Từ Trường Sinh Cẩu Đến Phi Thăng

Từ Trường Sinh Cẩu Đến Phi Thăng - Chương 184: Thịt dê sủi cảo (length: 12025)

Mấy người kia nói xong cũng không để ý người trong sườn núi nghĩ thế nào, đi thẳng về phía khách sạn Lâm Nam Âm đang ở, rồi yêu cầu nước nóng để tắm rửa.
Chờ hầu hạ bọn họ xong xuôi, chưởng quỹ đi sang cửa hàng canh dê sát vách, cùng chủ cửa hàng bên đó thương lượng xem nên xử lý thế nào.
Trong toàn bộ sườn núi, mấy nhà mở tiệm của họ là giàu có nhất, bởi vậy đại đa số người đều khá nghe theo ý kiến của bọn họ.
"Biết làm sao đây? Chỉ có thể bán thôi, còn xử lý thế nào được nữa." Chủ cửa hàng canh dê liên tục thở dài.
Mấy người thương lượng xong, quyết định sẽ bán, liền ai về nhà nấy thu gom băng châu nhà mình.
Lâm Nam Âm nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, lúc chưởng quỹ đi ngang qua người nàng, nàng bèn hỏi: "Nơi này ngoài bọn họ ra đến thu băng châu, lẽ nào không có nhà nào khác đến thu sao?"
Chưởng quỹ thấy nàng hỏi thăm, khách khí trả lời: "Nhà khác cũng có, nhưng bọn họ dường như đều đã thương lượng xong, thay phiên nhau tới đây, sẽ không xuất hiện cùng lúc, tránh để xảy ra chuyện đấu giá."
"Ồ." (Lâm Nam Âm nghĩ) Mấy kẻ dòm ngó lợi ích ở nơi này đã tự mình bàn bạc xong ai trước ai sau ở bên ngoài rồi mới vào đây. "Vậy nếu ta cũng muốn thu thì sao, các ngươi có bán cho ta không?"
Chưởng quỹ nghe vậy cũng chẳng có vẻ gì vui mừng, hắn liếc nhìn lối vào gian phòng phía sau quầy hàng, hạ giọng nói: "Khách nhân, ta nói thật cho ngươi biết vậy. Kỳ thực chúng ta đều đoán ngươi đến đây là vì băng châu, nhưng sẽ không có ai đem băng châu bán cho ngươi đâu, dù cho ngươi ra giá cao đến đâu."
Chưởng quỹ nói xong liền vội vàng rời đi, sợ bị người khác biết bọn họ đã nói chuyện.
Lâm Nam Âm cũng không cưỡng cầu, nàng đại khái có thể đoán được nỗi lo lắng của chưởng quỹ.
Thế giới này cũng đâu phải là một thế giới dịu dàng thắm thiết gì, nơi này không có bất kỳ pháp luật nào có thể nói tới, cường giả chiếm được tất cả tài nguyên, kẻ yếu trở thành tài nguyên.
Người trong sườn núi hợp tác với thương nhân bên ngoài, đó là thói quen kéo dài cả trăm năm. Có lẽ chính vì giá băng châu cực kỳ rẻ mạt, nên những kẻ bên ngoài đó mới bằng lòng giữ lại bọn họ, những sức lao động rẻ tiền này, để bọn họ vì mình mà liên miên không ngừng nhặt băng châu, tạo ra lợi ích vô tận.
Mà một khi mối quan hệ hợp tác kiểu này sụp đổ, đám người trong sườn núi có thể sẽ phải đối mặt với phiền phức diệt tộc.
Bọn họ chỉ là người bình thường, trước mặt cường giả không hề có sức tự vệ. Khi tấm màn che mang tên hợp tác nhưng thực chất là cướp đoạt này bị kéo xuống, thứ họ phải đối mặt sẽ là sự cướp đoạt đẫm máu thực sự.
Đám người trong sườn núi lẽ nào lại không hoài nghi giá trị thực sự của băng châu này sao?
Nếu như không có giá trị, tại sao lại có người bất chấp gió tuyết như thế này để đến đây thu mua?
Có thể giá trị băng châu cao đến đâu, cũng không cao bằng mạng của bọn họ. Bọn họ nhặt đá thì sẽ không dẫn tới sự dòm ngó, cho nên dù đó là châu ngọc thì cũng chỉ có thể làm như đá mà thôi.
Nàng tiếp tục ngồi trong khách sạn uống nước nóng pha sợi gừng. Sợi gừng này đều là mua đông lạnh từ bên ngoài về, trên Băng Nguyên không có thứ này.
Một chén nước gừng vào bụng, Lâm Nam Âm lại ngồi thêm một lúc.
Lúc này, mấy gã thương nhân kia tắm rửa xong đi ra, bọn họ muốn sang quán sát vách ăn chút gì đó. Khác với lúc mới đến không hề để ý đến sự tồn tại của nàng, lúc này mấy người kia tất cả đều vô tình hay cố ý đang đánh giá Lâm Nam Âm.
Xem ra là cuộc nói chuyện vừa rồi của nàng cùng chưởng quỹ đã bị bọn họ nghe được, chỉ là bọn họ còn không biết lai lịch của nàng, nên chỉ có thể nhìn nàng một cách thâm trầm như vậy.
Đối với ánh mắt của bọn họ, Lâm Nam Âm cũng không hề e ngại, thậm chí khi bọn họ đi ngang qua mình, nàng còn chủ động mở miệng nói: "Mấy vị từ châu bên ngoài đến, có mang theo vải vóc quần áo chống lạnh nào không?"
Nàng hiện tại không thiếu linh thạch, nhờ ơn cơn gió quỷ dị kia, quần áo của nàng hao tổn cực kỳ nhanh.
Mới hai tháng công phu, linh bào trong túi trữ vật của nàng đã hỏng không ít. Linh tài cấp quá cao sau này nàng không nỡ luyện chế thành pháp bào, cho nên dự định mua ít linh tài nhất giai, mỗi ngày thay một bộ tùy tiện.
Những người kia đoán chừng là không ngờ nàng sẽ hỏi bọn họ chuyện này, sau phút kinh ngạc, có người cười lạnh nói: "Ta chỗ này đương nhiên là có, nhưng mà giá cả..."
Hắn nói còn chưa dứt lời, liền thấy hoa mắt, mấy mai linh thạch đã được ném ra trước mặt hắn. Hắn vội vươn tay tiếp được, xác định linh thạch không phải giả xong mới dịu giọng đi một chút nói: "Khách nhân phóng khoáng, chỉ cần linh thạch đầy đủ, da thú cùng linh vải trong túi trữ vật này của ta đều là của ngươi."
Nói rồi hắn đem ra một đống đồ hữu dụng lẫn vô dụng. Lâm Nam Âm chọn lựa mấy món xong, dựa theo giá hàng ở châu bên ngoài gấp ba lần mà thanh toán xong linh thạch.
Người bán hàng kia ước lượng linh thạch trong tay, không vội thu lại túi trữ vật: "Khách nhân, thế này có phải là hơi ít rồi không?"
"Thiếu?" Lâm Nam Âm cười như không cười nhìn hắn một cái, "Vậy muốn bao nhiêu mới phù hợp? Phải giống như các ngươi thu băng châu, dựa theo giá ở châu bên ngoài gấp trăm lần thậm chí mấy trăm lần đưa cho ngươi mới được sao?"
Lời này vừa nói ra, khí thế của mấy gã thương nhân kia tất cả đều biến đổi. Nhưng không chờ bọn họ giương cung bạt kiếm, bọn họ liền cảm giác một luồng hơi lạnh từ sau lưng dâng lên. Bọn họ chậm rãi quay người nhìn lại, liền thấy phía sau chẳng biết từ lúc nào đã có một thanh kiếm đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Dù là thanh kiếm kia không có mắt, nhìn qua cũng bình thường không có gì lạ, nhưng bọn họ lại biết rõ, biết rằng nếu bọn họ dám có hành động thiếu suy nghĩ, thanh kiếm này nhất định sẽ lấy đầu của bọn họ.
Mồ hôi lạnh từ sau gáy túa ra, từng giọt chảy xuống dưới cổ. Mấy người nuốt nước bọt, chậm rãi xoay người lại, không còn vẻ kiêu căng lúc trước: "Các hạ, có chuyện từ từ nói."
"Được thôi, ta muốn băng châu kia." Lâm Nam Âm nói.
"Băng châu chỉ sợ không được." Lúc này mấy người đã kịp phản ứng. Trong số bọn họ, người có tu vi cao nhất là Luyện Khí đại viên mãn. Nữ nhân trước mắt này dễ như trở bàn tay liền có thể khống chế bọn họ, chỉ sợ phải là một vị Trúc Cơ tiền bối. Đối với người bình thường, bọn họ dám hống hách sai bảo, tùy ý áp bức, nhưng ở trước mặt Trúc Cơ tiền bối, bọn họ không dám biểu hiện ra chút bất mãn nào. "Không phải chúng ta không muốn đưa cho ngài, đây đều là đồ vật của gia tộc, chúng ta cũng chỉ là phụ trách thu gom rồi giao nộp lên, quyền quyết định thực sự không nằm trong tay chúng ta."
Đây chính là ngấm ngầm để lộ ra ý tứ rằng phía sau bọn họ có thế lực chống lưng.
"Đừng có lấy gia tộc phía sau các ngươi ra uy hiếp ta. Gia tộc các ngươi mạnh thì có mạnh hơn ta được không?" Lâm Nam Âm nói, "Ta nói lần cuối cùng, ta, muốn, băng, châu, mà lại là muốn tất cả băng châu. Rốt cuộc các ngươi có làm được không?"
Theo lời Lâm Nam Âm vừa dứt, những người kia nhìn thấy thanh kiếm bên cạnh lại tiến gần bọn họ thêm một tấc, đồng thời kiếm phong đã có linh lực hội tụ, dường như chỉ đang chờ bọn họ nói ra lời cự tuyệt.
"Được, được, được." Kiếm phong chỉa vào, bọn họ không dám tiếp tục cứng rắn, chỉ có thể liên tục gật đầu biểu thị đồng ý.
"Được là tốt rồi." Lâm Nam Âm lập tức hài lòng nói, "Nhìn các ngươi kìa, hỏa khí thật vượng, trời lạnh như thế này mà còn đổ cả người mồ hôi."
"..."
"Đi thôi, việc nên làm thì làm hết đi. À mà này, một cân băng châu đổi tám lượng gạo? Cái giá tiền này quay về tông môn chúng ta hỏi tới ta đều nói không ra miệng. Chuyện này mà truyền đi, đây không phải là bị người ta đâm cột sống mắng sao? Ta thế nhưng là xuất thân danh môn chính đạo, không kém cái này ba dưa hai táo, hiểu không?"
Mấy người sao còn không rõ ý tứ này của nàng, vội vàng gật đầu như giã tỏi, "Hiểu, hiểu rồi."
Nói xong bọn họ cẩn thận từng li từng tí lùi ra khỏi cửa, chờ khoảng cách với thanh kiếm kia chừng ba bước xa về sau, lúc này mới quay đầu bỏ chạy.
Cũng may bên trong sườn núi này rất lớn, đủ cho bọn họ chạy một đoạn đường.
Bọn họ vừa đi, Lâm Nam Âm xoa xoa đôi bàn tay, đem đồ trên bàn thu vào, tiếp tục chậm rãi uống nước gừng. Nhưng mà lúc này khi uống, nàng lặng lẽ cho thêm chút mật ong vào.
Ừm, dễ uống hơn rồi.
Chưa đến tối, tin tức những thương nhân kia đổi giá thu mua băng châu liền truyền tới. Giá cả không còn là một cân tám lượng như trước kia, mà là một cân băng châu đổi lấy ba cân lương thực.
Tin tức này vừa ra, toàn bộ đám người trong sườn núi đều có chút kinh ngạc và sợ hãi.
"Sao đột nhiên giá lại cao như thế?"
"Không biết, dù sao có là ta đổi liền."
"Ngươi đổi không?"
"Đổi chứ, tại sao không đổi? Lần này giá cao, ta còn muốn đổi thêm ít vải về may cho thằng bé nhà ta bộ quần áo nữa."
Cứ việc mọi người không rõ tại sao lại có chuyện tốt như vậy phát sinh, nhưng vừa đến thời điểm đổi hàng, tất cả mọi người đều dốc toàn bộ sức lực, mang theo băng châu đứng xếp hàng đi đổi đồ vật.
Các thương nhân mỗi lần đổi băng châu, đều sẽ đem gạo, bột mì, vải vóc, dầu muối tương giấm vân vân mang đến bày tại cửa hàng canh dê có không gian lớn nhất, cung cấp cho tất cả mọi người chọn lựa hối đoái.
Lần này giá tốt, ánh mắt của rất nhiều người không chỉ dừng ở bột mì nữa, không ít người bắt đầu cùng người nhà thương lượng muốn lấy vài thước vải, đong mấy cân dầu.
Lâm Nam Âm ngồi ở trong khách sạn nhìn xem vẻ chờ đợi cùng vui sướng trên mặt mọi người, bản thân nàng cũng không tự chủ được mà cảm thấy vui lây.
Chuyện nơi đây đúng là không tiện nhúng tay, sơ ý một chút liền sẽ hoàn toàn phản tác dụng, nhưng nàng cũng không thể lấy cái cớ này mà hoàn toàn không làm gì.
Cái gọi là tông môn mà nàng bịa ra sẽ trở thành một thế lực vô hình mới tiến vào Băng Nguyên. Những kẻ trước kia dựa vào Băng Nguyên kiếm lời cũng sẽ chỉa mũi nhọn nhắm ngay nàng.
Người bình thường trên Băng Nguyên sẽ không tham dự vào tranh đấu bên ngoài, bọn họ sẽ cứ thế tiếp tục sống những ngày tháng yên ổn của mình.
Mà nàng, dựa theo thời gian nàng bị giữ lại trong cơn gió kia, nàng đại khái sẽ phải ở lại chỗ này rất nhiều năm.
Sau khi đem đồ vật mang đến đổi hết sạch, mấy gã thương nhân kia ngay trong đêm liền muốn rời khỏi Băng Nguyên. Trước khi bọn họ đi, Lâm Nam Âm còn gọi bọn họ lại: "Lần sau đến nhớ kỹ mua nhiều thêm chút pháp bào nhất giai, số lượng càng nhiều càng tốt, ta vẫn sẽ ra giá gấp ba."
Những người kia vội vàng cúi đầu khom lưng đáp ứng, nhưng vừa quay người đi thì từng người sắc mặt lại tái xanh.
Lần này bọn họ chịu thiệt thòi, tổn thất ở đây, tuyệt không thể cứ tính như thế cho xong. Trúc Cơ cường giả, gia tộc của bọn họ cũng không ít.
Nhìn xem bóng lưng những người kia biến mất trên băng nguyên, Lâm Nam Âm không quan tâm bọn họ rốt cuộc có suy nghĩ gì. Hiện tại, nàng muốn đi đến quán canh dê cùng mọi người ăn sủi cảo thịt dê.
Chủ cửa hàng canh dê bởi vì vợ thích ăn sủi cảo, lần này đổi được bột mì đủ để ăn trong một thời gian thật dài.
Đồ vừa tới tay, hắn liền đi làm thịt một đầu Tuyết nhung dê, gọi những người quen biết đều đến trong quán ăn sủi cảo. Lâm Nam Âm cũng nằm trong danh sách được mời.
Nàng cũng không tiện đi tay không, lục lọi trong túi trữ vật, cuối cùng không lấy ra được thứ gì phù hợp, đành phải rót ba cân rượu 'đao cắt hầu' mang đi.
Rượu của nàng vừa lên bàn, liền chiếm được sự yêu thích của tất cả mọi người. Đương nhiên, người lớn thì ưa thích mùi rượu, mà đám trẻ con thì thích cái bình rượu xinh đẹp.
Bởi vì có rượu, không khí trong quán ngày càng náo nhiệt.
Lúc rượu vào lời ra, có người móc ra cây đàn da dê kéo lên những tiếng ô ô, tiếp đó có mấy người phụ nhân cùng nhau hợp xướng một bài dân ca nào đó mà Lâm Nam Âm nghe không hiểu. Có lẽ cũng chính vì nghe không hiểu, Lâm Nam Âm lại cảm thấy bài hát này nghe cũng khá hay. Nàng ngồi ở trong góc, nhịn không được nhắm mắt lại, vừa nghe vừa khẽ lắc lư thân thể theo điệu nhạc.
Đợi nàng kết đan thành công, nàng nhất định phải mang Trần Vãn Trì bọn họ cũng tới đây ăn một bữa sủi cảo thịt dê như thế này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận