Từ Trường Sinh Cẩu Đến Phi Thăng

Từ Trường Sinh Cẩu Đến Phi Thăng - Chương 254: Bằng hữu tốt nhất (length: 12059)

Trong thư phòng vắng vẻ, Chu Hành Tảo nhắm mắt, người tựa như rất mệt mỏi dựa vào ghế, một bộ dáng vẻ nửa tỉnh nửa ngủ.
Đối diện hắn, một nam nhân đang cùng hắn trò chuyện.
"Ngươi bây giờ tu vi gì?" Nam nhân hỏi.
Chu Hành Tảo nhắm mắt lại trả lời: "Trúc Cơ Nhị Trọng."
Thấy đáp án khớp, nam nhân liền biết thuật mình thi triển đã phát huy tác dụng, "Xem ra Chu huynh ngươi đã lãng phí không ít thời gian nhỉ, Mộc Nam thương hội kia của ngươi là chuyện gì xảy ra?"
"Phù triện của Phù bang cần phải có chỗ bán, lại thêm có địa phương, ta liền dứt khoát tự mình mở một thương hội để bán phù triện đi, như vậy kiếm linh thạch có thể nhiều hơn một chút."
"Ồ, vậy tại sao ngươi lại nghĩ đến thành lập Phù bang?"
"Ban đầu ta cũng không nghĩ tới sẽ đi đến bước này, lúc ấy cũng chỉ là Mộc Nam tỷ muốn cho ta một miếng cơm ăn thôi. Về sau người đến càng ngày càng nhiều, ta cảm thấy vẫn là thành lập một bang hội thì dễ dàng hơn một chút, liền thành lập Phù bang." Trong ý thức của Chu Hành Tảo, sự việc phát triển hầu như đều là do hắn chủ đạo.
Nam nhân nghe xong, có chút hiếu kỳ nói: "Mộc Nam tỷ là ai?"
"Là Phù sư nhị giai của học viện chúng ta."
Nghe xong mới nhị giai, nam nhân liền mất đi hứng thú, ngược lại hỏi tới chuyện hắn để ý nhất là Mộc Nam thương hội liên thủ cùng yêu thú.
"Yêu thú kia các ngươi quen biết như thế nào? Quen biết bao lâu? Tu vi gì? Đến từ đâu? Bản thể lại là cái gì?"
Liên tiếp các câu hỏi này được đưa ra, Chu Hành Tảo nghe xong mới lần lượt trả lời.
Hắn đầu tiên là nói cho đối phương biết chuyện vị yêu tu kia trước đó đi đến những nơi giao dịch khác nhưng bị đuổi ra, tiếp theo thì nói cái gì cũng không biết, chỉ bày tỏ mình suy đoán đối phương đến từ Thập Vạn Đại Sơn, còn lại hoàn toàn không rõ.
"Vì sao sau khi đoán được nó là yêu tu lại không báo cáo việc này cho Thanh Vân tông?" Nam nhân lại hỏi.
"Lúc ta phát hiện thì đã không kịp nữa rồi, không có vị yêu tu tiền bối kia, toàn bộ Phù bang chúng ta nhất định sẽ gặp xui xẻo. Chúng ta chỉ có thể một con đường đi đến đen. Hơn nữa chuyện này cũng không phải chuyện xấu, linh dược trong Thập Vạn Đại Sơn nhiều và hiếm như vậy, trước đây chúng ta ngay cả cơ hội chạm tới cũng không có, hiện tại ít nhất đã có một đầu mối, tin rằng Thanh Vân tông dù có biết, chắc cũng sẽ không trách tội."
Chu Hành Tảo làm cho nam nhân có chút bất ngờ.
Hắn không nghĩ đến vị Trúc Cơ tu sĩ này lại có dũng khí như vậy.
Trên thực tế, trước khi hắn xuống núi, ý của trưởng lão trong tông môn cũng là muốn cố gắng giữ lại yêu tu kia, không thể để mối lợi lớn này biến mất.
Linh vật Kết Đan đều có thể bị đem ra đấu giá, cứ như vậy mãi, người thu lợi là nhân tộc.
Nhưng mà giữ lại yêu tu kia, cũng không có nghĩa là muốn giữ lại Phù bang cùng Mộc Nam thương hội.
Phù bang cái thế lực nhỏ này quá không đáng chú ý, tông môn nghĩ tới là thay thế nó.
Dù sao con đường này phải do chính bọn họ nắm giữ mới được.
Sau đó nam nhân lại cẩn thận hỏi thêm vài chuyện khác, Chu Hành Tảo đều trả lời tất cả những gì có thể trả lời.
Theo nội dung Chu Hành Tảo cung cấp, nam nhân biết được trong chuyện hợp tác với yêu tu này, căn bản là do Chu Hành Tảo làm chủ. Mặc dù người có tu vi cao nhất Phù bang là Mộc Nam kia cũng biết một chút chuyện về yêu tu, nhưng Mộc Nam đó cũng không tham luyến những thứ này, một lòng chỉ muốn tu luyện, nếu không thì cũng sẽ không chẳng quan tâm đến chuyện của Phù bang trong gần hai mươi năm qua.
Trong chuyện yêu tu này, tác dụng của nàng chỉ là từng nhắc nhở Chu Hành Tảo phải chừa cho mình đường lui và cố gắng giữ lại yêu tu kia.
Nói chung, Phù tu tên Mộc Nam kia tác dụng không lớn, người có giao tiếp với yêu tu kia vẫn là Chu Hành Tảo.
Sau khi hỏi xong tất cả những gì mình muốn hỏi, nam nhân lại bảo Chu Hành Tảo viết cho hắn một phong thiệp mời, tiếp đó liền cho Chu Hành Tảo uống một viên thuốc.
Sau khi uống đan dược, Chu Hành Tảo lúc này mới tỉnh lại một cách mệt mỏi, cảm thấy mình rất uể oải.
Sau một lát hoảng hốt, hắn cảm giác được trong đan điền mình có thứ gì đó đang ấm áp chữa trị cho hắn, dần dần cảm giác mệt mỏi kia mới từ từ biến mất, và hắn cũng nhìn thấy vị thiên chi kiêu tử mà hắn mơ hồ thấy trước đó vẫn còn đang ở trong thư phòng của hắn.
Hai mắt cảnh giác nhìn người kia, Chu Hành Tảo một bên nghiền ngẫm rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra, một bên nghĩ xem ý đồ của đối phương là gì, không ngờ câu nói tiếp theo của đối phương lại khiến hắn kinh sợ đến mức có chút không giữ nổi bình tĩnh.
"Chu huynh, không biết sau hơn hai mươi năm, ngươi có còn nguyện ý gia nhập Thanh Vân tông lần nữa không?"
Gia nhập Thanh Vân tông?
Tim Chu Hành Tảo hơi nhảy lên, dù đã trải qua nhiều năm như vậy, nhưng nghe được lời mời này hắn vẫn không tránh khỏi tim đập rộn lên.
Gia nhập Thanh Vân tông là tâm nguyện của hắn.
Nếu trẻ lại hai mươi tuổi, Chu Hành Tảo khẳng định sẽ nói ‘Nguyện ý’, nhưng hắn hiện tại đã biết bất cứ chuyện gì đạt được như ý muốn đều có cái giá phải trả.
"Trên trời không có rớt đĩa bánh chuyện tốt," Chu Hành Tảo cúi đầu nhìn thấy tấm thiệp mời viết dở bị gạt qua một bên trên bàn sách, hắn nhíu mày trong chốc lát, rồi tiếp tục nói, "Để ta đoán xem, ngươi muốn ta gia nhập Thanh Vân tông, hẳn là vì yêu tu kia đúng không."
"Phải." Nam tử cũng sảng khoái thừa nhận, "Ta biết yêu tu kia có giao tình không tệ với ngươi. Chỉ cần ngươi trở thành đệ tử Thanh Vân tông chúng ta, như vậy vị yêu tu kia cũng chính là bạn bè của Thanh Vân tông chúng ta. Chúng ta sẽ không ngăn cản các ngươi tiếp tục giao hảo, thậm chí còn có thể cung cấp cho ngươi đủ loại tiện lợi, bao gồm cả việc để Phù bang và Mộc Nam thương hội này thực sự thuộc về ngươi."
Nam nhân tự nhận thấy điều kiện này vô cùng tốt, đối với bất kỳ ai thì đây cũng là cơ hội cá vượt long môn.
Thiên tư của Chu Hành Tảo bình thường, nếu không phải vận may gặp phải chuyện này, đời này hắn ngay cả cơ hội tiến vào Thanh Vân tông cũng không có.
Nhưng chuyện cơ duyên này thật sự khó nói, vận mệnh của một số người chính là tốt như vậy.
Chu Hành Tảo nghe hiểu rõ ý của hắn.
Có động lòng không?
Vậy khẳng định là có động lòng.
Nếu hắn vô sỉ hơn một chút, hắn đã trực tiếp đồng ý rồi.
Nhưng hắn không phải loại người vô sỉ.
"Ngươi có lẽ không biết, trước đây ta từng làm bang chủ Phù bang, nhưng tu vi ta không đủ, ta đành phải trả lại vị trí này. Hiện tại nếu ta vì leo lên Thanh Vân tông mà lại đoạt lại vị trí bang chủ Phù bang, loại chuyện lật lọng, vong ân phụ nghĩa như vậy, có lẽ theo ý ngươi là chuyện thường tình, nhưng ta thì không được, ta làm không được." Chu Hành Tảo nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt, chậm rãi nói từng chữ, "Các ngươi cũng không phải thành tâm thu nhận ta vào tông môn, mà là vì ta tạm thời có giá trị mới thu nhận ta, chứ không phải vì con người của ta. Ai biết được một khi ta vào Thanh Vân tông, có phải sẽ bị vứt bỏ, sau đó lặng lẽ chết đi không."
Càng nói, Chu Hành Tảo lại càng bình tĩnh hơn.
Hắn hết sức rõ ràng lý do vị thiên chi kiêu tử trước mặt này lại kiên nhẫn ngồi đây nói chuyện với hắn là gì – nhất định là hắn ta hoặc Thanh Vân tông cũng không nắm chắc có thể bỏ qua hắn mà ngồi xuống nói chuyện tử tế với vị yêu tu tiền bối kia, cho nên bọn họ mới nghĩ đến ra tay từ chỗ hắn.
Nam nhân không ngờ Chu Hành Tảo lại có thái độ như vậy, "Chỉ cần ngươi vào tông môn, chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi. Cơ hội này nếu ngươi không muốn, vậy ta sẽ đi hỏi bang chủ thực sự của Phù bang. Nếu ngươi nhất định muốn chắp tay nhường cơ hội này cho người khác, vậy ta cũng không còn gì để nói."
"Vậy ngươi đi đi." Chu Hành Tảo không chút do dự nói. Hắn vốn định nói nếu Mộc Nam tiền bối đồng ý thì hắn sẽ nghe theo mọi sự sắp đặt của Mộc Nam tiền bối, nhưng lời còn chưa dứt thì đột nhiên bên tai nghe được một câu mật ngữ của Mộc Nam, thế là nội dung hắn định nói đến bên miệng liền biến thành: "Coi như nàng đồng ý thì đó cũng là chuyện của nàng, nàng không đại diện cho ta."
Nam nhân đánh giá Chu Hành Tảo một lát, xác định hắn không phải từ chối vì muốn mặc cả điều kiện, mà là thật sự không muốn tiếp nhận lời mời của hắn.
"Ta thật không hiểu vì sao ngươi lại từ chối." Nam nhân khó hiểu nói.
Chu Hành Tảo lại nhìn hắn cười lạnh: "Bởi vì nếu Thanh Vân tông thật sự có thành ý đến, thì đã không phải là chẳng nói chẳng rằng mà trực tiếp thôi miên ta rồi. Ta có phải còn nên cảm tạ ngươi đã không dùng sưu hồn thuật với ta không?"
Lời này làm sắc mặt nam nhân khẽ biến, Chu Hành Tảo cũng đã trực tiếp nhạt trà tiễn khách: "Ta còn có thiệp mời phải viết, không tiễn ngươi. Mặt khác, tư cách tham gia đấu giá ngầm của thương hội chúng ta là phải mua hàng hóa trị giá mười ngàn khối trung phẩm linh thạch tại Mộc Nam thương hội mới có được, đến lúc đó xin mời bổ sung."
Nói xong Chu Hành Tảo không thèm để ý đến hắn nữa, tiếp tục làm việc của mình.
Nam tử không ngờ tính tình Chu Hành Tảo lại cứng rắn như vậy, sắc mặt hắn âm tình biến ảo một hồi, cuối cùng vẫn rời khỏi nơi này.
Hắn vừa đi, Chu Hành Tảo vẫn duy trì tư thế viết thiệp mời, mãi cho đến khi Mộc Nam từ bên ngoài tiến vào, hắn mới ném bút xuống, nhìn lại thì thấy chữ viết trên thiệp mời đều đã run rẩy thành một đoàn.
"Ta cuối cùng cũng biết vì sao ngươi lại bảo ta phải tu luyện cho tốt rồi." Chu Hành Tảo nhìn Mộc Nam vừa vào, cười khổ nói, "Tu vi thấp, thật đúng là sẽ bị người ta tùy tiện chà đạp. Mà ta biết rõ mình bị khi nhục, lại còn không dám có nửa lời oán hận."
Đừng nhìn vừa rồi thái độ hắn cứng rắn như vậy, thực tế trong lòng hắn chột dạ đến mức nào thì chỉ mình hắn rõ.
"Vì sao ngươi không muốn gia nhập Thanh Vân tông?" Chu Hành Tảo lại hỏi, mật ngữ hắn nhận được vừa rồi chính là Mộc Nam cũng đã từ chối gia nhập.
Gia nhập Thanh Vân tông là có chỗ dựa. Dù cho tương lai không cần bọn họ thương lượng với yêu tu kia nữa, bọn họ cũng có thể nhận được tài nguyên tu luyện mà bên ngoài không có từ Thanh Vân tông.
Lâm Nam Âm đi tới nói: "Làm chó cho người khác sao bằng tự chúng ta làm lão đại."
"Nhưng như vậy, chúng ta coi như cũng đã đắc tội triệt để với Thanh Vân tông rồi." Vị thiên tài vừa rồi tương lai chắc chắn sẽ trở thành một trong những trụ cột của Thanh Vân tông.
"Thì sao chứ," Trước đó Lâm Nam Âm còn có chút lo lắng Thanh Vân tông thiển cận, hôm nay vị đệ tử thiên tài của Thanh Vân tông này vừa đến, nàng liền biết Mộc Nam thương hội của nàng có lẽ vẫn có thể tiếp tục hoạt động thuận lợi, "Chỉ cần chúng ta không thể bị thay thế, bọn họ không những sẽ không động thủ với chúng ta, ngược lại còn âm thầm cung cấp đủ loại tiện lợi cho chúng ta, ngươi tin không."
Chu Hành Tảo: "..."
Ở một nơi khác, vị đệ tử thiên tài kia sau khi trở về tông môn, liền bẩm báo toàn bộ cuộc đối thoại vừa rồi với Chu Hành Tảo cho trưởng lão trong tông môn, bao gồm cả chuyện hắn thôi miên Chu Hành Tảo khiến Chu Hành Tảo thẹn quá hóa giận.
"Trưởng lão, Chu Hành Tảo kia mềm không ăn, e rằng chỉ có thể dùng biện pháp mạnh thôi."
Nào ngờ trưởng lão kia lại liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: "Xem tình hình này, yêu tu kia hẳn là chỉ tin một mình hắn. Nếu chúng ta thật sự làm gì đó với Chu Hành Tảo, yêu tu kia một khi phát giác nhất định sẽ biến mất vô tung vô ảnh. Chúng ta không quan tâm một Trúc Cơ tu sĩ hay một yêu thú Kết Đan cảnh, cái chúng ta quan tâm là linh dược bên trong Thập Vạn Đại Sơn."
Đệ tử thiên tài hơi kinh ngạc: "Vậy chúng ta nên làm thế nào?"
Trưởng lão nói: "Ngươi, dẫn mấy đệ tử đi gia nhập Mộc Nam thương hội. Nếu có thể lấy được sự tín nhiệm của yêu thú kia thì cố gắng hết sức để lấy được sự tín nhiệm của nó, dù là không thể, thì sau này Mộc Nam thương hội có đấu giá ngầm cái gì ngươi cũng phải biết được sớm. Chỉ cần yêu thú này có thể liên tục mang đồ tốt từ Thập Vạn Đại Sơn ra, Thanh Vân tông chúng ta chính là bằng hữu tốt nhất của bọn họ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận