Từ Trường Sinh Cẩu Đến Phi Thăng

Từ Trường Sinh Cẩu Đến Phi Thăng - Chương 205: Luyện thể Tiểu Thành (length: 12374)

Một người một cọng cỏ tiếp tục lên đường.
Thật ra ở bên trong Băng Nguyên này, Lâm Nam Âm không có cảm giác quá lớn về thời gian trôi qua, mặt trời mọc là một ngày mới, lặn xuống chính là một ngày mới kết thúc.
Có đôi khi nàng uống linh dược cần luyện hóa dược lực, hai mắt nhắm lại rồi mở ra, căn bản không biết mặt trời đã lên xuống bao nhiêu lần, chỉ cảm thấy thời gian hẳn là đã trôi qua rất lâu.
Nhưng từ 'rất lâu' này ở bên trong Băng Nguyên là không có khái niệm, nơi này không có thời gian xác thực, chỉ dựa vào cảm giác của con người để đoán, không nhất định chuẩn xác, dù sao nhiều khi cảm giác của con người chỉ là cảm giác.
Tuy nhiên, khi Lâm Nam Âm tìm kiếm các điểm đánh dấu ở xa hơn, nàng bắt đầu nhìn thấy bóng dáng của những người khác trên băng nguyên.
Đúng vậy, là bóng dáng.
Ban đầu Lâm Nam Âm cũng rất kinh dị khi Băng Nguyên vẫn còn có người tồn tại, nhưng sau khi nàng phát hiện mình vĩnh viễn không cách nào đến gần những người đó, nàng mới hiểu rằng đó đại khái lại là đại trận Băng Nguyên đang tác quái. Nguyên lý đại khái tương đương với trong trận là một thế giới, ngoài trận là một thế giới khác.
Những bóng người kia cầm một tờ bản vẽ, thỉnh thoảng nhìn về phía mặt trời, dường như đang phân biệt phương hướng.
Khi Lâm Nam Âm phát hiện một người trong số đó là người đã rời đi trước đó theo lời Màn Thầu bảo, trong lòng nàng lập tức hiểu rõ, những người này hẳn là đến vì linh hồ Băng Nguyên.
Dù sao có nhiều điểm đánh dấu như vậy, lại có nhiều bảo bối như vậy, luôn có người nguyện ý 'bí quá hoá liều', sẽ cảm thấy mình hẳn là sẽ rất may mắn mà có được những thứ đó.
"Trận pháp này cũng thật là lợi hại." Lâm Nam Âm nhịn không được lại cảm thán lần nữa, mấy chục năm qua nàng vẫn luôn thử tìm kiếm xem trận pháp này được bố trí như thế nào, thế nhưng đến nay nàng vẫn không có bất kỳ manh mối nào.
Nàng vốn cho rằng trận thuật của mình đạt tới tứ giai đã được xem là cao, nhưng hiện thực vĩnh viễn là núi cao còn có núi cao hơn.
"Trước ngưỡng vọng, sau vượt qua."
Sau lần đầu tiên gặp được bóng người, Lâm Nam Âm lại lục tục gặp thêm mấy lần nữa.
Xem ra bí mật của Băng Nguyên đã được lưu truyền rộng rãi.
Nhiều người tiến vào Băng Nguyên như vậy, khiến Lâm Nam Âm không khỏi nghĩ đến lúc Băng Nguyên bắt đầu biến hóa trước đó, cũng không biết những người này có trở thành con mồi của Băng Nguyên hay không.
Nhưng điều này khiến Lâm Nam Âm có một chút ý thức về nguy cơ.
Lỡ như trong những người này xuất hiện nhân vật nào có thiên phú dị bẩm, đoạt mất đồ vật trong các linh hồ còn lại thì phải làm sao, nàng phải nhanh chóng ra tay mới được.
Nhưng nàng có muốn nhanh hơn, dưới sự bao phủ của ngọn gió tử vong, tốc độ vẫn không nhanh hơn được bao nhiêu.
Cũng không biết qua mấy năm, có một lần Lâm Nam Âm lại thật sự phát hiện một đám người tiến vào thế giới trong trận pháp.
Những người đó dùng một trận pháp phòng ngự, khó khăn di chuyển bên trong ngọn gió tử vong, giống như Màn Thầu bảo lúc trước. Có điều trận pháp của bọn họ không lợi hại bằng trận pháp tứ giai mà Lâm Nam Âm luyện chế lúc ban đầu, xem ra hẳn là tam giai trung phẩm phòng ngự trận.
Trận pháp tam giai ở trong ngọn gió tử vong không kiên cố được như tứ giai, trận bàn của bọn họ đang bị phong hoá. Người trong trận pháp đó, để làm chậm tốc độ phong hoá của trận bàn, đã trực tiếp ném đồng bạn trong trận pháp vào ngọn gió tử vong.
Ngọn gió tử vong thổi qua, chỉ trong khoảnh khắc, người bị ném vào ngọn gió tử vong liền hôi phi yên diệt.
Lâm Nam Âm nhìn tu sĩ tiêu tán trong gió kia, rồi thu hồi ánh mắt tiếp tục đi con đường của mình.
Thật ra nàng có thể cảm giác được người bị cuốn vào Băng Nguyên cũng không ít, bởi vì cường độ ngọn gió tử vong bên ngoài dường như cũng có phần tăng cường, đồng thời Băng Nguyên cũng trở nên sinh động hơn, số lần nàng bị đưa đến nơi khác cũng ngày càng nhiều.
Băng Nguyên trở nên sinh động, nàng cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu, nàng chỉ có thể tiếp tục vùi đầu đi đường.
Điểm đánh dấu trên kim đồ tổng cộng có hai mươi mốt chỗ, lúc Lâm Nam Âm tìm được chỗ thứ mười tám, nhục thân lại một lần nữa lột xác. Sau lần lột xác này, làn da của nàng biến trở về dáng vẻ lúc trước, trông trắng nõn mềm mại, không có nửa điểm vết sẹo, đồng thời khi nàng đi trong ngọn gió tử vong, cũng mất đi cảm giác đau đớn trước đó, gió cũng không còn có thể thổi tổn thương nhục thể của nàng.
Xếp bằng ngồi dưới đất, nàng cảm giác nhục thân của mình chẳng biết lúc nào đã đạt tới Tiểu Thành, xương cốt vốn nên còn thiếu chút hoả hầu, có thể là do được các loại linh dược nuôi dưỡng, hiện tại cũng hiện ra một dạng Ngọc Chất hóa giống như bộ hài cốt nàng nhặt được lúc trước.
Sau khi nhục thể của nàng đạt tới cảnh giới Tiểu Thành, Kim Đan trong đan điền của Lâm Nam Âm cũng có thay đổi, biểu hiện cụ thể là nàng phát hiện độ khó để mình điều khiển Kim Đan ngưng kết đã giảm đi rất nhiều, nàng cảm giác mình trùng kết Kim Đan hẳn là chỉ còn thiếu bước cuối cùng.
Bước cuối cùng này khiến Lâm Nam Âm nghĩ đến cái linh hồ cực lớn gặp được lúc ban đầu.
Nghĩ đến bây giờ Nhân tộc bị cuốn vào Băng Nguyên ngày càng nhiều, Lâm Nam Âm quyết định không lãng phí thời gian tìm kiếm ba điểm đánh dấu còn lại nữa, mà quay người hướng về phía cự hồ lúc trước đi đến.
Ba điểm đánh dấu còn lại có thể là hố nước, cũng có thể là linh hồ lớn hơn, nhưng bây giờ Lâm Nam Âm cần chỉ là một linh vật có thể giúp nàng thành công kết đan.
Có thể cuộc đời chính là như vậy, không phải mọi chuyện đều thập toàn thập mỹ, đời người chắc chắn sẽ có những thứ cần phải bỏ qua, không chiếm được.
Trên đường hướng về cự hồ, Lâm Nam Âm nói với Thảo quái: "Chờ trở lại bên cạnh hồ lớn kia, ngươi liền sớm rời đi đi. Quái vật trong hồ lớn kia ta hẳn là không cách nào làm nó bị thương để cho ngươi thôn phệ, ngươi ở bên kia nói không chừng sẽ còn bị ảnh hưởng."
Thảo quái gật đầu, tỏ ý đã biết.
Nhưng ngay sau đó nó lại dừng lại, xúc tu vặn vẹo một chút, giống như không hiểu tại sao bảo nó đi mà nàng vẫn muốn tiếp tục đi qua bên đó.
Tốt xấu gì cũng là chiến hữu kề vai chiến đấu nhiều năm, Lâm Nam Âm cũng không giấu nó, "Ta hẳn là sắp rời khỏi nơi này."
Chỉ cần lấy được linh vật trên hồ linh kia, nàng sẽ rời khỏi nơi này với tốc độ nhanh nhất.
Nghe được nàng muốn đi, xúc tu của Thảo quái giật giật, rồi ỉu xìu xuống, mềm oặt ngồi trên mặt đất.
Lâm Nam Âm không đề cập đến chuyện dẫn nó rời đi.
Trước không nói đến việc nó có thể rời đi Băng Nguyên hay không, mặc dù nàng cảm thấy nó cũng không phải là quái vật chỉ biết cắn nuốt giết chóc, nhưng nàng biết Thảo quái vẫn luôn có điều giấu giếm đối với nàng.
Tùy tiện đưa nó ra khỏi Băng Nguyên, đối với Thảo quái và đối với người tộc bên ngoài mà nói đều chưa chắc là chuyện tốt.
Tâm trí của Thảo quái còn chưa hoàn thiện, mọi việc đều làm theo bản năng, tu vi của nó lại cao hơn quá nhiều người, rất dễ gây rắc rối. Đồng thời cỏ cây trăm năm đều là bảo vật, nó ở Băng Nguyên không biết bao nhiêu năm, nếu bị người phát hiện tất nhiên sẽ khiến người ta nhòm ngó.
Để nó tiếp tục ở lại Băng Nguyên, chờ tâm trí nó triệt để trưởng thành, có thể chịu trách nhiệm cho mọi hành vi của mình, lúc đó hãy để chính nó quyết định có nên rời khỏi nơi này hay không.
Thảo quái dừng lại lẩm bẩm hồi lâu, nhưng khổ nỗi ngôn ngữ hai bên không thông, cuối cùng vẫn ủ rũ dẫn Lâm Nam Âm tiến về linh hồ.
Khi xa xa nhìn thấy cự hồ phía trước, Lâm Nam Âm dừng lại, bắt đầu lấy lò luyện đan ra luyện dược cho Thảo quái.
Đã nói là hai người chia đều đồ vật, nàng cũng không thể thật sự chiếm hết.
Trên đường nàng vừa hay nhặt được một cái túi trữ vật còn chưa bị ngọn gió tử vong thổi nát, nàng đem linh dược của Thảo quái, cái nào có thể luyện thành đan dược thì luyện thành đan dược, cái nào không thể luyện thành đan dược thì luyện chế thành dược dịch dễ luyện hóa hơn.
Đến cuối cùng, Lâm Nam Âm đem tất cả đan dược và dược dịch đó bỏ vào túi trữ vật, rồi buộc lên người Thảo quái, "Ngươi trở về đi, hữu duyên gặp lại."
Thảo quái đeo túi trữ vật, cẩn thận từng bước lên đường.
Chờ nó đi xa hẳn, Lâm Nam Âm nghỉ ngơi mấy ngày, điều chỉnh trạng thái đến tốt nhất, lúc này mới thu liễm khí tức xông về phía cự hồ.
Nàng vừa đến gần cự hồ, trong hồ liền có một luồng khí tức uy hiếp tản ra. Điểm này Lâm Nam Âm đã sớm chuẩn bị, nàng dùng tốc độ nhanh nhất bắt lấy linh vật ở trung tâm cự hồ, lại kinh ngạc phát hiện bên trong lại có hai gốc vật không rễ.
Gần như không kịp quan sát xem hai thứ này rốt cuộc là gì, Lâm Nam Âm lấy chúng đi một mạch xong, liền rút Hỏa Tinh kiếm ra.
Hỏa Tinh kiếm lóe lên hai đạo kiếm quang, quét ngang rồi chém dọc, bổ ra một vết kiếm hình chữ thập, hư không bên trong vết kiếm đều bị xé ra khe hở, khí tức cuồng bạo làm lòng người sinh sợ hãi, thành công chặn đứng quái vật trong hồ vừa nhào lên, mà trong khoảnh khắc quái vật bị cản lại, Lâm Nam Âm đã theo khe hở trận pháp bị kiếm khí phá vỡ trong nháy mắt bay về phía bên ngoài Băng Nguyên.
Thảo quái đeo túi đồ đi được rất xa, nghe thấy động tĩnh phía chân trời, không khỏi quay người lại.
Lúc nó quay người, thảm cỏ liên miên dưới chân cấp tốc phá đất vươn lên, sinh trưởng một mạch, cuối cùng xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Thảo quái đứng trên đỉnh núi nhỏ, nhìn kiếm khí ở phương xa mở ra không gian rồi từ từ khép lại, cuối cùng Băng Nguyên mênh mông, chỉ còn lại nó cùng gió tuyết vô biên.
*
Lúc Lâm Nam Âm phi thân rời khỏi thế giới trận pháp Băng Nguyên, mặc dù toàn thân chật vật, nhưng đều bình yên vô sự, chỉ là bộ trận bàn tứ giai trông như sắp hỏng, cũng nằm trong dự liệu của nàng.
Quay người nhìn lại Băng Nguyên một thoáng, mặc dù cảnh tượng trước mắt vẫn như cũ, nhưng Lâm Nam Âm biết chắc chắn vẫn có sự khác biệt.
Băng Nguyên vô tận có một trận pháp cường đại, người bày trận pháp để ngọn gió tử vong thu hoạch tất cả những kẻ muốn đến gần, lại để cự nữ canh giữ, giữa nơi này tất nhiên đặt thứ mà người bày trận lúc trước cực kỳ coi trọng.
Mấu chốt nhất là, Trường Nhạc cũng đã đến nơi đó.
Nàng ở trong trận pháp Băng Nguyên chờ đợi lâu như vậy, mấy lần gặp qua cự nữ, nhưng từ đầu đến cuối không cách nào cảm giác được sự tồn tại của Trường Nhạc cùng viên ma chủng trong cơ thể nàng ta.
Cũng không biết đợi đến khi nàng có thể đi vào nơi đó thì phải mất bao lâu.
Biện pháp tốt nhất cho loại chuyện này chính là đem việc này ủy thác cho các thiên tài các nơi, có lẽ bọn họ sẽ thăm dò được bí mật trung tâm Băng Nguyên nhanh hơn mình.
Thu dọn một chút, Lâm Nam Âm rời khỏi Băng Nguyên trước.
Lúc nàng rời khỏi Băng Nguyên, nhìn thấy không ít người đều đang đi về hướng Băng Nguyên.
Phóng đại nhất chính là, khi nàng đi đến biên giới Băng Nguyên, nhìn thấy không ít quầy hàng bán trận pháp, đủ loại trận pháp phòng hộ nhất giai, nhị giai đâu đâu cũng có, hỏi ra thì đều nói muốn vào Băng Nguyên thì nhất thiết phải có trận pháp này hộ thân, nếu không vào không được chỗ sâu vân vân.
"Ta nhớ nghe nói bên trong Băng Nguyên rất nguy hiểm." Lâm Nam Âm thuận miệng hỏi một ông chủ bày hàng rong, "Tại sao còn nhiều người tới như vậy."
"Bên trong Băng Nguyên có cơ duyên Trúc Cơ và Kết Tinh, nghe nói trăm năm trước có một đám đệ tử Luyện Khí của một tông môn tiến vào Băng Nguyên lịch luyện, kết quả hai mươi người ra về đều Trúc Cơ thành công, bao gồm cả vị sư phụ Trúc Cơ dẫn đội cũng thuận lợi Kết Tinh. Trong đó còn có một đệ tử thiên phú dị bẩm, hiện tại cũng đã Kết Tinh thành công. Cơ duyên như vậy, ai mà không muốn liều một phen. Vị đạo hữu này, ngươi có muốn mua một cái trận pháp phòng ngự nhị giai không? Chỉ cần tám trăm linh thạch, giá tiền này tuyệt đối 'già trẻ không gạt'." Ông chủ hàng rong kia nói.
Lời này sao lại khớp với lời đám hậu bối Minh Nguyệt thánh địa nói thế nhỉ.
Khoan đã, trăm năm trước, hóa ra lại qua một trăm năm rồi?
"Không cần, cảm ơn." Lâm Nam Âm nói lời cảm tạ rồi rời khỏi Băng Nguyên, vừa ra tới, nàng liền phát hiện khẩu âm nói chuyện của người xung quanh khác biệt so với Song Tinh châu trong ấn tượng của nàng.
Hỏi thăm một chút mới biết, bên này là Cổ Thắng châu.
Không ngờ ra ngoài còn đổi địa phương.
Lâm Nam Âm không nghĩ nhiều về chuyện đó, nàng nhớ nơi này đã là nơi chính đạo thống trị, nàng liền chọn một nơi non xanh nước biếc, linh khí sung túc để đả tọa điều tức, chuẩn bị trùng kết Kim Đan...
Bạn cần đăng nhập để bình luận