Từ Trường Sinh Cẩu Đến Phi Thăng

Từ Trường Sinh Cẩu Đến Phi Thăng - Chương 135: Việc quan hệ nhân sinh lựa chọn (length: 14623)

Nghe giá cả vào khoảnh khắc đó, biểu cảm trên mặt ba người Bắc Độ đều cứng đờ, chỉ có Kim Nguyên Bảo ở bên cạnh nén cười đến sắp nội thương.
Người thu mua thấy vậy cho là bọn họ bất mãn với cái giá này, liền nói ngay: "Con bọ cạp đỏ này cũng chỉ có lớp vỏ ngoài là tương đối đáng tiền, bình thường dùng để luyện chế vũ khí hoặc pháp bào Hoàng cấp hạ phẩm thì thêm vào một chút, vật phẩm Hoàng cấp hạ phẩm vốn dĩ cũng bán không đắt, ở nơi này mà thu mua giá vượt qua hai mươi linh thạch thì cơ bản là không có."
Bắc Độ chưa từ bỏ ý định, lại đi dạo quanh mấy quầy hàng, xác định giá thu mua đều là khoảng hai mươi linh thạch xong, cuối cùng có chút lưu luyến không rời mà bán con bọ cạp đỏ này đi.
Sở dĩ không nỡ là bởi vì đây là chiến lợi phẩm đầu tiên bọn họ thu hoạch được, mà nhất định phải bán là bởi vì một vị tiền bối vô lương nào đó, túi tiền của bọn họ đang xẹp đi nhanh chóng.
Trước khi xuất phát, mỗi người bọn họ mang theo một trăm khối linh thạch, bây giờ ba người cộng lại cũng không góp đủ một trăm khối, mà trên đường nếu gặp phải tình huống khẩn cấp đều sẽ cần linh thạch.
"Ngươi nói nếu lúc trước chúng ta đồng ý đổi có phải là thoáng cái đã kiếm được một trăm ba mươi khối linh thạch không?" Mộc Đầu nói đầy thất bại.
"Lúc chúng ta đổi ngươi không phải cũng không phản đối sao?" Đàm Khương nói vẻ ghét bỏ.
"Điều này cũng đúng."
Bắc Độ thì thở dài: "Đi thôi, chúng ta xem có cần bổ sung gì không." Bằng không đến lúc đó lại cần mà phải đi tìm mua giá cao.
Lần này bọn họ tổng kết những thứ cần thiết trong mấy ngày trước, mua một đống thuốc bột Dược Hoàn, trong đó có một tấm giường không cần chạm vào cát sa mạc khiến bọn họ có chút tâm động, nhưng cuối cùng bị cái giá mười linh thạch của chiếc giường đó khuyên lui.
Ở phường thị mua đồ xong xuôi, bọn họ lại dự định đi chuẩn bị ít đồ ăn, không ngờ trên đường lại nghe có người nhắc tới Kim Giác trại của bọn họ, vì vậy cũng dừng lại nghe ngóng.
"Gạo Hỏa Diễm tinh bán hết rồi, Kim Giác trại tổng cộng cũng không bán cho chúng ta bao nhiêu, cung cấp cho tông môn một ít là chỉ còn lại chút ít bán ra trước đó thôi."
"Lần nào tới hỏi cũng hết, thật đúng là có linh thạch cũng không mua được thứ này."
Không ngờ ở nơi cách nhà ngàn dặm còn có thể nghe được sản phẩm nhà mình, bốn người nhất thời cùng có vinh dự như nhau, nhìn nhau cười một tiếng.
"Ngươi muốn chê ít thì ngươi có thể đến Kim Giác trại trồng thử xem?" Người bán trêu ghẹo nói, "Đến lúc đó nói không chừng còn có thể tự cấp tự túc."
"Cút mau, ngươi mới đi Kim Giác trại ấy." Người bị trêu ghẹo cười mắng, "Ta thấy ngươi chính là muốn hại chết ta, ai mà muốn đến cái nơi rách nát đó trồng linh gạo."
Câu cuối cùng này liền khiến bốn người có chút không vui, Mộc Đầu nhịn không được chen miệng nói: "Đi Kim Giác trại trồng linh gạo thì thế nào? Ta nghe nói trong trại bọn họ chỉ lấy một nửa thu hoạch, nửa còn lại đều thuộc về linh thực phu, ta cảm thấy như vậy rất tốt."
Hai người đang nói chuyện bên cạnh nghe xong thì cười, nhìn về phía Mộc Đầu nói: "Đây đều là lời đồn thôi, ai mà không biết đi Kim Giác trại chính là có hạ tràng bị rút gân lột da."
"Không có đâu, cái này của ngươi mới là lời đồn." Mộc Đầu nói, "Ta làm sao chưa từng nghe nói qua Kim Giác trại đối xử với linh thực phu như thế?"
Hắn nhớ kỹ người trong trại đối với linh thực phu đều rất khách khí, gặp được linh thực phu đáng tin cậy còn đề bạt bọn họ.
"Ngươi chưa nghe nói qua à?" Lúc này hai người đang nói chuyện cuối cùng nhịn không được nhìn kỹ Mộc Đầu, luôn cả mấy tiểu đồng bọn bên cạnh hắn một chút, "Các ngươi những tiểu hỏa tử mới ra khỏi nhà tranh này không biết thế gian hiểm ác cũng rất bình thường. Mấy năm qua này mỗi năm đều có lời đồn liên quan đến Kim Giác trại truyền đến, không phải là hôm nay phát hiện thiên tài địa bảo, thì chính là sáng mai tìm được di tích nào đó, bao nhiêu người chạy theo những thứ đó đi đến nay không có trở về."
"Bọn họ chính là lừa người đến đó thôi. Nghe nói Kim Giác trại hiện tại có mấy ngàn tu sĩ đang trồng Linh Điền, những tu sĩ này lại là bắt từ đâu tới đây?" Người bên cạnh phụ họa nói.
"Người ta đều nói Tà tông ở Viêm Châu đầy rẫy khắp nơi, nhưng ta thấy về mặt tà ác và ngoan độc thì cũng không ai có thể vượt qua Kim Giác trại."
Các tu sĩ xung quanh nghe được bọn họ bàn luận cũng đều đi tới nói.
"Đây không có khả năng." Mộc Đầu còn muốn nói gì đó, lại bị Bắc Độ kéo cánh tay ngắt lời: "Đi thôi đi thôi, đa tạ các vị tiền bối đã cho biết, sau này chúng ta sẽ cố gắng đi vòng qua Kim Giác trại." Nói xong hắn lôi kéo Mộc Đầu bọn họ đi về phía bên ngoài phường thị.
Ba người kia theo hắn rời đi xong, vừa định hỏi là chuyện gì, đã thấy Bắc Độ mặt mày ngưng trọng nói: "Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này."
"Sao thế?"
"Những người kia không thích hợp." Bắc Độ nói. Lúc đầu chỉ là nói chuyện thôi, nhưng thật sự có vài người lại bắt đầu âm thầm dùng thần thức dò xét tu vi của bọn hắn, thậm chí có người ánh mắt còn rơi trên vũ khí và pháp khí trên người hắn, điều này vốn đã khiến hắn cảm thấy khó chịu, "Tóm lại rời khỏi nơi này trước rồi hãy nói."
Ba người kia đều biết Bắc Độ giỏi suy nghĩ hơn, hắn cảm thấy có vấn đề vậy nên nhất định là có vấn đề.
"Đi thôi, chúng ta đi tìm Đông Phương tỷ tỷ."
Đi vào khu chợ phiên bên ngoài ốc đảo, bọn họ nhìn thấy hai vị trưởng bối đã đợi ở đó, liền mang theo các nàng rời khỏi ốc đảo.
Rời khỏi ốc đảo khoảng một khắc đồng hồ, bọn họ quả nhiên cảm giác được phía sau có người đang đuổi theo.
"Đó là người trong phường thị vừa rồi à?" Mộc Đầu nghi hoặc nhìn thoáng qua phía sau, loại thời điểm này hắn đương nhiên sẽ không cảm thấy là hắn đánh rơi đồ gì đó, người ta muốn đuổi theo trả lại cho bọn hắn, "Chúng ta cũng đâu có tỏ ra giàu có gì đâu, đuổi theo chúng ta làm gì."
"Có thể là lời chúng ta vừa nói có sơ hở, khiến bọn họ hoài nghi chúng ta là người trong trại." Bắc Độ biểu lộ vẫn ngưng trọng như cũ, "Tóm lại hãy chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến bất cứ lúc nào."
Vừa nghe lại phải đánh nhau, bọn họ tất cả đều vận linh lực lên.
Lần này không giống như lần đối phó bọ cạp trước kia, bọ cạp thì bọn họ là ba đánh một, lần này một khi bị giữ lại thì có khả năng chính là ba mươi đánh ba.
Lúc này bọn họ nghe được Đông Phương tỷ tỷ bên cạnh mở miệng nói: "Ta chỗ này có một cái diệu kế cẩm nang có thể trăm phần trăm hóa giải nguy cơ lần này, các ngươi muốn mua không? Chỉ cần một trăm tám mươi tám khối linh thạch."
Bắc Độ khẽ cắn môi, "Mua!"
"Hiện tại các ngươi chỉ cần toàn lực gia tốc là được, Khinh thân phù trong túi trữ vật cũng đừng có tiếc." Kẻ đuổi theo đều là tu sĩ Luyện Khí trung kỳ và hậu kỳ, không có Đại viên mãn. Vũ khí của Bắc Độ bọn họ đều là Hoàng cấp thượng phẩm do trưởng bối tặng, xét về tốc độ thì nhanh hơn nhiều so với đám đồng nát sắt vụn bình thường.
Bị Lâm Nam Âm nhắc nhở như vậy, ba người kia mang theo Kim Nguyên Bảo toàn lực gia tốc bay nhanh về phía trước, Lâm Nam Âm thì mang theo Phùng Trường Nhạc không nhanh không chậm luôn đi theo sau bọn họ chừng ba bước chân.
Tốc độ vừa tăng lên, một lát sau bóng dáng bọn họ vốn còn có thể nhìn thấy lúc này liền biến mất, duy nhất điều đáng lo là linh lực của bọn họ tiêu hao tương đối nhanh, nhưng vào thời điểm này bọn họ chỉ đành đau lòng sử dụng linh thạch để khôi phục linh lực.
Nửa canh giờ sau, phía sau không còn chút động tĩnh nào.
Nhưng để phòng ngừa bị đuổi kịp, Bắc Độ vẫn dẫn mọi người đi một mạch về phía trước, chỉ là tốc độ không nhanh như trước đó.
Liên tục đi đường một ngày một đêm, xác định phía sau không ai đuổi theo, bọn họ lúc này mới chọn một nơi hạ xuống để hồi phục.
"Nguyên lai chỉ cần chạy là có thể thoát, tại sao chúng ta lại không nghĩ tới nhỉ?" Lúc này nguy cơ đã giải trừ, nghĩ đến trước đó mình không hề nghĩ tới những điều này, bây giờ lại tốn nhiều linh thạch như vậy, Mộc Đầu có chút ảo não.
Đàm Khương tổng kết: "Bởi vì kinh nghiệm không đủ." Không chỉ là chuyện lần này, còn có lần trước chuyện vật liệu bọ cạp đỏ và Huyễn Dung Thuật nữa.
Bắc Độ thì nhìn về phía Lâm Nam Âm nói: "Lần thứ nhất ngài để chúng tôi tự quyết định là muốn nhìn toàn cục, lần thứ hai là phải học được cách hiểu rõ giá thị trường, lần thứ ba này ngài là muốn để chúng tôi học được phải thận trọng từ lời nói đến việc làm và không được không biết tự lượng sức mình, đúng không?"
Nếu như bọn họ mua đồ xong liền đi, đại khái sẽ không bị để mắt tới. Cũng bởi vì vài câu lắm lời không cần thiết, mới bị người ta chú ý. Những người đuổi theo bọn họ trước đó dù không biết bọn họ đến từ Kim Giác trại, cũng sẽ bởi vì bọn họ tuổi không lớn lắm, lại nhìn ra bọn họ ra ngoài kinh nghiệm không đủ, mà lựa chọn xuống tay với bọn họ.
"Không chỉ vậy." Lâm Nam Âm nói, "Còn có phải biết giấu dốt. Trên người các ngươi có pháp bào, pháp hài, còn có vũ khí, cùng với tu vi của các ngươi, lại thêm tuổi tác của các ngươi, cộng thêm một bộ dạng kinh nghiệm sống chưa nhiều, vừa nhìn liền biết là thiên chi kiêu tử từ gia tộc nào đó ra ngoài. Thiên chi kiêu tử, đại biểu cho việc túi trữ vật sẽ phi thường phong phú.
Các ngươi cái gì cũng không che giấu, bị người ta nhìn thấu trong nháy mắt, các ngươi có thể còn rất đắc ý vì thiên tư cao hơn tuyệt đại đa số người, nhưng thực tế hễ động thủ là sẽ chịu thiệt lớn. Bởi vì người khác sớm đã nhìn thấu ngươi, mà ngươi lại không biết nội tình của người khác.
Huyễn Dung Thuật không chỉ có thể thay đổi dung mạo, cũng có thể thay đổi tuổi tác bề ngoài, những thứ khác tại sao không hảo hảo lợi dụng?"
Lời này nói làm mấy người trẻ tuổi đều mặt đỏ tới mang tai, đem dung mạo huyễn hóa thành người già.
Đối với việc này Lâm Nam Âm không còn lời nào để nói, vẫn là Phùng Trường Nhạc nhìn không nổi, hướng bọn họ phất phất tay, "Chân chính lão nhân phải giống như ta thế này, không chỉ mặt đầy nếp nhăn, tay cũng phải là tay của lão nhân."
Lúc này bọn họ suy một ra ba, không chỉ huyễn hóa nắm tay thành bàn tay khô gầy như cành cây của lão nhân, còn đem cổ cùng những vùng da lộ ra khác đều thay đổi bộ dạng.
Làm xong những việc này, trọng điểm tới rồi.
"Mua cẩm nang linh thạch chúng ta tạm thời không trả nổi, trước tiên có thể thiếu được không?" Bắc Độ dò hỏi.
"Có thể."
"Vậy thì tốt rồi." Bắc Độ cùng Đàm Khương đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ có Mộc Đầu nói: "Nếu có thể ghi nợ, chờ chúng ta đến Ngọc Kinh tông có thể thiếu một khoản nợ lớn được không?"
Rồi mới hắn liền nhận được hai cú đấm tử vong chi quyền từ đồng đội.
"Trước đó ở phường thị cũng là vì ngươi lắm miệng hại chúng ta tổn thất gần hai trăm khối linh thạch!"
"Ngươi có thể ngậm miệng lại được không!"
Quyền cước liên tiếp kết thúc, một đoàn người lại lần nữa lên đường.
Lúc này có kinh nghiệm lần trước, tất cả mọi người đều thu liễm tu vi đến Luyện Khí sơ kỳ, rồi mới một bộ dạng lão nhân, vừa hạ xuống đất liền cảnh giác mọi động tĩnh xung quanh, trên đường ngẫu nhiên gặp tu sĩ khác cũng đều giữ khoảng cách, tuyệt không chủ động bắt chuyện.
Sau đó có lẽ bởi vì bọn họ tu vi quá thấp mà tuổi lại quá lớn, vẫn là lần nữa bị người để mắt tới.
Bất quá lần này bởi vì bọn họ che giấu tu vi, tà tu đến đánh lén bọn họ chỉ có Luyện Khí trung kỳ, ba người bọn hắn thuận lợi phản sát, nhờ vậy mà kiếm được mấy chục linh thạch cộng thêm một ít vật liệu.
Bởi vì chuyện này mà nếm được vị ngọt, về sau bọn họ liền cố ý bày cục dụ, lượn lờ trước mặt các tu sĩ khác, chỉ tiếc hành vi của bọn họ rất cổ quái, đại đa số tu sĩ đều không mắc lừa.
Sau đó bọn họ bàn bạc một chút, quyết định biến trở về bộ dạng trẻ tuổi, nhưng tu vi vẫn để lộ ra là Luyện Khí sơ kỳ.
Lúc này người mắc lừa liền nhiều hơn, dựa vào chiêu này túi tiền của bọn họ bắt đầu đầy lên.
Một tháng sau, bọn họ dừng chân nghỉ ngơi tại một ốc đảo nhỏ. Cái ốc đảo này nhỏ hơn bất kỳ ốc đảo nào bọn họ từng gặp qua, bên trong chỉ có năm sáu hộ gia đình, một tu sĩ cũng không có.
Đối với sự xuất hiện của bọn họ, người trong ốc đảo sau khi phát hiện bọn họ không có ác ý, cũng đều tận tình chiêu đãi, mặc dù thứ tốt nhất của họ chỉ là mấy tấm bánh nang thô ráp, nhưng sự nhiệt tình trong đó vẫn khiến bốn người trẻ tuổi cảm thấy rất được an ủi, trước khi đi, bọn họ để trước cửa nhà mỗi hộ một ít vật tư như da lông, hạt giống.
Mà ngay lúc bọn họ sắp sửa rời đi, bên ngoài đột nhiên lại có một đám người đang hướng về phía bên này lại gần. Vốn dĩ lộ tuyến của bọn họ không phải hướng bên này, chỉ vì thấy được ốc đảo mới đổi phương hướng đến đây.
Vết máu trên người những kẻ kia còn chưa khô hẳn, cho dù bọn họ còn chưa tới gần, Bắc Độ bọn họ cũng đã ngửi thấy một tia mùi máu tươi trong gió thổi tới.
"Làm sao đây?" Loại người này vừa nhìn liền biết không phải thứ tốt lành gì, "Tu vi của bọn họ ta nhìn không thấu."
Nhìn không thấu liền đại biểu tu vi của bọn họ cao hơn chúng ta.
"Luyện Khí đại viên mãn." Bắc Độ nhìn chăm chú phương xa nói, "Trong năm người bọn họ có bốn người là Luyện Khí đại viên mãn, một người Luyện Khí tầng chín."
"Vậy chúng ta mau đi thôi." Mộc Đầu lập tức rút thanh kiếm ra, nhưng rút được một nửa hắn lại có chút không nỡ trong lòng, "Nhưng nếu chúng ta đi, người trong ốc đảo này chẳng phải là..."
Lời nói đến khúc sau hắn không đành lòng nói tiếp, lại thấy hai người đồng bạn cũng đều đang nhìn hắn.
Ở lại thì bọn họ rất có thể sẽ chết, nhưng nếu đi thì những người trong ốc đảo này tất nhiên sẽ bị tàn sát không còn một mống.
Là đi hay là ở lại?
Ngay lúc bọn họ đang suy nghĩ, Lâm Nam Âm đang ăn táo chua ngọt cảm thấy bọn họ đại khái sẽ chọn ở lại, thế là nàng sau khi ăn xong một quả táo liền hảo tâm nhắc nhở: "Ta biết các ngươi muốn ở lại, nhưng các ngươi biết ẩn giấu tu vi, người khác cũng biết, trong năm người kia có người khí tức không đúng, có khả năng đã Trúc Cơ. Ta hình như vừa dạy các ngươi không được không biết tự lượng sức mình."
Nghe nói bên trong có khả năng có tu sĩ Trúc Cơ, ba người tỉnh táo lại không ít, bọn họ không còn xoắn xuýt nữa, lập tức ngự kiếm bay lên, mang theo Kim Nguyên Bảo cùng Lâm Nam Âm tranh thủ thời gian rời khỏi nơi này.
Nhưng bay ra chưa được mười dặm, Bắc Độ lại đột nhiên dừng lại.
Hắn dừng lại, hai người kia vội vàng hỏi: "Sao không đi nữa?"
Bắc Độ cắn răng nhìn về phía Lâm Nam Âm: "Ta vẫn muốn quay lại. Hiện tại chỉ có chúng ta có thể cứu những người kia, nếu chúng ta cũng đi, bọn họ thật sự sẽ mất đi tia hi vọng cuối cùng."
"Có thể nhưng tu vi các ngươi quá thấp, qua đó cũng chỉ là chịu chết." Lâm Nam Âm nói lạnh lùng.
"Cho nên ta muốn thuê ngài cùng bà bà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận