Từ Trường Sinh Cẩu Đến Phi Thăng

Từ Trường Sinh Cẩu Đến Phi Thăng - Chương 244: Phù triện Tác phường (length: 12170)

Muốn xoát kinh nghiệm đan thuật thì nhất định phải mua linh dược, muốn mua linh dược thì nhất định phải có lượng lớn linh thạch.
Lâm Nam Âm trước đó dưỡng thương lại thêm việc chữa trị linh lực bản thân, số linh thạch vốn đã không nhiều trong tay lại càng ít đi, hiện tại thượng phẩm linh thạch trong tay nàng cộng lại chưa tới một trăm khối, linh dược tứ giai rẻ nhất cũng mua không nổi.
"Con đường tu hành quả nhiên vẫn phải dựa vào linh thạch mở đường." Lâm Nam Âm cảm thán nói.
Chu Hành Tảo nghe vậy tràn đầy đồng cảm nói: "Xác thực, bọn họ vừa đi, ta hiện tại đến khách sạn cũng ở không nổi."
Lúc trước hắn ở cùng chỗ với đồng môn, người khác ngủ trên giường còn hắn thì ngủ dưới đất, chỉ cần đưa thêm một chút linh thạch cho vị đồng môn kia là được.
Hiện tại vị đồng môn kia của hắn đã về quê, hắn đến chỗ chen chân cũng không còn, mấy ngày nay đang thương lượng với lão bản khách sạn xem có thể ở lại khách sạn làm Tiểu Nhị trong cửa hàng hay gì đó không, nhưng lão bản khách sạn tỏ ý không thiếu người. Nhìn số linh thạch trên người hắn, đoán chừng ngày mai sẽ phải ngủ ngoài đường.
"Ngươi thiếu tiền đến vậy sao?" Lâm Nam Âm nói với hắn, "Nếu ngươi thực sự không biết làm gì, có thể luyện chế lá bùa cho ta, có bao nhiêu ta lấy bấy nhiêu."
Phù triện đê giai nàng vẽ cũng rất nhanh, mà việc luyện chế lá bùa đê giai độ khó cũng không lớn lắm. Chu Hành Tảo giúp nàng luyện chế lá bùa thì ít nhất cũng có thể sinh hoạt ở Tiên thành mà không gặp vấn đề gì lớn, còn nàng thì cũng không có tổn thất gì.
"Thật sao?" Chu Hành Tảo lập tức mừng rỡ, "Vậy ta hiện tại liền đi xem một chút bên ngoài da thú cùng linh mộc bao nhiêu tiền."
Tại Cự Lộc Tiên thành, da thú cùng linh mộc đều là vật liệu quan trọng để chế tác lá bùa, đẳng cấp càng cao, giá trị cũng càng cao.
Dùng linh mộc chế tác lá bùa thì Nam Linh cũng có, nhưng khi Lâm Nam Âm mới học, da thú lại dễ kiếm hơn linh mộc. Về sau, khi nàng đang cố gắng đột phá kinh nghiệm tam giai phù triện, nàng đã có nguồn cung cấp linh mộc, nên từ đó về sau nàng luôn dùng giấy Linh phù chế tác từ linh mộc.
Sau khi Chu Hành Tảo rời đi, Lâm Nam Âm liền ở lại khách sạn vẽ bùa, sau đó đến buổi tối nàng lại đi phường thị gần đó bán số phù triện trong tay.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, cuộc sống của nàng vô cùng bình lặng, thay đổi duy nhất chính là linh thạch trong túi nàng đang dần dần tăng lên.
Hễ đủ linh thạch, Lâm Nam Âm liền đổi chúng lấy dược liệu của Ngọc Tâm đan, sau đó lại tiếp tục kiếm linh thạch.
Lần này quay lại Tiên thành, Lâm Nam Âm đã chuẩn bị tinh thần ẩn mình trăm năm, thậm chí mấy trăm năm.
Có đôi khi nàng ra ngoài, dù là đi ngang qua cửa hàng Linh Nam, khi nghe người qua đường chỉ trỏ về cửa hàng tạp hoá, nàng cũng có thể làm như không thấy, mắt không chớp lấy một cái.
Đông Phương Âm đã tự bạo mà chết, hiện tại chỉ còn Mộc Nam.
Sau ba tháng kinh doanh như vậy, Lâm Nam Âm rốt cuộc cũng gom đủ dược liệu cho Ngọc Tâm đan.
Ngay lúc nàng đưa một khoản linh thạch để Chu Hành Tảo tiếp tục luyện chế lá bùa, còn nàng thì chuẩn bị bế quan một thời gian ngắn, Chu Hành Tảo lại lắp bắp hỏi nàng: "Ta biết một người bạn, nàng gần đây kinh tế cũng eo hẹp, muốn cùng ta luyện chế lá bùa cho ngươi, ngươi xem ngươi có cần không?"
Đối mặt với câu hỏi thăm dò thận trọng này của Chu Hành Tảo, Lâm Nam Âm cười.
Người nào hơi lanh lợi một chút sẽ không cố ý đến hỏi ý nàng mà trực tiếp đồng ý luôn.
Dù sao lúc trước nàng nói là có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, chuyện tốt vừa giúp được người khác, vừa kiếm được chút chênh lệch giá lại vừa kiếm được ân tình thế này, tại sao lại không làm.
"Cần." Lâm Nam Âm nói, "Về sau chuyện như vậy ngươi tự quyết định là được, không cần cố ý đến hỏi ta."
"Ta chẳng phải sợ ngươi vẽ không hết đó sao." Chu Hành Tảo ngượng ngùng nói, "Vậy ta đi nói với nàng ấy."
"Nếu ngươi lo lắng ta vẽ không hết, ngươi có thể giúp ta chiêu mộ Phù sư học đồ. Ta có thể dạy bọn họ vẽ bùa, nhưng bọn họ cũng phải kiếm linh thạch cho ta." Lâm Nam Âm nói xong, xác định Chu Hành Tảo không còn chuyện gì khác liền trở về phòng bế quan luyện đan.
Luyện chế đan dược tứ giai cần một khoảng thời gian, Lâm Nam Âm vừa hay nhân cơ hội này nói cho Chu Hành Tảo biết nàng đã Trúc Cơ thành công.
Lần này Lâm Nam Âm bế quan trong phòng trọn vẹn hai tháng, có chút đáng tiếc là, lần luyện chế Ngọc Tâm đan của nàng lại thất bại. Khi nàng tiêu hóa xong kinh nghiệm và xuất quan, đã thấy Chu Hành Tảo ở sát vách trực tiếp mang ba chồng lá bùa lớn tới.
Ba chồng lớn lá bùa nhất giai này ước chừng phải có hàng ngàn tấm, số lượng này vượt xa khả năng luyện chế của hai người.
Hơi cảm nhận động tĩnh trong phòng, Lâm Nam Âm nói: "Ngươi lại nhận thêm người rồi?"
"Ừm..." Chu Hành Tảo lưỡng lự một lát rồi vẫn kể chi tiết, "Sau khi ngươi bế quan, lại có hai vị đạo hữu tìm đến ta nói hy vọng có thể cùng nhau hỗ trợ luyện chế lá bùa, ta nghĩ đến lời ngươi nói trước đó, cảm thấy sau này hẳn là sẽ luôn cần lá bùa nhất giai, nên cũng đồng ý. Kết quả sau khi hai vị đạo hữu đó đến, lại kéo thêm mấy người bạn bè tới, hiện tại trừ ta ra, còn có bảy người đang luyện chế lá bùa cho ngươi."
Nhận lấy chồng lá bùa từ tay Chu Hành Tảo xem xét, Lâm Nam Âm xác định không có tấm nào không đạt chuẩn, liền dựa theo giá thị trường giao linh thạch cho hắn, "Ta bế quan hai tháng không đưa linh thạch cho ngươi, bọn họ không tìm ngươi gây sự sao?"
Tiền công không phát xuống được, đổi lại là ai chắc cũng sẽ không vui.
Chu Hành Tảo vừa đếm linh thạch vừa nói, "Ta và Chung Linh đã lấy linh thạch của chính mình đưa trước cho bọn họ, nếu ngươi còn chưa xuất quan, ta đã định tạm thời không thu lá bùa nữa, đợi ngươi xuất quan rồi tính."
Đếm xong linh thạch, hắn lại nói với Lâm Nam Âm một chuyện khác, "Trước đó ngươi nói chuyện chiêu mộ phù triện học đồ cũng có người tìm đến rồi, ngươi xem khi nào thì có rảnh xem qua một chút?"
"Ta hiện tại đã xuất quan, lúc nào cũng có rảnh." Lâm Nam Âm nhìn trời một chút, "Vậy chiều tối nay đi."
"Tốt, vậy ta đi sắp xếp." Nhìn bóng lưng rời đi của Chu Hành Tảo, Lâm Nam Âm không khỏi nghĩ đến Cơm Nắm.
Cơm Nắm đi theo bên người nàng nhiều năm như vậy, đến bây giờ vẫn không có được sự chu đáo này.
Cũng không biết hai đứa nó ở Thập Vạn Đại Sơn sống thế nào, chỉ mong không bị người ta đuổi đánh khắp nơi.
Trong lúc Lâm Nam Âm nghĩ đến Cơm Nắm và Tiểu Tảo, thì lúc này Tiểu Tảo đang trốn trong khe đất cũng vô cùng nhớ nàng.
"Xung quanh chắc không còn nguy hiểm nữa đâu nhỉ." Tiểu Tảo run rẩy hỏi Cơm Nắm, "Chúng ta có thể rời khỏi đây được chưa?"
"Rời đi cái gì." Cơm Nắm sờ lên vết thương trên người, hàm răng trắng cọ xát vào nhau, "Ta từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu thiệt lớn như vậy, đợi ta lành thương ta không đánh cho bọn nó gọi ta là gia gia thì ta chính là cháu trai của bọn nó!"
Tiểu Tảo: "..."
Nghiệp chướng.
Lâm Nam Âm ở cách xa Bách Vạn dặm không biết hai người bạn đồng hành của mình đang trải qua cuộc sống muôn màu muôn vẻ, lúc này nàng ở trong tòa tiên thành cũng đang rất bận rộn.
Ban đầu nàng chỉ muốn để Chu Hành Tảo nghèo khó có thể tạm thời có việc kiếm tiền sống qua ngày, nào ngờ Chu Hành Tảo quay người lại giới thiệu cho nàng mấy vị luyện khí tu sĩ nghèo khó giống hắn đến chỗ nàng kiếm tiền.
Mang suy nghĩ nuôi một người cũng là nuôi, nuôi mấy người cũng là nuôi, bất tri bất giác, cuối cùng Lâm Nam Âm phát hiện dưới tay nàng lại có hơn ba mươi luyện khí tu sĩ đang luyện chế lá bùa cho nàng, trong đó còn có ba người có thể luyện chế ra lá bùa nhất giai.
Luyện chế lá bùa kiếm linh thạch thật ra cũng không nhiều, một tấm lá bùa nhất giai bọn họ chỉ kiếm được một viên hạ phẩm linh thạch, với tu vi của họ, một ngày nhiều nhất cũng chỉ luyện chế được hai, ba tấm.
Ngay từ đầu Lâm Nam Âm nghĩ rằng bọn họ tạm thời không có linh thạch trong tay, nên dùng công việc này để ứng phó tạm thời, đợi sau này có đường ra tốt hơn cũng có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Nào ngờ có người đến rồi đi, đi rồi lại có người tới, thậm chí có người dứt khoát không đi, quyết định dựa vào việc này để kiếm cơm.
Lâm Nam Âm tìm hiểu tình huống này, cũng liền biết đại khái là chuyện gì.
Tài nguyên lớn nhất bên trong tòa tiên thành chính là tam giai linh mạch mà mọi người đang đứng trên đó, bất kể ngươi nghèo khó hay giàu có, chỉ cần tiến vào Tiên thành, ngươi sẽ được hưởng linh khí do tam giai linh mạch cung cấp.
Một khi rời khỏi Tiên thành, muốn tiếp cận tam giai linh mạch thì hoặc là phải tự mình cố gắng, hoặc là chỉ có thể làm trâu làm ngựa cho tu sĩ khác, đồng thời lần này rời đi, lần sau muốn vào thành lại, thì cần phải nộp mười viên trung phẩm linh thạch.
Chỉ vì tam giai linh khí trong thành này, tuyệt đại đa số tu sĩ cũng không muốn rời khỏi nơi đây, mà công việc nàng cung cấp, vừa vặn có thể giúp một tu sĩ đủ sống để tiếp tục ở lại trong thành.
Mặc dù chưa đủ để sống sung túc, nhưng ít ra có thể tồn tại.
"Chỉ cần Trúc Cơ thành công, tất cả rồi sẽ tốt đẹp hơn." Đây là giấc mơ của tất cả các luyện khí tu sĩ đến làm công việc chế tạo bùa.
Những luyện khí tu sĩ này phần lớn tuổi không lớn lắm, cũng đều giống như Chu Hành Tảo, là những đệ tử trẻ tuổi không được Thanh Vân tông tuyển chọn sau kỳ thi nhập tông, vì đủ loại lý do mà lưu lại bên trong tòa tiên thành này.
Phần lớn bọn họ vẫn còn là những người mới rời nhà, trong mắt vẫn còn ánh sáng, tương lai cũng đều tràn đầy hy vọng.
Hơn mười năm trước khi Lâm Nam Âm đến Cự Lộc Tiên thành, nàng chỉ cảm thấy nơi này nước rất sâu, ai sống cũng không dễ dàng.
Hiện tại, khi nàng tình cờ nhìn thấy những người trẻ tuổi ôm ấp hy vọng, cố gắng hết sức để lưu lại bên trong tòa tiên thành này, nàng đột nhiên ý thức được, Cự Lộc Tiên thành đối với rất nhiều người mà nói cũng là vùng đất mộng tưởng.
Từ trước đến nay không phải là tòa thành này như thế nào, mà là con người trong tòa thành này ra sao.
Sau khi nhìn rõ những chuyện này, để tránh tồn kho quá nhiều giấy vẽ bùa và lá bùa, Lâm Nam Âm thuê một cái sân rộng, sắp xếp chỗ ở cho các tu sĩ trẻ tuổi trong viện đó, còn nàng thì một bên cố gắng thanh lý kho hàng, một bên chiêu mộ phù triện học đồ dạy bọn họ vẽ bùa.
Nàng dạy miễn phí, sau khi học thành, đối phương phải ở lại luyện chế một số lượng phù triện nhất định cho nàng hoặc giúp đỡ đào tạo ra hai đồ đệ khác mới có thể rời đi. Nói chung, hình thức này không khác mấy so với Đan Sư hội lúc trước, mục tiêu chính là thu hút người để kiếm linh thạch.
Đồng thời vì đây là Tiên thành, để tránh động chạm đến lợi ích của người khác, Lâm Nam Âm chỉ truyền dạy phù triện nhất giai.
Trên thực tế, lợi ích từ phù triện nhất giai cũng hoàn toàn không đáng kể. Những kẻ để ý thì lại không đánh lại được Lâm Nam Âm Trúc Cơ kỳ, còn những người đánh thắng được Lâm Nam Âm thì lại chẳng thèm để mắt đến chút lợi lộc cỏn con này.
Bởi vì Lâm Nam Âm cẩn thận, Tác phường phù triện của nàng nhìn chung vẫn luôn phát triển ổn định, đồng thời còn tạo được chút danh tiếng trong giới tu sĩ tầng dưới.
Danh tiếng gì đó Lâm Nam Âm không quá để ý, nàng chỉ muốn hợp tác cùng có lợi, nếu có thể vừa kiếm linh thạch cho mình, vừa giúp đỡ được những người khác đang cần, kết một thiện duyên, vậy thì càng tốt.
Không nhắm vào rượu bia thứ này đi, nó có thể kiếm tiền.
Trong lúc Lâm Nam Âm chỉ muốn lặng lẽ kiếm linh thạch mua linh dược, thì bởi vì Tác phường phù triện này của nàng có danh tiếng tốt, một số bang phái, cửa hàng bắt đầu chìa cành ô liu về phía Tác phường của nàng.
Đơn hàng tới tay kia cũng là tiền, Lâm Nam Âm tự nhiên không có lý do gì để từ chối.
Cứ nhận đơn hàng này đến đơn hàng khác, nàng liền phát hiện mình kiếm được hình như ngày càng nhiều, đồng thời quy mô Tác phường vốn chỉ định dùng để cứu trợ khẩn cấp trong tay nàng hình như cũng ngày càng lớn.
Nhìn số linh thạch trong túi kiếm được cũng không thua kém so với lúc mở cửa hàng tạp hoá trước kia, Lâm Nam Âm rơi vào trầm tư...
Bạn cần đăng nhập để bình luận