhất trọng – Sậu Vũ!
Chỉ thấy một luồng khí trắng như sương hóa thành mũi tên vô hình bắn ra, trong nháy mắt xuyên qua mấy chục mét, găm thật sâu vào vách tường.
Trong thoáng chốc.
Cả mặt vách tường đều bị băng sương bao phủ, ngưng kết lại.
...Đây chính là đặc tính hàn băng của "Thái Âm tinh".
Nhưng mà có gì đó không đúng.
Ngoài đặc tính "Hàn Băng", còn đặc tính "Tản ra" đâu rồi?
Thẩm Dạ có chút tò mò.
Hắn tiến lên phía trước, nhẹ nhàng vỗ vào vách tường.
— Rào rào rào!
Cả bức tường hoàn toàn vỡ vụn thành băng vụn và mảnh vụn, kéo dài đến tận sâu bên trong kết cấu của bức tường.
Thẩm Dạ giẫm lên băng vụn đi vào, đưa tay sờ lấy chín cái lỗ thủng sâu trong vách tường.
Trong lỗ thủng vẫn không ngừng tuôn ra hàn khí trắng như sương.
...Quả nhiên là tản ra.
Cái gọi là một mũi tên chứa đựng uy lực của chín đòn công kích bình thường, chính là tập trung uy lực của chín đòn đánh vào mục tiêu trước, sau đó mới tản ra thành chín lỗ thủng trên người mục tiêu.
Uy lực này không tệ.
Thẩm Dạ ngẫm lại.
— Hình như có nét tương đồng với loại đạn phân tán!
Chỉ có điều loại đạn đó vừa ra khỏi nòng đã bắt đầu tản ra rồi.
Còn mũi tên này của mình lại là sau khi trúng mục tiêu, trước hết hội tụ sức mạnh của chín đạo công kích, phóng thích hàn băng chi lực của "Thái Âm tinh", rồi sau đó mới tản ra.
Uy lực đúng là khác nhau một trời một vực!
Thẩm Dạ từng bước lui ra, trong lòng vẫn thấy chưa thỏa mãn.
Pháp nhãn "Nguyệt Hạ Thần Chiếu" của mình có thể khiến "Toàn bộ uy lực truyền thừa hệ Nguyệt Hạ tăng gấp ba."
Gấp ba!
Thật sự làm lòng người ngứa ngáy mà.
Thẩm Dạ khép hờ mắt, đứng cách đó vài trăm mét, nín thở mấy giây, rồi đột nhiên mở mắt.
Lại một mũi tên ngưng tụ từ khí tức hàn băng bay vút ra.
Oanh— Tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang lên.
Cả mặt đất rung chuyển mấy cái, đống Đồng thi chất như núi đổ rào rào, ngã trái ngã phải, lăn lóc khắp nơi.
Sương mù hàn băng gào thét không ngừng trong đường hầm dưới lòng đất, lướt qua như gió như thủy triều, phủ lên băng tinh mọi thứ ven đường.
Chờ trọn vẹn bảy, tám hơi thở.
Thẩm Dạ mới lại lần nữa đi đến bên vách tường, cẩn thận xem xét tình hình.
Cách lỗ thủng do mũi tên trước đó tạo ra khoảng 20 mét về bên trái— Một hố băng khổng lồ, lớn hơn gấp ba lần hố trước, hiện ra trong tầm mắt Thẩm Dạ.
Thẩm Dạ vung quyền đập nát băng sương, đi thẳng đến chỗ sâu của kết cấu bức tường đã bị đông cứng.
Chỉ thấy nơi sâu nhất có hai mươi bảy lỗ thủng sâu không thấy đáy, mỗi lỗ to bằng đầu người, không ngừng phụt hàn khí ra ngoài.
Uy lực gấp ba.
"Hù— "
Thẩm Dạ thở ra một hơi thật dài.
Thành công.
Chiêu thức uy lực như vậy, ngay cả mũi tên cũng ngưng tụ từ khí Hàn Sương, thực sự là quá đủ dùng rồi.
Cuối cùng là xem xét đồng thuật.
Cảnh tượng xung quanh bỗng nhiên biến đổi.
— Hóa ra là quái vật đã bị giết hết, lệnh bài trên cây cột đáng tin cậy kia bắt đầu làm mới khung cảnh:
"Cấp độ huấn luyện: 4."
"Khung cảnh đã chọn: Sào huyệt Thi Yêu."
"Quái vật được xác định là thủ lĩnh cương thi: Ma Thi Yêu (Pháp giới nhất trọng)."
"Chú ý: Đối phương có thể triển khai pháp tướng, thực lực không thể khinh thường, ngươi có nguy hiểm mất mạng nhất định."
"Nếu còn kịp, xin hãy hô 'Cứu mạng'."
"Bắt đầu!"
Thẩm Dạ phát hiện mình đang đứng trong một địa cung bị phong tỏa.
Khắp nơi đều là xương trắng.
Một con quái vật hình người đang ngồi xổm trên cột đá, nhìn về phía chính mình.
Nhìn nó giống như một người điên điên khùng khùng.
Nhưng bộ vảy cứng rắn và móng vuốt sắc bén trên người lại phân biệt nó với con người.
— Ma Thi Yêu!
Nó quan sát Thẩm Dạ, cười lên bằng giọng điệu quái dị:
"Hì hì, nhân loại à, ta biết trên người ngươi có lực lượng truyền tống bảo mệnh, nhưng mà— Có lẽ ngươi sẽ không có cơ hội hô 'Cứu mạng' đâu."
Sau lưng Ma Thi Yêu đột nhiên bung ra những vầng sáng hư ảo chồng chất, tạo thành vô số chiếc răng nanh màu xám trắng.
Những chiếc răng nanh này, mỗi cái đều cao bằng một nam tử trưởng thành, trên đó đầy gai ngược, sắc bén dị thường, tỏa ra một luồng khí tức hôi thối mục nát.
Chỉ trong nháy mắt.
Răng nanh sắc bén lít nha lít nhít tràn ngập toàn bộ địa cung, như thể có ý thức và sinh mệnh, đâm về phía Thẩm Dạ từ bốn phương tám hướng.
Thi Ma pháp tướng – Gai xương loạn giảo!
— Đây chính là chiêu thức kết hợp giữa pháp tướng và kỹ năng.
"Oa ha ha ha, ta thích nhất xem đám học sinh các ngươi bị lật thuyền!"
Ma Thi Yêu cười to nói.
Cũng chính vào khoảnh khắc này— Thẩm Dạ ngẩng đầu nhìn nó.
Trong đôi mắt đen của hắn, ánh trăng trắng như sương chợt lóe lên rồi biến mất, như trăng sáng vén mây hiện ra, rồi lại trốn vào mây trong khoảnh khắc.
Đồng thuật – Lục Thần Dẫn!
Trong thoáng chốc.
Tất cả răng nanh sắc nhọn đều biến mất không còn tăm tích.
Mọi đòn công kích đều tan thành mây khói.
Chỉ còn lại Ma Thi Yêu vẫn ngồi xổm trên cột đá, sững sờ nhìn Thẩm Dạ.
"À... Vừa rồi còn nói năng hùng hổ như vậy...."
Thẩm Dạ thở dài, tiện tay dẫn một luồng sương trắng ngưng tụ thành mũi tên, "Vút" một tiếng bắn ra.
Phốc.
Tựa như tiếng dưa hấu vỡ.
Đầu Ma Thi Yêu nổ tung, thân hình loạng choạng rồi ngã xuống đất.
Ánh sáng nhạt hiện ra, tụ lại thành chữ:
"Đồng thuật: Lục Thần Dẫn."
"Miêu tả: Triển khai Hồn thiên pháp tướng, dẫn dắt tất cả linh hồn trong tầm mắt của ngươi tiến vào Quảng Hàn cung khuyết, dừng lại ít nhất một giây, nhiều nhất năm giây."
"— tự nhiên nhi thành, vạn anh đứng đầu."
"— thuật nguyệt chiếu không thể kháng cự."
Vừa rồi, linh hồn của Ma Thi Yêu bị dẫn vào trong pháp tướng của Thẩm Dạ, chỉ còn thân thể ở lại đây.
Thẩm Dạ lâm vào trầm tư.
Thẳng thắn mà nói, pháp tướng trước đây của mình dù gọi là Quảng Hàn cung khuyết, nhưng chỉ có hai con rồng quấn quanh một viên long châu.
— Lão đạo tóc trắng đã giúp mình đả thông chu thiên tinh thần, lại truyền thụ pháp tướng bí mật tối thượng của Hồn Thiên Chân Nguyệt.
Trong pháp tướng lúc này mới có thêm tầng tầng cung điện trên trời.
Vì vậy linh hồn Ma Thi Yêu đã đi đến những cung điện kia.
Thân thể của nó không thể cử động.
Nó bị một mũi tên bắn nổ đầu.
— Thật là khủng bố!
Đây chính là đồng thuật mà chỉ chưởng môn nhân Hồn Thiên mới có thể nắm giữ!
Tất cả cảnh tượng xung quanh biến mất.
Thẩm Dạ quay về sân tập bắn.
Cây cột đáng tin cậy kia vẫn giơ lệnh bài, trên đó viết một hàng chữ nhỏ:
"Chúc mừng, ngươi đã vượt qua khung cảnh sân huấn luyện cấp cao nhất mà học viên năm nhất có thể sử dụng!"
Thẩm Dạ nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Đến lúc này, các kỹ năng Sương Nguyệt Chấn Thiên, Nguyệt Hạ Thần Chiếu, Sậu Vũ, Lục Thần Dẫn của mình đã toàn bộ đạt đến tiêu chuẩn Pháp giới nhất trọng!
Cẩn thận suy ngẫm về uy lực của những kỹ năng này, Thẩm Dạ phần nào hiểu ra câu nói kia của Từ Hành Khách.
"Kỹ năng 'Dạ Du' rất mạnh, trong cùng cấp gần như bất khả chiến bại."
Khó trách hắn bảo mình phải rèn luyện kỹ năng nghề nghiệp cho tốt!
Thẩm Dạ lấy lại bình tĩnh, từ từ trấn tĩnh lại, lúc này mới rảnh tay thu hồi thực thể phân thân, xem những dòng chữ nhỏ ánh sáng nhạt đã hiện ra từ sớm:
"Tất cả kỹ năng hệ Nguyệt Hạ của ngươi đã đạt tới Pháp giới nhất trọng."
"Hiện tại đã có thể kích hoạt nhiệm vụ từ khóa cấp Thần Thoại."
"Có kích hoạt không?"
Căn bản không cần phải hỏi!
Vất vả bấy lâu nay chính là vì cái này!
"Kích hoạt!" Thẩm Dạ nói.
Những dòng chữ nhỏ ánh sáng nhạt hóa thành màu máu, nhanh chóng hiện ra từng hàng:
"Nhiệm vụ từ khóa Thần thoại đã xuất hiện."
"Bước đầu tiên:"
"Chân lý Hồn Thiên truyền lại từ quá khứ xa xôi."
"Miêu tả: Đi vào trong đại mộ, tiếp nhận khảo nghiệm trùng điệp, vượt qua các loại cửa ải khó khăn, lĩnh ngộ nỗi khổ tâm của tông môn trong sinh tử— Nếu cơ duyên phù hợp, liền có thể nhận được đồ vật Thượng Cổ của tông môn."
Thẩm Dạ sờ cằm.
Khi mình nâng toàn bộ Sương Nguyệt Chấn Thiên lên Pháp giới nhất trọng, đã nhận được thông tin chi tiết liên quan từ trong truyền thừa.
— Thay vì nói đây là nhiệm vụ, chẳng bằng nói là một loại chỉ dẫn!
"Xuống đại mộ à..."
"Đúng là nên đưa vào kế hoạch rồi."
Thẩm Dạ tự nhủ.
Hắn đột nhiên phản ứng lại— Không chỉ là lên kế hoạch, mà là phải đi nhanh một chút.
Sau khi dị tinh cầu giáng lâm, mình còn không biết có cơ hội xuống đại mộ nữa hay không!
Đang suy nghĩ, lại thấy Chưởng môn bảo sách tự động nhảy ra, hiện lên một hàng chữ nhỏ:
"Chưởng môn đại nhân, xin mời hiện ra pháp tướng của ngươi."
Pháp tướng...
Có liên quan gì đến nhiệm vụ truyền thừa này sao?
Có lẽ sẽ có chuyện gì đó khác biệt xảy ra chăng? Thẩm Dạ tâm niệm vừa động, lập tức liên kết với pháp giới, phóng ra Tinh Thần pháp tướng của mình.
Chỉ thấy hai con Du Long bay lượn qua lại, đuổi theo viên long châu đang tỏa ra hàn khí âm u kia.
Tại nơi sâu thẳm của làn sương trắng mờ ảo này, rường cột chạm trổ, quỳnh lâu ngọc vũ, cung đình lầu các lặng lẽ xuất hiện sâu trong pháp tướng, lúc ẩn lúc hiện.
— Tinh Thần pháp tướng – Quảng Hàn cung khuyết!
Dưới sự dẫn dắt của pháp tướng này, trong hư không lại hiện ra từng hàng chữ nhỏ màu máu:
"Nhiệm vụ từ khóa Thần thoại đã được cập nhật."
"Bước đầu tiên:"
"Chân lý Hồn Thiên truyền lại từ quá khứ xa xôi."
"Miêu tả: Đi đến nơi sâu nhất trong đại mộ, khảo sát di vật mà Hồn Thiên môn lưu lại từ thời đại Viễn Cổ, đưa ra ý kiến và đề nghị, chỉ đạo các trưởng lão, đệ tử hoàn thành công việc."
"— Hoan nghênh chưởng môn nhân đến đại mộ chỉ đạo công việc, trình bày chân lý Hồn Thiên."
"— Mọi công tác chuẩn bị tiếp đãi đều đã sẵn sàng."
Thẩm Dạ: "..."
Thân phận tạp dịch ngoại môn lớp đêm hàm thụ là một kiểu nhiệm vụ.
Cần phải "tiếp nhận khảo nghiệm trùng điệp, vượt qua các loại cửa ải khó khăn, lĩnh ngộ nỗi khổ tâm của tông môn trong sinh tử", còn phải "cơ duyên phù hợp" mới "có cơ hội" nhận được đồ vật Thượng Cổ.
Bây giờ đổi thành chưởng môn đến, lại là một kiểu khác.
— Nghệ ca nhi, ngươi rõ ràng mang phong phạm xạ nhật, vậy mà cũng trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu sao?
Ngươi đúng là thói quan liêu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận