Từ Trường Sinh Cẩu Đến Phi Thăng

Từ Trường Sinh Cẩu Đến Phi Thăng - Chương 102: Đây là vị nào tiền bối? (length: 8475)

Trịnh Lâm Lang không nhiều lời đi nhắc nhở Tiểu Đan sư kia đi nhầm địa phương, bởi vì nàng nhớ ra, các đệ tử bên trong đan sư hội cũng không chỉ tu tập thuật luyện đan.
Mọi người đều biết, thuật luyện đan là một môn cực kỳ hao tổn thời gian, cho nên rất nhiều đệ tử đan sư trong tình huống thiên phú của mình không tính là tuyệt hảo, cũng sẽ không một lòng nghiên cứu thuật luyện đan, mà là dành phần lớn thời gian vào việc tu luyện, xem đan dược như một công cụ phụ trợ.
Tiểu Đan sư này tỏ ra rất xa lạ với đan sư hội, lại đi thẳng đến luyện đan thất, rất có khả năng chính là đệ tử đã gia nhập đan sư hội từ trước nhưng sau đó bận rộn tu luyện nên rất ít khi xuất hiện trong hội.
Trịnh Lâm Lang đi vào hiệu thuốc bên trong đan thất để nhận thuốc.
Luyện đan thất chia làm hai bộ phận, một bên là hiệu thuốc, một bên là phòng luyện đan.
Hiệu thuốc là nơi chuyên dùng để nhận nhiệm vụ luyện đan và lấy dược liệu cho nhiệm vụ. Bất kỳ ai nhận nhiệm vụ đều sẽ được ghi vào sổ sách, nếu chưa hoàn thành nhiệm vụ đang có thì không thể tiếp tục nhận nhiệm vụ kế tiếp.
Luyện đan thất cũng chia làm hai loại, một là phòng luyện đan đơn độc, tốn một khối linh thạch một ngày, hai là phòng luyện đan công cộng, loại này không cần trả tiền.
Đại đa số đệ tử muốn An Tĩnh, hoặc là không muốn để người khác biết dược liệu mình tự luyện chế cùng thủ pháp luyện đan của mình sẽ tốn linh thạch đi vào phòng luyện đan đơn độc, mà có một số người thực sự xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch hoặc là đối với kỹ nghệ luyện đan của mình cực kỳ tự tin muốn biểu hiện ra cho những người khác nhìn, thì sẽ chọn phòng luyện đan công cộng.
Nói ngắn gọn, chỉ một chữ: Tinh.
Vị đan sư kia, từ lúc chuẩn bị thuốc đến lúc Ngưng Đan, mỗi một bước đều được tinh giản đến mức không thể tinh giản hơn được nữa, điều này cũng khiến cho nàng có thừa thời gian, đồng thời việc nắm bắt dược tính cũng vô cùng đúng chỗ, gần như trước khi Ngưng Đan, dược tính của mỗi một phần dược dịch đều vừa đúng vào thời khắc tốt nhất.
Suốt quá trình xem xét, trong đầu Trịnh Lâm Lang tràn ngập suy nghĩ "lại còn có thể làm như thế này".
Đến cuối cùng nhất, trong lòng nàng gần như đã nhận định, người ở sát vách này nhất định là một vị nhị giai đan sư, cũng không biết nàng có từng luyện chế qua Trúc Cơ đan hay không.
Nếu nàng cũng có thể luyện chế Trúc Cơ đan, cũng không biết nàng và vị đan sư quỷ tu họ Bắc kia ai lợi hại hơn.
Theo bản năng, Trịnh Lâm Lang vẫn cảm thấy vị quỷ tu kia sẽ mạnh hơn một chút. Vị quỷ tu đó mặc dù tính tình âm dương không chừng, nhưng nàng đích đích xác xác có thể luyện chế ra Trúc Cơ đan, thậm chí còn lần nào cũng thành công, riêng phần tỉ lệ thành đan này liền không người có thể địch lại.
Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên có người ở bên cạnh đâm vào cánh tay nàng, là Lục Vong Trần: "Ngươi đang ngẩn người cái gì thế, không luyện đan nữa à?"
Luyện đan?
Trịnh Lâm Lang nghiêng đầu nhìn lò đan trước mặt hắn, tiếp theo truyền âm vào tai hắn nói: "Ngươi luyện được bao nhiêu rồi?"
"Đã được hai lò."
Trịnh Lâm Lang he he cười một tiếng, "Mới hai lò thôi à."
Lục Vong Trần: "..." Không phải chứ, ngươi mới luyện ra một lò mà tỏ vẻ khinh bỉ cái gì chứ!
Trịnh Lâm Lang tĩnh tâm lại, rồi hồi tưởng trong đầu trình tự luyện chế của người hàng xóm vừa rồi, sau đó thử nghiệm dung hợp với lý giải của bản thân và cũng tăng thêm tốc độ.
Lò thứ nhất nàng còn có chút bỡ ngỡ, đến lò thứ hai, lò thứ ba thì nàng đã tìm được chút cảm giác, dần dần đi vào quỹ đạo. Đồng thời nàng phát hiện, theo sự thuần thục của mình, việc kiểm soát dược tính của nàng cũng ngày càng thành thục hơn.
Sau khi có phát hiện mới này, nàng liền một lòng đắm chìm vào nghiên cứu của mình.
Đợi nàng luyện xong toàn bộ mười lăm phần dược liệu đã nhận, liền thấy Lục Vong Trần cứ nhìn mình chằm chằm, còn ở phía bên kia của nàng, vị trí sát vách đã trống không, lò luyện đan kia cũng đã khôi phục vẻ băng lãnh, xem ra người vừa rồi dùng lò đan đã rời đi hồi lâu.
Lục Vong Trần truyền âm nói với nàng, "Ta vốn định xem tiến độ của ngươi thế nào rồi, không ngờ bây giờ ngươi lại thuận buồm xuôi gió hơn trước rất nhiều, chúc mừng ngươi lại có đột phá."
"Ta cũng là vừa học được từ một vị tiền bối thôi." Trịnh Lâm Lang cũng không tàng tư, "Ngươi cũng có thể thử xem, lúc trước ta cảm thấy Nạp Linh đan dù luyện thế nào cũng chỉ đến vậy, nhưng hôm nay lại có không ít cảm ngộ mới. Trước đó chúng ta xem vị tiền bối kia luyện chế Trúc Cơ đan, trong đó cần phải kiểm soát dược tính một cách hoàn mỹ, ta cảm thấy có lẽ chúng ta có thể bắt đầu luyện tập từ Nạp Linh đan."
"Tiền bối nào vậy?" Các lò đan cách nhau một khoảng cách nhất định, lại thêm Lục Vong Trần và Lâm Nam Âm bị ngăn cách bởi Trịnh Lâm Lang ở giữa, người luyện đan phần lớn đều tập trung cao độ vào bản thân, ít có người nhìn đông ngó tây, bởi vậy Lục Vong Trần cũng không chú ý tới bên cạnh còn có người nào đặc thù.
Trịnh Lâm Lang cũng không biết vị tiền bối kia là ai, suy nghĩ một lát, chỉ có thể nói: "Một vị tiền bối lợi hại hơn chúng ta rất nhiều, cũng không biết sáng mai nàng có đến nữa không, nếu nàng tới, đến lúc đó ta dẫn ngươi đi làm quen một chút."
Lục Vong Trần gật đầu, "Đi. Vậy hôm nay ngươi dạy ta những gì ngươi học được trước đi."
"Không thành vấn đề."
Hai người bọn họ, một người muốn học cái mới, một người muốn tiếp tục nghiên cứu cái mới, rất nhanh lại lao đầu vào một vòng luyện chế mới.
Ngày kế tiếp, Trịnh Lâm Lang và Lục Vong Trần từ sớm đã đi tới luyện đan thất.
Bọn họ không vội vã luyện đan, mà là ngồi điều tức trước lò luyện đan.
Ước chừng hai khắc đồng hồ sau, Trịnh Lâm Lang cuối cùng cũng nghe được một tiếng nói quen thuộc "Nhận nhiệm vụ mười bình Nạp Linh đan", nàng vội vàng vỗ nhẹ Lục Vong Trần, rồi mới bắt đầu chờ đợi.
Lần này vị kia đan sư vẫn ngồi ở bên cạnh nàng, Lục Vong Trần thấy thế liền đổi đi một chỗ khác có tầm nhìn tốt hơn, vây vị đan sư kia vào giữa.
Đối với động tác của bọn họ, vị đan sư ở giữa không nhận nửa điểm ảnh hưởng, nàng vẫn như cũ gặm xong nắm cơm trong tay, rồi mới khai lò luyện đan.
Hôm qua đã luyện tập một ngày, hôm nay xem lại những điều này, Trịnh Lâm Lang vẫn có thu hoạch mới, còn Lục Vong Trần đối diện thì con mắt càng xem càng sáng, đã không còn bận tâm che lấp, trực tiếp nhìn thẳng vào lò đan.
Trịnh Lâm Lang thấy Lục Vong Trần đã như vậy, nàng cũng liền theo dõi không chớp mắt, một bên nhìn một bên suy nghĩ trong lòng, nếu như là nàng thì nàng phải làm như thế nào mới có thể đạt tới trình độ này, thậm chí là cao hơn một bậc.
Trịnh Lâm Lang và Lục Vong Trần vốn là tiêu điểm của đan sư hội, hôm qua họ tới luyện đan không có ai biết, hôm nay họ vừa đến đã có không ít đệ tử muốn học hỏi thủ pháp luyện đan từ họ đứng vây xem xung quanh.
Ban đầu mọi người thấy bọn họ không động thủ còn lấy làm lạ, sau đó thấy cả hai rõ ràng đang nhìn một đan sư mặt lạ hoắc ở giữa luyện đan, không khỏi cũng kinh ngạc mà thuận theo tầm mắt của bọn họ, biến thành cùng bọn họ vây xem vị đan sư ở giữa kia.
Con người đều có tâm lý từ chúng, những đệ tử vào sau dù là không biết Trịnh, Lục hai người, nhưng thấy tất cả mọi người đều đang xem lò đan ở trung tâm, thế là cũng đi theo vây xem.
Cứ vây xem như vậy, những người hơi có chút thiên phú thật sự đã nhìn ra được một vài điểm chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời.
Vừa xem xét vừa trầm tư một chút, phòng luyện đan công cộng rộng lớn trở nên lặng ngắt như tờ.
Một canh giờ sau, Lâm Nam Âm hoàn thành nhiệm vụ luyện đan thường ngày, nàng nhìn xem Trịnh Lục đã bắt đầu động thủ thực tiễn, rồi rời khỏi đan thất.
Nàng vừa đi, những đệ tử còn đang đắm chìm trong suy nghĩ thì không nói, một số người không đắm chìm vào đó thì bắt đầu tương hỗ truyền thanh hỏi thăm người kia là ai.
Mãi sau đó, một vị Trung phẩm luyện đan sư ở trong góc mới cảm thán nói: "Hội trưởng của chúng ta trước khi thành lập đan sư hội, từng bỏ ra nhiều tiền của để bồi dưỡng một người. Người kia thiên phú rất kém cỏi, nhưng lại dị thường khắc khổ, mỗi lần khảo hạch ở Đan phong nàng đều giẫm đúng tuyến để vượt qua. Lúc trước, trong nhóm đệ tử mới đầu tiên tấn thăng lên nhất giai thượng phẩm đan sư ở Đan phong cũng có nàng.
Sau đó nàng không lộ diện trước mặt người khác trong thời gian dài, ta còn tưởng rằng nàng đã từ bỏ luyện đan, không ngờ nàng lại đạt tới trình độ như vậy. Trái lại, ta lúc đầu cùng nàng vào Đan phong, thiên phú còn tốt hơn nàng, bây giờ vẫn còn bồi hồi ở trung giai. Xem ra vẫn là ta không đủ chăm chỉ khắc khổ. Chư vị hãy lấy ta làm gương, thời khắc cố gắng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận