Từ Trường Sinh Cẩu Đến Phi Thăng

Từ Trường Sinh Cẩu Đến Phi Thăng - Chương 06: Hợp tác (length: 13922)

Mùa thu đến khiến cho cuộc sống của các phàm nhân dưới chân núi tốt hơn một chút.
Mùa thu này khô ráo, nhiều ngày trời trong xanh và ít mưa, hoa quả dại ngoài đồng mọc thành từng đống, những con thú cũng béo tròn tích mỡ để chuẩn bị qua đông. Người nào vận khí tốt tùy tiện bắt được một con cũng đủ có một bữa tiệc vị giác thịnh soạn.
Lâm Nam Âm không biết vụ thu hoạch của mọi người ra sao, chỉ biết có một hôm không rõ nhà ai nấu mỡ heo, mùi hương kia bay khắp khu phàm nhân dưới chân núi suốt cả đêm, khiến vô số người không nhịn được phải ngẩng đầu hít hà. Con đường trước cửa nhà người nấu mỡ heo cũng bị người ta qua lại giẫm cho mòn đi không ít.
Nghe nói nhà nấu mỡ heo đó cuối cùng không giữ được thể diện, đành phải đem cho non nửa bát tóp mỡ. Điều này làm Lâm Nam Âm thấy tiếc nuối, sớm biết vậy nàng cũng đã đi góp vui, không phải vì tóp mỡ, mà chỉ đơn thuần muốn xem người ta nấu mỡ heo thế nào.
Mỡ heo là thứ đồ quý giá như vậy, Lâm Nam Âm không có phúc hưởng thụ, nhưng nàng cũng không phải không có thu hoạch gì.
Đầu tiên là đám nê căn dưa nàng trồng đã chín; tiếp theo là nàng nhận được rất nhiều trái cây, có loại nàng biết, có loại không. Dù sao những thứ không thể ăn no bụng lại không dễ bảo quản này luôn được các bệnh nhân ưu tiên mang đến trả tiền khám bệnh.
Điều này khiến Lâm Nam Âm nghiêm túc nghi ngờ rằng số lượng bệnh nhân tìm đến nàng đột nhiên tăng vọt là vì nàng không từ chối nhận những thứ này. Dù sao thì hiện tại, trời nắng nàng phơi, trời mưa nàng nướng, chỗ trái cây khô trước mắt đã đựng đầy mười sáu ống trúc cao một thước. Cứ đà này, vitamin cho nửa năm tới của nàng chắc là đủ rồi.
Mà nói đến nê căn dưa, còn có một chuyện khá buồn cười liên quan đến nó.
Phạm thị kia từ lần trước bị nàng cho sắc mặt khó coi, vẫn luôn nhìn nàng không thuận mắt. Nhưng vì những người khác trong sân đối xử với nàng rất tốt, lại thêm Vương thúc cũng khách khí với nàng, nên Phạm thị cứ phải nén giận mà không có chỗ phát tác.
Có lẽ cũng vì ngọn lửa giận không tên đó, mà sau khi nê căn dưa của Lâm Nam Âm chín, Phạm thị vậy mà lại nhân ngày bà ta canh gác trong sân đã trộm đào mất ba cây.
Chạng vạng tối Lâm Nam Âm về thấy bị mất trộm, liền đến thẳng cửa nhà Phạm thị hỏi rõ ngọn ngành. Phạm thị đã sớm chuẩn bị sẵn lời, nói rằng giữa trưa bà ta có rời nhà một chuyến, một mực quả quyết không biết chuyện gì xảy ra, còn tạt nước bẩn ngược lại Lâm Nam Âm, nói có phải nàng đã đắc tội với ai nên giờ bị người ta trả thù hay không, vân vân.
Lâm Nam Âm từ khi đột phá Luyện Khí tầng một đã có thần thức. Thứ này không cần nàng mở mắt nhìn cũng có thể cảm nhận được biểu cảm, động tác của người xung quanh, cùng với những đồ vật bị cất giấu. Ngay lúc Phạm thị còn đang chối bay chối biến, nàng đã phát hiện ra chỗ giấu mấy cây nê căn dưa còn tươi mới kia.
Lười phải tranh cãi với Phạm thị, nàng trực tiếp đi vào nhà tìm kiếm, cuối cùng mặc kệ Phạm thị điên cuồng ngăn cản và chửi rủa, mới giả bộ "không cẩn thận" dùng một tay hất tung cái chậu gỗ đang che mấy cây nê căn dưa lên.
"Ta nhớ dưa nhà ngươi còn chưa thu hoạch mà." Dưới ánh mắt kinh ngạc và phức tạp của những người hàng xóm khác, Lâm Nam Âm bỏ lại một câu như vậy rồi mang đám dưa quý báu của mình về nhà.
Chuyện sau đó lại đơn giản là Vương thúc đích thân đến cửa xin lỗi, còn đưa cho nàng năm cây nê căn dưa xem như lễ vật tạ lỗi. Lâm Nam Âm không nói hai lời nhận hết, tối đó nàng liền đem mấy cây nê căn dưa này ra nướng hết, cùng hai đứa con nhà họ Tiết ngồi ở ngưỡng cửa nhà mình ăn thơm phức.
Sau chuyện này, mỗi khi đến lượt nhà Vương thúc canh gác, mọi người đều sẽ hỏi một câu người canh gác có phải là hắn không. Giọng điệu kia rõ ràng mang ý nếu không phải hắn, thì bọn họ sẽ tự mình canh nhà mình, hỏi đến mức Vương thúc phải đỏ mặt tía tai.
Vương thúc là lao động chính của nhà họ Vương, nếu hắn ở nhà, việc nhà sẽ đổ lên đầu Phạm thị. Phạm thị không ít lần ca cẩm về chuyện này, nhưng mỗi lần bà ta vừa mở miệng liền bị Vương thúc mắng cho, bảo bà ta nếu không vừa lòng thì cứ đi đi.
Mặc dù biết Vương thúc nói vậy cũng là để cho những người hàng xóm như bọn họ nghe, nhưng Lâm Nam Âm cùng các hàng xóm khác vẫn cực kỳ thích thú. Họ vẫn đề phòng Phạm thị, nhưng thái độ đối với Vương thúc thì vẫn như cũ.
Hôm đó, Lâm Nam Âm đang nướng trái cây khô thì Tiết Dũng đột nhiên tìm đến, hỏi nàng còn Thanh độc hoàn lần trước không.
"Hiện tại trong tay ta không có, nhưng nếu ngươi cần thì ta có thể làm thêm." Đối mặt với câu hỏi của hắn, Lâm Nam Âm cười rất ôn hòa vô hại, "Trước đó thấy các ngươi không nhắc lại chuyện thuốc, ta cứ tưởng thuốc không tốt nên không chuẩn bị trước."
Nàng cố ý không chuẩn bị, dù sao dùng điểm cống hiến lên Đạo cung đổi dược liệu không lợi bằng tự mình đi mua.
"Cái này chủ yếu là lỗi của ta," nghe nàng nói không có, Tiết Dũng cũng không thất vọng, "Trước đó ta có mua một lọ Giải độc đan, vẫn chưa dùng hết, thuốc ngươi cho hôm nay chúng ta mới dùng đến." Cũng chính vì hôm nay dùng, hắn mới phát hiện Thanh độc hoàn này rất khác so với Giải độc đan trước đó.
Ngước mắt nhìn thiếu nữ có dung mạo thanh tú xinh đẹp trước mặt, Tiết Dũng bắt gặp ánh mắt tươi cười của nàng, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ quái: Nếu thật sự như lời nàng nói, là lần đầu chế thuốc không biết dược hiệu ra sao, thì bây giờ nhận được phản hồi của hắn, sao lại có thể thong dong bình tĩnh như vậy được.
Trừ phi nàng vốn biết công hiệu của thuốc này, chỉ là vẫn luôn chờ xem lúc nào hắn tìm tới cửa?
Nghĩ vậy, Tiết Dũng không khỏi nhìn Lâm Nam Âm kỹ hơn một chút, thử dò xét: "Nếu bây giờ ta đặt Thanh độc hoàn, khoảng mấy ngày thì có thể lấy được?"
Lâm Nam Âm mỉm cười nâng chén trúc lên, ngón tay vuốt ve theo vành chén, "Cái này khó nói lắm."
Tiết Dũng thấy thái độ không từ chối cũng không đưa ra câu trả lời rõ ràng này của nàng, làm sao không biết đối phương đang chờ hắn ra giá.
Thiếu nữ trước mắt đột nhiên trở nên sâu sắc khó lường trong mắt Tiết Dũng. Lúc trước hắn chỉ cảm thấy tính cách nàng khá là lập dị, bây giờ xem ra căn bản là hắn chưa hiểu rõ đối phương.
Cũng phải, muốn sống sót trong thời buổi như thế này, ai mà có thể mãi không trưởng thành chứ.
Sau khi biết người đang nói chuyện với mình không còn là cô bé gầy yếu trong trí nhớ, Tiết Dũng cũng nhanh chóng điều chỉnh thái độ: "Lâm cô nương, ta nói thật, thuốc này của cô hiệu quả tốt hơn Giải độc đan thông thường rất nhiều. Trước đây ta đến chỗ các đại phu khác, thuốc giải độc là một điểm cống hiến ba viên, thuốc của cô ta có thể trả giá cao hơn một chút, một điểm cống hiến hai viên."
Vốn dĩ hắn định mua theo giá của người khác.
Lâm Nam Âm lại không hài lòng với mức giá này của hắn, nàng nói thẳng: "Đều là thuốc giải độc, ngươi tình nguyện mua thứ đắt tiền này của ta mà không mua loại rẻ, khẳng định là thuốc của ta còn có tác dụng đặc thù nào khác."
Thấy Tiết Dũng nhíu mày, Lâm Nam Âm cũng không vòng vo với hắn nữa: "Ta nghe nói ở hướng đông nam có một khu rừng hoa đào, trong rừng đào đó chướng khí dày đặc, không người nào dám vào."
Nghe vậy, trong mắt Tiết Dũng lóe lên một tia kinh ngạc, hắn hơi không hiểu tại sao Lâm Nam Âm lại biết chuyện rừng hoa đào. Hắn định phủ nhận, nhưng lúc này thiếu nữ đối diện đột nhiên nói: "Tiết đại ca, ta nhớ năm ngoái có lần ta bị người ta làm phiền, là huynh và Tiết tẩu đã đến giúp ta đuổi người đó đi. Khi đó ta đã luôn mang ơn các ngươi, bây giờ cuối cùng cũng đến lúc ta báo đáp. Lúc làm ra loại thuốc đó, người đầu tiên ta nghĩ đến hợp tác chính là các ngươi."
Những lời này của thiếu nữ khiến Tiết Dũng lập tức có chút xấu hổ. Đúng vậy, thuốc là của người ta, quyền chủ động chưa bao giờ nằm trong tay hắn, vừa rồi hắn đúng là có hơi nghi ngờ là đã bắt nạt người ta tuổi còn trẻ...
Thấy Lâm Nam Âm biết hết mọi chuyện, Tiết Dũng biết tiếp theo mình nên thể hiện thế nào để nàng chỉ cung cấp thuốc cho hắn.
"Trong khu rừng đào kia có rất nhiều con mồi," hắn cân nhắc rồi nói, "nhưng vì xung quanh luôn bao phủ bởi chướng khí nên chúng ta trước giờ không vào được bên trong. Mà bây giờ ta phát hiện thuốc của cô có thể giải được Đào Hoa chướng khí đó. Về phần giá thuốc, thật ra ta cũng không chắc bao nhiêu là phù hợp, hay là cô đề xuất, chúng ta cùng tham khảo?"
"Giá cả bên ngoài ta không hiểu lắm," Lâm Nam Âm chỉ muốn hắn đừng xem nàng như kẻ ngốc mà lừa gạt, còn giá cả là nàng thăm dò Tiết Dũng, tự nhiên phải xem hắn xử lý thế nào, "Tiết đại ca tự thấy nó đáng giá bao nhiêu thì đến lúc đó đưa ta bấy nhiêu là được."
"Như vậy sao được."
"Có gì mà không được, cứ quyết định vậy đi. Thuốc thì chỉ cần ngươi có dược liệu, khoảng ba ngày là ta có thể bào chế xong một lô."
Tiết Dũng thấy nàng không cò kè mặc cả nữa, trầm ngâm một lát rồi nói: "Vậy cần những dược liệu nào? Để ta xem có mua được không." Nói xong, hắn dường như nhận ra mình có ý dò hỏi bí phương của người ta, vội vàng giải thích: "Nếu như cô có thể tự mua thì cũng được, ta có thể đưa tiền."
"Tiết đại ca quen biết nhiều người, việc này vẫn nên giao cho huynh thì dễ dàng hơn." Lâm Nam Âm đưa cho hắn danh sách đã chuẩn bị sẵn từ sớm, chủ dược không có trong danh sách này. "Có điều, đạo lý 'mang ngọc có tội' chắc Tiết đại ca hiểu rõ hơn ta, chuyện này chúng ta vẫn nên cố gắng đừng quá phô trương, cứ 'buồn bực phát đại tài' là tốt rồi."
Tiết Dũng nhìn danh sách trong tay, trong lòng lập tức hiểu rõ đối phương quả thực đã chờ hắn chủ động tìm tới cửa từ lâu.
Ánh mắt hơi phức tạp nhìn danh sách trong tay, hắn biết đây có lẽ không phải toàn bộ dược liệu cần thiết cho phương thuốc, nhưng dù sao đi nữa, ít nhất mục đích của hắn đã đạt được. "Ta biết rồi, chuyện dược liệu ta sẽ xử lý ổn thỏa."
Tiết Dũng ở nhà gỗ của Lâm Nam Âm cũng khá lâu rồi, ở lại nữa e sẽ khiến người khác chú ý. Dù sao chuyện quan trọng nhất đã bàn xong, hắn nhanh chóng rời khỏi nhà gỗ của Lâm gia.
Nhìn bóng lưng Tiết Dũng rời đi, Lâm Nam Âm bắt đầu mong chờ những ngày nắng đẹp tiếp theo.
* Tiết Dũng thu gom dược liệu không hề chậm trễ, hai ngày sau Lâm Nam Âm nhận được lô dược liệu đầu tiên, hai ngày sau nữa lại nhận được thêm ba lô.
Tốc độ này khiến Lâm Nam Âm cảm nhận được sự cấp bách của Tiết Dũng đối với dược liệu, nàng cũng không trì hoãn, ngay trong ngày liền đem toàn bộ dược liệu bào chế thành dược hoàn.
Sau những ngày thu là mùa đông lạnh giá, ai cũng muốn nhân thời điểm này tích trữ thêm chút đồ ăn để trú đông cho tốt.
Ba ngày sau, Lâm Nam Âm đưa dược hoàn cho Tiết Dũng. Ngày hôm sau, vợ chồng Tiết Dũng trực tiếp tặng cho nàng một món quà lớn – họ mang đến nửa con thỏ.
Con thỏ đó được bọc chặt bằng lá sen, không một chút mùi thơm nào lọt ra ngoài, nhưng vừa mở lá sen ra, dầu mỡ bên trong dính đầy trên mặt lá.
"Hôm nay thu hoạch tốt vậy sao?" Lâm Nam Âm vô cùng bất ngờ.
Người mang thịt đến là Tiết tẩu, đoán chừng trước khi đến nàng đã được dặn dò, thấy Lâm Nam Âm hỏi thăm cũng không giấu giếm, chủ động nói: "Từ sớm ta và Dũng ca đã phát hiện ra khu rừng hoa đào đó, nhưng bên trong chướng khí hoành hành, chúng ta vẫn luôn không dám vào. Lần này nhờ có thuốc của cô, chúng ta mạo hiểm đi vào mới phát hiện xuyên qua rừng hoa đào là một khu nông trại. Mặc dù đồ đạc trong nông trại gần như không còn gì, nhưng bên trong có rất nhiều hang thỏ."
"Tiếc là chúng ta không chuẩn bị trước, bận rộn hơn nửa ngày chỉ bắt được ba con. Dũng ca nói một con dùng để mua dược liệu, hai con còn lại bốn nhà chúng ta chia đều. Hắn không nói cho những người khác biết thuốc là do cô cung cấp, với hai nhà kia chỉ nói là tìm người khác mua. Về sau những thứ chúng ta kiếm được đều sẽ chia đều cho bốn nhà."
"Thịt chúng ta đã xử lý tốt cho cô rồi. Còn tấm da thỏ nếu cắt ra thì lãng phí quá, nếu cô muốn, chúng ta sẽ tặng cô nửa tấm còn lại, nếu cô không cần, chúng tôi cũng có thể dùng tiền mua lại."
Phía sau khu rừng hoa đào lại là một nông trại, thật là một niềm vui bất ngờ.
Phạm vi của Đạo cung hiện giờ chỉ còn lại khu vực chính, nhưng trước kia, những nơi trông thấy về cơ bản đều thuộc phạm vi Đạo cung. Khu nông trại mà nhóm Tiết Dũng nhìn thấy bây giờ có lẽ là một trong những sản nghiệp do đệ tử Đạo cung quản lý trước kia, không biết bên trong liệu có còn sót lại thứ gì tốt không.
Ý nghĩ vừa nảy ra, Lâm Nam Âm liền gạt bỏ suy đoán này.
Hàng tháng đều có đệ tử Đạo cung rời núi, nếu thật sự có thứ gì tốt thì e là cũng sớm bị vơ vét sạch sẽ rồi, làm gì đến lượt người ngoài nhặt được của hời.
"Thì ra là vậy." Lâm Nam Âm gật đầu, biết Tiết tẩu nói với mình những điều này chắc chắn là do Tiết Dũng chỉ thị. Như vậy rất tốt, lợi ích phân chia rõ ràng là nền tảng cho sự hợp tác tốt đẹp.
Từ nội dung Tiết tẩu nói cùng ánh mắt phấn khởi của nàng mà xem, con mồi trong nông trại phía sau rừng hoa đào không hề ít. Nếu nhóm Tiết Dũng dốc toàn lực săn bắt, có lẽ thu hoạch ngày hôm nay sẽ là ngày ít nhất.
Thu hoạch ít thì sẽ đói, thu hoạch quá nhiều lại quá gây chú ý, một khi bị người khác phát hiện, e rằng sẽ có phiền phức tìm tới cửa.
Mặc dù trong lòng thoáng qua những ý nghĩ này, Lâm Nam Âm lại không nói cho Tiết tẩu biết. Một là nàng ở Đạo cung, sẽ không đi ra ngoài vùng hoang dã, nói ra bọn họ chưa chắc đã nghe. Hai là nàng muốn xem Tiết Dũng sẽ xử lý thế nào.
Nhưng nàng cảm thấy Tiết Dũng hẳn sẽ không bị lợi ích trước mắt làm cho mờ mắt.
Đã trải qua no đủ lẫn thiếu thốn, Tiết Dũng lăn lộn sinh tử bao nhiêu năm như vậy, hẳn là sẽ nghĩ thấu đáo và hiểu rõ hơn nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận