Từ Trường Sinh Cẩu Đến Phi Thăng

Từ Trường Sinh Cẩu Đến Phi Thăng - Chương 116: Phong ba về sau (length: 11759)

Đối với cái đầu người đẫm máu, Lâm Nam Âm không có hứng thú, nàng càng quan tâm chính là di sản Ma Vân để lại, "Túi trữ vật của hắn ngươi cất kỹ, mặt khác ngươi bây giờ liền dẫn người đi bình định Thủy Nguyệt Tà tông."
Lúc trước Âm Phong môn đã khiến bọn hắn giàu lên một phen, Thủy Nguyệt Tà tông tập hợp tinh hoa của Tứ Tông khác, đồ vật tất nhiên càng nhiều.
Đem những tài nguyên này đổ vào Đạo cung, Đạo cung trong vòng trăm năm tới đoán chừng đều không cần phiền muộn vì tài nguyên, nàng đến lúc đó cũng có thể dựa gốc cây lớn tốt hóng mát.
"Tốt," nói xong Trần Vãn Trì dừng một chút, lại nói: "Lúc ta trở về, có lẽ ngươi vẫn đang đi."
"Ngươi còn sợ ta chạy mất hay sao." Lâm Nam Âm dở khóc dở cười, "Ta có nhiều chủ nợ như vậy, tạm thời đi không được."
Trần Vãn Trì lúc này mới yên lòng rời đi: "Vậy ta đi một lát sẽ trở lại."
Trần Vãn Trì mang theo bộ phận người còn sót lại của Hắc Phong trại đi rồi, một số yêu tu trước đó chủ động đến giúp nàng cũng mang theo đi 'ăn canh'.
Rất nhanh đỉnh núi Hắc Phong trại lại yên tĩnh, chỉ có tiếng gió tuyết phá tan hạt sương vọng đến, tiếp đó là tiếng băng rơi vỡ nát trên mặt đất, âm thanh rất giòn.
Lâm Nam Âm chữa thương xong cho Khinh Hiểu Chu cùng Văn Tại Đồ, xác định bọn họ sẽ không chết về sau, lúc này mới lấy rượu 'đao cắt hầu' trong túi trữ vật ra uống một ngụm.
Nàng cố gắng thu liễm linh lực, mặc cho rượu cay độc thuận theo cổ họng chảy xuống, cuối cùng phun ra một ngụm trọc khí, sau đó đưa rượu cho Khinh Hiểu Chu: "Ngươi có muốn uống một ngụm không?"
Rượu này uống vào lúc này có một tư vị thống khoái khó tả.
Khinh Hiểu Chu há to miệng, ra hiệu bảo nàng đút cho.
Lâm Nam Âm đút cho nàng một ngụm, nhìn nàng nhíu mày nuốt xuống xong, liền đem rượu còn dư lại rưới nhẹ xuống mặt đất xung quanh, "Các ngươi cũng uống một ngụm đi, coi như là chúc mừng cho Lê Minh."
Nhân tộc ở Nam Linh châu có tu sĩ Kết Tinh, xem như có thể thực sự có được thời gian thở dốc.
Nơi này hẻo lánh, linh khí lại mỏng manh, không sinh ra được thứ gì tốt đáng để tu sĩ Kết Tinh và trên Kết Tinh thèm nhỏ dãi, về sau trừ phi cơ duyên xảo hợp, bình thường mà nói sẽ không có tu sĩ cấp cao nào chú ý tới nơi này, nhân tộc ở nơi này sẽ có thể an ổn một khoảng thời gian rất dài.
Đêm này trôi qua rất nhanh.
Sau bốn ngày, Trần Vãn Trì trở về Hắc Phong trại, nàng về một mình, thu hoạch tràn đầy.
Thủy Nguyệt Tà tông giàu có vượt qua tưởng tượng của nàng, trong đó không chỉ có tài vật vơ vét được trong mấy chục năm gần đây, mà hơn phân nửa kho tàng của tam đại chính đạo Nam Linh lúc trước đều ở nơi đó. Có thể nói Ma Vân là được tài nguyên của ba đại tông môn hợp lực tạo ra, cũng khó trách hắn có thể kiếm ra dược liệu của ba phần Kết Tinh đan.
Nàng nhận chiếc nhẫn Khinh Hiểu Chu đưa, nhưng nàng cũng không có ý định nhúng tay vào chuyện của Đạo cung nữa, chiếc nhẫn kia liền giữ lại về sau làm việc thuận tiện.
"Vì sao ngươi không nhúng tay vào? Ngươi chuẩn bị rời đi sao?" Trần Vãn Trì hỏi.
"Nếu mọi chuyện ta đều tự thân đi làm, vậy ta cũng đừng tu luyện, suốt ngày giống như Hoàng đế đều phải xử lý những việc vặt không dứt kia." Lâm Nam Âm nói, "Thêm một điều nữa, Hắc Phong trại đối với ta mà nói đã tác dụng không lớn, về sau nơi này sớm muộn cũng sẽ trở thành Đạo cung thứ hai. Ta đối với việc xây tông lập phái không có hứng thú quá lớn, cũng chán ghét phiền phức. Nam Linh đã tạm thời thái bình, từ giờ trở đi, ta chỉ muốn làm một tán tu sống cho tốt."
"Nghe ý tứ này của ngươi, ngươi tạm thời không có ý định rời khỏi Nam Linh châu?"
"Ta mời hai yêu tu kia tới là đã bỏ ra cái giá rất lớn, nói đi là đi, uy tín này của ta còn cần hay không? Hơn nữa coi như muốn rời đi, ta cũng phải đột phá Kết Tinh mới được." Không đến Kết Tinh mà ra ngoài chính là chịu chết, Ma Vân đều tại cái này sừng thú người gặp cẩu đây, nàng không đáng để mạo hiểm.
Bên ngoài trời đất bao la, nàng sớm muộn gì cũng sẽ có lúc có thể đi.
"Dược liệu Kết Tinh đan của ngươi ta đi giúp ngươi tìm." Trần Vãn Trì nói, "Chờ ngươi Kết Tinh, chúng ta cùng ra ngoài xông xáo thế nào?"
Ngay từ lúc trước nghe Lâm Nam Âm nói về những chuyện bên ngoài, nàng đã sinh lòng hướng tới ngoại giới. Bây giờ nàng đã Kết Tinh, linh khí xung quanh đối với nàng mà nói ngày càng không đủ để nàng tu luyện. Nàng cảm thấy sau khi nàng sắp xếp tốt Nam Linh, chính là thời điểm rời đi.
Đối mặt với sự mong đợi của Trần Vãn Trì, Lâm Nam Âm nghĩ nghĩ, vẫn là nói: "Thế giới này là có sự chênh lệch, không phải ai cũng có thể giống ngươi như thế, tu vi đến là có thể đột phá, hơn nữa Kết Tinh đan nhiều nhất chỉ có thể phục dụng năm viên, năm viên ăn vào sau còn không đột phá nổi, về sau phục dụng thêm bao nhiêu cũng vô dụng. Ngươi giúp ta thu thập đủ dược liệu luyện chế ra năm viên Kết Tinh đan là được, nhưng việc phải chờ ta Kết Tinh thì không cần, không cần thiết lãng phí thời gian của ngươi."
Tu sĩ Kết Tinh thấp nhất có năm trăm năm thọ nguyên, theo tu vi đột phá cao nhất có thể có bảy trăm tuổi.
Bảy trăm tuổi dường như rất dài, nhưng so với thọ nguyên vô tận của nàng mà nói lại chỉ là thoáng chốc. Nàng còn sống thì sẽ có ngày Kết Tinh, nhưng Trần Vãn Trì nếu như không cố gắng tu luyện, nói không chừng còn sống không tới lúc nàng Kết Tinh.
Trần Vãn Trì không nói chuyện, nhưng ánh mắt nàng nhìn Lâm Nam Âm có chút khổ sở.
Vào thời khắc này, nàng mới đột nhiên hiểu rõ sự tàn nhẫn của chênh lệch thiên phú nằm ở đâu.
Nguyên lai khi cùng người khác đi về phía trước, sẽ có ngày càng nhiều người dần bị vượt qua, sau đó bị bỏ lại, cho dù là người mà nàng lúc trước vẫn luôn ngước nhìn cũng thế.
"Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều quá." Lâm Nam Âm lại cảm thấy người chỉ cần còn sống ('hoặc là'), liền tự có lúc gặp lại, "Hiện tại toàn bộ Nam Linh châu tàn cuộc cần ngươi đi thu thập, Hắc Phong trại ngươi cứ giữ đi, vẫn cứ dùng ('đánh lấy') danh nghĩa tà tu."
Nam Linh châu cùng các châu bên ngoài là nối liền nhau, tà tu bản địa nếu như hoàn toàn không có, vậy tà tu bên ngoài châu nhất định sẽ chảy vào. Hắc Phong trại về sau cứ ở chỗ giao giới giữa châu và châu mà canh giữ, tương đương với một cái đập cản nước ('cản nước đập'), mặc kệ bên ngoài hồng thủy ngập trời, Nam Linh cứ tự lo phát triển kiểu dã man ('dã man sinh trưởng') bên trong mình là được.
"Ta rút lui trước, có việc vẫn như cũ, liên hệ qua Vạn Đan Lâu." Lâm Nam Âm nói xong biến mất tại Nguyên Địa.
Phân hồn của nàng trở về bản thể xong, bản thể từ dưới đất tỉnh lại.
Mở to mắt, nàng tĩnh tọa một lát trong thế giới đen kịt, lúc này mới trở về mặt đất, sau đó bay về phía Đạo cung.
Thời gian qua đi mười sáu năm lại về chân núi Ngọc Côn Sơn, Lâm Nam Âm quan sát một phen, nơi này phần lớn vẫn như cũ, chỉ là cây trong sân của từng nhà đã trở nên cao lớn rậm rạp hơn, mà có cây đã bị ghét bỏ vì che chắn ánh mặt trời nên bị chặt đứt. Trẻ con dường như nhiều hơn, cách thật xa đều có thể nghe được tiếng vui đùa ầm ĩ của chúng.
Lại đáp xuống đất đi về phía trong phường, một vài gương mặt quen thuộc hai bên dường như bị khóa gia tốc thời gian, lúc nàng rời đi tóc bọn họ vẫn còn đen, bây giờ trở về lại đều đã lốm đốm bạc.
Lâm Nam Âm đi tới quán ăn của Tam thẩm ('Tam thẩm ăn tứ'), trải qua nhiều năm mưa gió, quán ăn của Tam thẩm vẫn còn đó, nhưng mà người bận rộn bên trong đã đổi.
Tiểu nhị ở cửa ra vào nhìn thấy nàng, vội vàng chào hỏi mời nàng vào ăn cơm, nàng cười khoát tay từ chối, quay người đi về phía nhà.
Xuyên qua đường lớn hẻm nhỏ, trở về Hòa Khánh phường nơi nhà mình. Sơn đỏ trên cổng phường đều đã bạc màu, chỉ có Thanh Bách thường xanh vẫn xanh ('Thường Thanh'). Đi vào phường, nước trong mương ở ngõ nhỏ vẫn đang róc rách chảy xuôi.
Lần nữa nhìn thấy cây táo, cành lá của nó đã vươn qua tường viện nhà mình, bên ngoài tường viện mấy đứa trẻ đang nhón chân hái quả táo trên cây. Đứa hái được thì cười hì hì cắn trước một miếng, sau đó chia cho đồng bạn, đứa không hái được thì đang nghĩ cách trèo tường hái chỗ cao hơn.
Có lẽ là nàng đứng hơi lâu, đám trẻ kia thấy được nàng, toàn bộ đều ngại ngùng ('không có ý tứ') lè lưỡi rồi giải tán lập tức.
Lâm Nam Âm đi đến chỗ mấy đứa trẻ vừa đứng, đưa tay hái một quả táo tàu đã đỏ mọng, lau lau trên quần áo, liền vừa ăn vừa đi vào nhà.
May quá, hàng xóm láng giềng ('các bạn hàng xóm') đều còn tại.
Vết Sẹo Thanh cuối cùng cũng không chạy ra ngoài nữa ('chạy ở bên ngoài không động'), lúc này đang cùng Tiết Dũng vì chuyện một nước cờ mà tranh cãi túi bụi ('làm cho túi bụi'). Trong phòng Chu Nguyên Nương cùng Lâm Thanh Uyển liếc nhìn bọn hắn một cái xong, tiếp tục thương lượng dùng vải mới dệt ra ('rọc xuống đến vải') làm một bộ y phục kiểu gì, mà đứa trẻ lúc trước hay chảy nước mũi dưới gối Tiết Dũng đã không còn ở đó.
Phong ba bên ngoài không lan đến nơi này, thật tốt.
Nàng đẩy cửa vào, người nghe được động tĩnh đầu tiên là Lâm Thanh Uyển từ trong nhà nhô đầu ra xem xét, biểu lộ đầu tiên là trì trệ, ngay sau đó cười, mà lúc này hai lão đầu đang cãi nhau trong nội viện cũng chú ý tới Lâm Nam Âm ở cửa ra vào, bọn họ không hẹn mà cùng ngừng cãi lộn.
"Sao ngươi vẫn trẻ như vậy," đây là câu đầu tiên của Vết Sẹo Thanh, "Chúng ta rõ ràng sàn sàn tuổi nhau ('không sai biệt lắm nhiều ít'), bây giờ ta trông cứ như gia gia của ngươi vậy."
"Ta lần này ra ngoài gặp được kỳ ngộ ('trở thành điểm kỳ ngộ'), Trú Nhan đan biết chưa? Lúc ta du lịch Lưu Vân Tông, ở trong bảo khố ban đầu của bọn họ phát hiện một viên Trú Nhan đan, sau đó ta liền ăn, kết quả đến bây giờ mặt vẫn không thay đổi gì, ngươi nói có tức không." Lâm Nam Âm nói.
"Là rất tức giận, nhưng mà người tức giận là chúng ta, ngươi căm phẫn ('lòng đầy căm phẫn') cái gì."
"Ta đây không phải là đang thay các ngươi tức giận sao." Lâm Nam Âm khéo hiểu lòng người nói.
Vết Sẹo Thanh cùng Tiết Dũng: "..."
Bên trong Lâm Thanh Uyển cùng Chu Nguyên Nương đã cười đến không được, đặc biệt là Lâm Thanh Uyển, nàng nhớ rõ lúc trước Nam Âm từ khi tu luyện về sau vẫn không thay đổi gì nhiều, mà chuyện trì hoãn già yếu này có liên quan đến tu vi, tu vi càng cao, già yếu càng chậm.
Giống như nàng cùng Chu Nguyên Nương bây giờ trông đều như người hơn năm mươi tuổi, ngay cả Vân cô nương cũng không còn là dáng vẻ thiếu nữ nữa. Nam Âm là người duy nhất trong số những người nàng quen biết mà không thay đổi gì.
"Trở về là tốt rồi, ngươi vừa đi ('một màn này cửa') liền là mười mấy năm, chúng ta khoảng thời gian trước còn đang nói ngươi đi đâu, nhiều năm như vậy đều không có tung tích, giống hệt như Đại Lang." Bây giờ nhắc tới con trai nhà mình, Lâm Thanh Uyển đã không còn vẻ lo lắng như ban đầu ('làm Sơ lo lắng bộ dáng'), gần ba mươi năm không có tung tích con trai, nàng trong lòng đã làm tốt dự tính xấu nhất.
"Thế giới bên ngoài rất lớn, tùy tiện đi một chút cũng cần mấy năm." Lâm Nam Âm nói, "À đúng rồi, ta còn gặp được Đại Lang, hắn nhờ ta chuyển lời cho các ngươi, nói qua một thời gian nữa hắn sẽ trở về."
Nàng ở Hắc Phong trại cảm nhận được sự tồn tại của Tiết Đại Lang, hắn ở Hắc Phong trại trà trộn ('lẫn vào') không tệ, bây giờ đã là Luyện Khí tầng chín.
Mắt Lâm Thanh Uyển hơi chớp, đột nhiên trở nên cà lăm, "Thật, thật sự?"
"Lừa ngươi làm gì."
Lưu lại không gian cho hàng xóm tiêu hóa tin vui này, Lâm Nam Âm trở về phòng nhà mình, lại thư thư phục phục tắm nước nóng, chờ thay quần áo khô mát rồi ngồi lại trước bàn sách bên cửa sổ, nàng lúc này mới thực sự sinh ra cảm giác về nhà.
Phía bên ngoài cửa sổ, những người hàng xóm còn đang đắm chìm trong niềm vui con trai nhà mình sắp trở về, nhìn mà Lâm Nam Âm nhịn không được cũng lộ ra nụ cười theo.
Điều nàng cầu mong chẳng phải chính là cuộc sống an ổn thế này sao.
Nửa tháng sau, Tiết Đại Lang phong trần mệt mỏi quả thật đã trở về, đồng thời truyền đến còn có tin tức Hắc Sơn mỗ mỗ thành công Kết Tinh, từ đây Hắc Phong trại Nhất Thống Nam Linh châu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận