Từ Trường Sinh Cẩu Đến Phi Thăng

Từ Trường Sinh Cẩu Đến Phi Thăng - Chương 08: Trận tuyết rơi đầu tiên (length: 12327)

Sau mùa thu hoạch, thời tiết ngày một lạnh hơn. Mặt trời ban ngày vẫn chiếu rọi, các hàng xóm sát vách của Lâm Nam Âm vẫn như cũ, hễ trời trong là đi ra ngoài, đến tối lại mang về một chút thu hoạch.
Phần lớn thời gian là thịt khô, đôi khi cũng là một ít quả hạch không biết đào được từ con sóc may mắn nào. Sở dĩ nói là may mắn, vì nếu không may thì sẽ bị móc ra cùng với quả hạch luôn.
Tiết vợ mỗi lần đưa đồ cho Lâm Nam Âm đều không nhiều lắm, nhưng ngày qua ngày tích lũy, vạc đá chứa đồ ăn vặt của Lâm Nam Âm đã ngày càng đầy, nàng cũng đang phân vân có nên làm thêm một cái vạc khác để chứa đồ ăn không.
Đồ ăn tăng nhiều mang lại cho Lâm Nam Âm cảm giác an toàn cực lớn, nàng cũng rất trân quý cảm giác an toàn này, cho nên sau khi hàng xóm sát vách Triệu Lão Nhị lần thứ ba theo dõi Tiết Dũng ra khỏi cửa, nàng đã nhắc nhở chuyện này cho Tiết vợ.
Đúng vậy, dù đã qua một hai tháng, sự nghi ngờ nảy sinh trước đó trong liên minh tiểu viện cũng không vì thế mà giảm bớt, thậm chí còn có xu hướng ngày càng gay gắt. Triệu Lão Nhị vẫn luôn âm thầm chú ý nhất cử nhất động của Tiết Dũng, chỉ cần Tiết Dũng vừa ra khỏi cửa là hắn liền thả ra một con côn trùng nhỏ hơn cả ong mật để đuổi theo.
Lần đầu tiên phát hiện ra, Lâm Nam Âm cũng rất kinh ngạc vì Triệu Lão Nhị lại có loại thiên môn kỹ pháp này, xem ra những người hàng xóm của nàng ai cũng có bí mật riêng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, những người có thể sống sót sau mấy năm chiến loạn trước đó, trừ phi thực sự vận khí tốt, ai mà không có mấy phần thực lực tự vệ chứ?
Lâm Nam Âm lòng dạ biết rõ, Triệu Lão Nhị theo dõi Tiết Dũng là muốn tìm ra người cung cấp Thanh độc hoàn cho Tiết Dũng, để thay thế vị trí đó.
Nhưng cũng thật đáng tiếc, người nàng để mắt tới trước đó là vợ chồng Tiết Dũng, và hiện tại nàng cũng không có ý định đổi người. Sau khi nhắc nhở Tiết vợ về chuyện này, Lâm Nam Âm liền không nhúng tay vào nữa, tiếp tục chuyên tâm tu luyện, nàng tin tưởng Tiết Dũng sẽ xử lý tốt những chuyện vặt vãnh này.
Những ngày sau đó vẫn trôi qua không chút gợn sóng, xét thấy không có dược vật, mà phương diện ăn uống trong ngắn hạn cũng sẽ không có đột phá quá lớn, Lâm Nam Âm liền lôi ra bộ kiện thể thuật mà phụ thân nguyên chủ để lại.
Mỗi chiêu mỗi thức của bộ kiện thể thuật đó, Lâm Nam Âm khi sử dụng đều cảm giác có một lực cản vô hình, cho nên mỗi lần nàng đánh xong một bộ đều sẽ bất giác mồ hôi đầm đìa, theo đó là kinh mạch trở nên thông suốt dễ dàng hơn, đồng thời khí lực của nàng cũng có cảm giác tăng lên dần dần một cách âm thầm.
Lúc nàng luyện kiện thể thuật, vì cần không gian nên cũng không che giấu, cứ thoải mái luyện ngay trong tiểu viện.
Các đại phu khác trong khu vực an toàn đều có công phu dưỡng thân của riêng mình, nàng luyện cái này cũng không quá thu hút sự chú ý, nhiều nhất là lúc nàng luyện thì hàng xóm sẽ trêu chọc vài câu, hỏi luyện cái này có tác dụng gì, có thể luyện thành võ công hay không.
Có đôi khi Tiết Dũng bắt gặp cũng sẽ ngồi ở cửa nhà mình lẳng lặng nhìn, trong ánh mắt nhìn nàng mang theo một tia dò xét.
Lâm Nam Âm cũng mặc kệ hắn tò mò về bộ kiện thể thuật này, hay là hiếu kỳ về lời nhắc nhở trước đó của nàng, chỉ cần Tiết Dũng không mở miệng, nàng liền coi như không nhìn thấy.
Theo sự thuần thục của kiện thể thuật, khí sắc trên mặt Lâm Nam Âm ngày càng tốt hơn, khí lực cũng ngày càng lớn, tảng đá cầm trên tay chỉ cần hơi dùng lực là có thể bóp nát, bàn tay hơi có thịt của nàng dùng sức nắm chặt rồi buông ra, huyết khí sẽ nhanh chóng hồi phục, không còn tái nhợt như trước nữa, đồng thời tốc độ tu luyện của nàng cũng tăng lên đôi chút.
Điểm không đủ duy nhất chính là, nàng muốn vận hành linh lực vẫn sẽ có cảm giác nhói đau.
Vào lúc tốc độ tu luyện Trường Thanh công dẫn khí của Lâm Nam Âm từ năm ngày tăng một điểm kinh nghiệm biến thành bốn ngày tăng một điểm kinh nghiệm, bên ngoài rơi xuống trận tuyết đầu tiên kể từ khi nàng đến thế giới này.
Mùa đông giá rét đã đến.
Tuyết rơi đối với Lâm Nam Âm mà nói là chuyện còn khiến nàng chán ghét hơn cả trời mưa, ít nhất trời mưa sẽ không đè gãy thảo dược, còn tuyết rơi không chỉ khiến thảo dược bị đè gãy, mà còn có thể bị chết cóng. Những cây mới một năm tuổi thì còn đỡ, những cây đã đạt ba bốn năm tuổi thì cực kỳ đáng tiếc.
Nếu thảo dược vì các loại nguyên nhân mà có tỷ lệ tử vong quá cao, người phụ trách khu đó sẽ bị khuyên thôi việc.
Đây xem như là một kiểu khảo hạch thành tích theo ý nào đó.
Bởi vậy khi nhìn thấy bên ngoài Tuyết Hoa bay xuống, Lâm Nam Âm không khỏi có chút lo lắng cho đám thảo dược của mình.
Mặc dù bây giờ Thanh độc hoàn mang lại cho nàng hiệu quả và lợi ích không thấp, nhưng bên ngoài nàng vẫn phải dựa vào dược điền để kiếm cơm, phần công việc này tự nhiên là có thể không mất thì cố giữ.
Vốn dĩ trước khi mùa đông đến, nàng đã bóng gió đề cập với vị quản sự có giao hảo với phụ thân, có muốn dựng một loại nhà ấm gì đó cho đám thảo dược không, nhưng quản sự tỏ vẻ những thảo dược này không trải qua rèn luyện bốn mùa thì tương lai dược tính sẽ không đủ, bảo nàng đừng có lòng tốt làm chuyện xấu.
Không ngờ thảo dược ở thế giới này lại cũng cần trải qua gian khổ tôi luyện như con người, Lâm Nam Âm liền không nhắc lại việc này nữa, mà đổi thành việc dựng giàn đỡ hình tam giác cho gốc rễ của dược liệu trong dược điền, phòng ngừa chúng bị tuyết đè gãy.
Cũng không biết có tác dụng hay không.
Bởi vì trong lòng có việc, đêm nay Lâm Nam Âm ngủ rất nông. Lúc trời còn chưa sáng, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập từ phía xa xa bên ngoài truyền đến. Âm thanh đó ngắn mà gấp, vang lên trong buổi sáng sớm yên tĩnh này thật khiến người ta khó chịu.
Lâm Nam Âm không khỏi dùng chăn trùm kín đầu, nhưng rất nhanh nàng nghĩ tới điều gì đó, cả người lập tức tỉnh táo lại.
Quét thi nhân.
Người gõ cửa bên ngoài là quét thi nhân.
Mùa đông hàng năm đối với các phàm nhân dưới chân núi đều là một cửa ải khó khăn, vượt qua được thì tiếp tục sống sót, không chịu nổi thì vĩnh viễn lưu lại năm cũ. Nếu có thể ăn no mặc ấm thì vẫn còn có thể cắn răng chịu đựng, nhưng bây giờ tuyệt đại đa số người đều ăn không đủ no mặc không đủ ấm, thậm chí nhà cửa còn lọt gió, cho nên mỗi ngày tuyết rơi giá rét đều sẽ có người bị chết cóng.
Người chết nếu có thân quyến thì còn có thể bị phát hiện, nếu như không có thân quyến, thường thường là đến khi thi thể có mùi mới bị người ta biết. Trước đó có người liền lợi dụng điểm này, mỗi buổi sáng sau khi tuyết ngừng rơi liền đi từng nhà xem có ai chết không, nếu vận khí tốt gặp phải, thì tất cả tài sản của người chết sẽ bị bọn họ lục soát sạch sẽ, chỉ để lại một bộ thi thể không còn gì.
Ai rồi cũng sẽ có ngày chết, loại người vào nhà người chết trộm cắp, không để lại cho người chết một tia tôn nghiêm này tự nhiên phạm vào sự căm phẫn của mọi người. Về sau liền diễn biến thành ai phát hiện thi thể, người đó sẽ giúp một tay nhặt xác, và để báo đáp, gia sản người chết để lại cũng đều thuộc về quét thi nhân, trừ phòng ở.
Phòng ở thuộc về bang phái.
Rất nhanh, tiếng đập cửa bên ngoài gõ đến tiểu viện của Lâm Nam Âm bọn họ.
"Cút!" Tiếng đập cửa vừa vang lên, Tiết Dũng sát vách liền rống to một tiếng làm người kia im bặt.
"Dũng ca ngươi ngủ tiếp đi, chúng ta đi ngay đây." Người gõ cửa cười hi hi ha ha đi sang nhà tiếp theo.
Bị động tĩnh này làm phiền, Lâm Nam Âm hoàn toàn mất hết buồn ngủ, nàng dứt khoát đứng dậy bắt đầu tu luyện.
Tu luyện cần tĩnh tâm, đợi nàng vận chuyển Trường Thanh công xong một vòng, bên ngoài trời đã sáng rõ.
Có thể không phải rất sáng, nhưng bị tuyết lớn phản chiếu, ba phần ánh sáng từ trên trời chiếu xuống cũng biến thành bảy phần.
Rời giường rửa mặt, mùa đông nhà bếp công cộng về cơ bản đã ngừng sử dụng. Trời lạnh giá, bánh khang phu bảo quản được lâu hơn, việc nhóm lửa đã biến thành nửa tháng một lần, cho nên hiện tại Lâm Nam Âm phần lớn thời gian là buổi tối đun chút nước sôi, sau đó cho gạo lứt cùng nước sôi vào ống trúc đậy kín mít, đặt lên trên chậu than để nướng bằng nhiệt độ thấp.
Mạt gỗ vụn chôn Hỏa tinh tử có thể âm ỉ cháy suốt một đêm, nhiệt độ không quá cao cũng không quá thấp, vừa vặn có thể làm chín cơm trong ống trúc, đồng thời còn có một nồi nước ấm.
Dùng nước ấm này rửa mặt xong, Lâm Nam Âm mở nắp ống trúc ăn xong bữa sáng hôm nay, lại từ trong thùng gạo lấy hai cây thịt khô, đầu thịt hơi dùng lửa hơ qua, nàng nhét thịt khô vào miệng, vừa nhai vừa thu dọn đồ đạc mở cửa.
Các hàng xóm bên ngoài đều đã dậy, hôm nay trời âm u, bọn họ đều không ra khỏi cửa nhưng trong tay cũng còn có những việc khác phải làm.
Khẽ gật đầu với các hàng xóm, Lâm Nam Âm mở cửa sân nhìn ra, bên ngoài trắng xóa một màu, một mảnh ngân trang. Tuyết dày đến đầu gối, người giẫm lên không nhiều, chỉ có mấy chuỗi dấu chân, nghĩ chắc là của đám quét thi nhân sáng sớm.
Cũng không biết những người đó có thu hoạch gì không.
Có thần thức, Lâm Nam Âm không đến mức phải chậm rãi đi từng bước gian nan, nàng vừa đi vừa quét nhìn những hàng xóm hai bên khu phố. Đại đa số người đều đã tỉnh, đang sửa chữa nông cụ, bổ nông cụ, dệt lưới... Một phần nhỏ người còn đang rúc trên giường, có thể tiết kiệm được chút nào hay chút ấy.
Đột nhiên, Lâm Nam Âm dừng bước.
Phía trước nàng có hai người đang khiêng một thi thể đi thẳng tới, nàng hơi tránh sang ven đường một chút, chờ hai người kia đi ngang qua nàng, gió lạnh đã sớm thổi tốc tấm vải che thi thể lên, điều này khiến Lâm Nam Âm nhìn thấy bộ dạng của thi thể đang được khiêng.
Đó là một người phụ nữ không còn trẻ, nàng hẳn là bị siết cổ chết, trên cổ có vết bầm rất sâu, khóe miệng cũng có vết rách.
Người khiêng thi thể đi không nhanh, cho nên cặp mắt trợn trừng chết không nhắm mắt kia Lâm Nam Âm nhìn hồi lâu.
Mãi cho đến khi người khiêng thi thể đi qua, Lâm Nam Âm mới thu tầm mắt lại nhìn xuống chân.
Người chết cóng bình thường trên thân không có nhiều vết thương như vậy.
Dù đã sớm biết thế giới này mạng người như cỏ rác, nàng vẫn rất không quen, hơn nữa...
". . . Cái thời tiết quỷ quái này thật là lạnh, đi mau đi mau, lạnh chết ta rồi."
"Cũng không biết người đàn bà này còn lại bao nhiêu đồ, đừng để mấy huynh đệ chúng ta phải về tay không."
"Cũng thật đáng thương, trời thế này bị người ta hại đến nỗi muốn truy cứu cũng không truy cứu nổi."
"Loại chuyện này cũng không phải lần đầu gặp, trời tuyết rơi dấu chân bị che mất, ai nguyện ý bỏ tâm tư đó ra quản việc này. Sống sót được chính là mạng lớn, sống không nổi chính là số mệnh mình không tốt..."
Hai người khiêng thi thể theo khoảng cách kéo xa, tiếng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại tiếng gió mùa đông rít gào thổi qua.
Lâm Nam Âm tâm trạng hơi có chút nặng nề đi vào dược điền, người phụ trách dược điền sát vách đã đến, lúc này đang đứng trên bờ ruộng giữa hai thửa dược điền, thấy nàng tới, biểu lộ có chút ngượng ngùng nói: "Lâm cô nương, thuốc trong ruộng của cô chăm sóc tốt thật, ta vừa nhìn qua thấy không bị tổn hại bao nhiêu. Ruộng của ta thì chết không ít, lát nữa chắc là sẽ bị mắng."
Người ở dược điền liền kề Lâm Nam Âm có quen biết, đó là một nữ nhân tuổi tác sàn sàn nàng, họ Tiền, tên đầy đủ là Tiền Bảo Lâm, nhà lúc trước làm kinh doanh, lúc chạy nạn thì phụ thân chết rồi, cùng mẫu thân trốn thoát, về sau mẫu thân tái giá cho một vị quản sự nào đó, nàng cũng được sắp xếp vào dược điền trồng thuốc.
Bây giờ nàng đã gả cho con nuôi của một quản sự khác, năm trước sinh đôi một cặp song sinh, xem như là người đắc ý nhất mảnh dược điền này.
Nguyên chủ lúc trước cũng muốn cùng Tiền Bảo Lâm tạo mối quan hệ, nhưng Tiền Bảo Lâm tự giữ thân phận không mấy để ý đến nguyên chủ, hai người vẫn luôn là sơ giao. Về sau Lâm Nam Âm xuyên qua, để không lộ sơ hở, cũng không khác thường đi lấy lòng, chỉ tiếp tục duy trì quan hệ lãnh đạm với Tiền Bảo Lâm.
Nói ra thì, hôm nay vẫn là lần đầu tiên Tiền Bảo Lâm chủ động tìm nàng nói chuyện.
Tác giả có lời muốn nói:
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ủng hộ của ta, ta sẽ tiếp tục cố gắng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận