Từ Trường Sinh Cẩu Đến Phi Thăng

Từ Trường Sinh Cẩu Đến Phi Thăng - Chương 131: Trưởng thành mang theo huyết tinh (length: 12003)

Kim Giác trại theo danh tiếng ngày càng lớn, việc bị người khác nhòm ngó cũng đã thành chuyện sớm hay muộn.
Hôm đó, lão Kim như thường lệ uống rượu xong cùng bằng hữu, chuẩn bị những thứ mà Kim Giác trại đã điểm danh yêu cầu, dự định vài ngày nữa sẽ xuất phát đến Kim Giác trại. Kết quả, vừa bước vào nhà, hắn liền phát giác được một tia khí tức không bình thường.
Đã nhiều lần xuất sinh nhập tử, lão Kim không nói hai lời, lập tức xoay người bỏ chạy. Thế nhưng, không biết từ lúc nào, phía sau hắn đột nhiên xuất hiện một người bịt mặt, một tay túm lấy vai hắn, cười nói: "Kim hội trưởng đây là muốn đi đâu vậy, chúng ta vào trong tâm sự chút?"
Người nắm vai hắn tỏa ra uy áp quanh thân còn cao hơn cả Trúc Cơ sơ kỳ như hắn, hẳn là có tu vi Trúc Cơ tầng ba tầng bốn. Lão Kim nào dám cử động lung tung, đành phải cười làm lành, đi theo đám người bọn họ tiến vào phủ đệ của mình.
Khi họ vào đến chính sảnh, mắt lão Kim lập tức nổi tơ máu —— đám người kia vậy mà lại trói hết thê thiếp và con cái của hắn bắt quỳ trên mặt đất, trên cổ mỗi người đều kề một lưỡi đao, ngay cả đứa con vừa ra đời chưa đầy tháng của hắn cũng không tha.
"Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Còn về việc bọn họ là ai, những kẻ xuất hiện bằng thủ đoạn thế này khẳng định không phải người tốt, có hỏi thân phận thì người ta chắc chắn cũng sẽ không nói.
"He he," Hắc y nhân bên cạnh hắn cười một tiếng, bảo hắn đừng căng thẳng, "Chúng ta chỉ muốn biết tình hình trong trại thế nào thôi, chỉ cần ngươi nói làm chúng ta hài lòng, người một nhà các ngươi ta tự nhiên sẽ tha hết."
Lão Kim đương nhiên không tin hắn, nhưng bây giờ hắn cũng không còn cách nào khác, "Kim Giác trại ta mặc dù năm nào cũng đi, nhưng biết cụ thể cũng không nhiều lắm. Chỉ biết họ là gia tộc từ Song Tinh châu tới, bên ngoài họ Bắc, nhưng ta cảm thấy hơn phân nửa là họ giả."
Nhìn vết thương trên cái cổ non mịn của tiểu nhi tử, lão Kim nắm đấm dần siết chặt, "Bọn họ hiện tại kinh doanh linh điền phạm vi đã rộng hơn năm mươi dặm vuông, hàng năm dựa vào Hỏa Diễm tinh gạo ít nhất cũng có mấy trăm ngàn linh thạch doanh thu, mà lại bên đó hoang vắng, sau này linh điền sẽ chỉ càng ngày càng rộng."
Lợi ích mấy trăm ngàn linh thạch hàng năm hiển nhiên khiến đám Hắc y nhân rất động lòng, hơi thở trong chính sảnh đều trở nên dồn dập hơn một chút. Hiện tại một số môn phái nhỏ một năm trôi qua chưa chắc kiếm được nhiều linh thạch như vậy, mấu chốt là thứ lợi lộc này còn có hàng năm, địa bàn lại còn có thể khuếch trương.
"Bên trong Kim Giác trại có bao nhiêu cao thủ Trúc Cơ?" Tin tức bọn họ dò hỏi được là bên trong Kim Giác trại không có cao thủ Trúc Cơ, nhưng không có cao thủ Trúc Cơ sao có thể khiến Hoàng Sa Môn cũng phải chịu thiệt?
"Ta biết có mười người, nhưng ta cảm thấy không chỉ có vậy, chỉ sợ phải có hai ba mươi người nhiều như thế." Lão Kim nói thẳng không giữ lại chút nào, "Người nhòm ngó bọn hắn không phải là không có, theo ta biết có mấy toán sa phỉ đã đi, cuối cùng đều không trở về."
Cao thủ Trúc Cơ của Kim Giác trại lại nhiều như vậy, điều này hơi vượt quá dự liệu của đám Hắc y nhân.
Bọn họ tưởng lão Kim nhiều nhất sẽ nói mười người, nhưng hai ba mươi người, e rằng đám nhân thủ này của bọn họ đi qua sẽ không đủ sức.
"Tu vi cao nhất là bao nhiêu?"
"Trúc Cơ hậu kỳ. Bên trong có một người Trúc Cơ hậu kỳ, năm người Trúc Cơ trung kỳ, còn lại đều là Trúc Cơ tiền kỳ, bao gồm cả người của Hoàng Sa Môn cũng ở trong đó." Lão Kim nói, "Những tin tức này bất luận các ngươi đi đâu dò hỏi tuyệt đối không đầy đủ bằng ta, người khác đều biết Kim Giác trại là nơi nhỏ bé, chỉ có ta biết bên trong đó không đơn giản."
Lời lão Kim nói khiến đám Hắc y nhân nửa tin nửa ngờ, nhưng những gì lão Kim nói cũng xác thực nhiều hơn những gì bọn họ tự điều tra được bên ngoài.
Ném đứa con nhỏ nhất của lão Kim vào lòng hắn, Hắc y nhân bảo hắn mau chóng chuẩn bị đồ đạc, xuất phát đi Kim Giác trại theo thời gian đã định trước, và để phòng ngừa hắn đi mật báo, khoảng thời gian này bọn họ cũng sẽ ở lại Kim trạch.
Sau khi đuổi lão Kim đi, đám Hắc y nhân tự tụ tập lại, bàn bạc xem xử lý thế nào.
"Hai ba mươi Trúc Cơ, một số tông môn cũng chưa chắc có nhiều cao thủ như vậy, chỉ bằng chúng ta e là không được, hơn nữa lão hoạt đầu kia lăn lộn giang hồ lâu như vậy, lời nói cũng không chắc là thật, nói không chừng còn có giữ lại." Có Hắc y nhân nhắc nhở.
Hắc y nhân dẫn đầu nói: "Người nhà hắn trong tay chúng ta, hắn cũng không dám báo sai cái gì. Loại lời này thường là chín thật một giả. Số lượng người kia hẳn là thật, điểm giả duy nhất có lẽ là tu vi của tu sĩ Kim Giác trại không khớp, hắn nói tu vi cao nhất Kim Giác trại là Trúc Cơ hậu kỳ, vậy thì tu vi cao nhất hẳn là Trúc Cơ Đại viên mãn." Trúc Cơ Đại viên mãn và Trúc Cơ hậu kỳ khác nhau một trời một vực, người trước có thể giết ba người sau.
Vừa nghe đến Trúc Cơ Đại viên mãn, những Hắc y nhân khác lập tức có chút do dự, "Vậy Kim Giác trại này chúng ta còn động thủ không?"
"Tại sao không động thủ." Kẻ dẫn đầu đã có dự tính, "Cùng lắm thì ta lại tìm thêm mấy người phân cái này chén canh là được. Các ngươi ở đây canh chừng, ta đi tìm người."
"Vâng."
Bảy ngày sau, thương đội của lão Kim xuất phát tiến về Viêm Châu theo kế hoạch đã định, chỉ là lần này thương đội vốn đã mở rộng đến hơn ba mươi người lại lần nữa tăng lên hơn sáu mươi người.
Trong lúc lão Kim từng bước tiếp cận Kim Giác trại, Kim Giác trại cũng đón một nhóm người mới.
Nhóm người này chỉ có hai mươi người, mười người đến phụ trách công việc linh điền, chín người còn lại có bốn vị là đệ tử có tiền đồ nhất trong Tứ nghệ học viện, năm vị là tu sĩ Trúc Cơ hộ vệ Đạo cung đã đủ niên hạn, người cuối cùng lại là đệ tử có thiên phú tu luyện cao nhất trong số các đệ tử dưới hai mươi tuổi của Đạo cung.
"Nàng tên là Đàm Khương." Khinh Hiểu Chu dẫn theo đứa trẻ thiên tư đệ nhất của Đạo cung đến cửa hàng giới thiệu với Lâm Nam Âm, "Năm nay mười một tuổi, tính tuổi thì lớn hơn Thạch Đầu và Bắc Độ một chút."
Bắc Độ và Mộc Đầu vốn đang tu luyện trong cửa hàng nhìn thấy tiểu cô nương tuổi tác sàn sàn bọn họ này, tất cả đều nở nụ cười thân thiện.
Mặt Đàm Khương lại lạnh băng có chút căng thẳng.
Nàng nhớ sư phụ và các sư huynh sư tỷ.
Tông chủ nói muốn tìm cho nàng sư phụ tốt hơn, sư phụ cũng nói nàng xứng đáng có tiền đồ tốt hơn, nhưng nàng chỉ muốn ở lại sư môn, nơi nào cũng không muốn đi.
"Tiểu cô nương tu luyện rất khắc khổ, đã Luyện Khí tầng ba rồi." Lâm Nam Âm rất hài lòng với Đàm Khương, nàng lấy cái trận bàn tốt nhất trong số những cái mình đang có đưa cho Đàm Khương làm lễ gặp mặt, "Sau này ngươi cứ cùng Bắc Độ bọn họ tu luyện chung đi."
Đàm Khương nhận lễ vật, đáp một tiếng "Vâng". Nàng biết không muốn là một chuyện, nhưng không thể không hiểu lễ nghĩa.
Về sau ba đứa trẻ mỗi ngày liền tu luyện trong cửa hàng, có gì không hiểu thì tùy thời hỏi ba vị trưởng bối trong tiệm.
Đàm Khương ở Đạo cung thiên tư đứng đầu, tốc độ tu luyện nhanh nhất trong đám cùng thế hệ, nói không có chút ngạo khí là không thể nào, sau khi đến cái trại nhỏ đơn sơ nơi sa mạc này, nàng dù lòng chua xót nhưng cũng không hề lơ là tu luyện.
May là nơi này nhìn qua tuy không ra sao, nhưng linh khí xung quanh lại dồi dào hơn ở tông môn một chút, điều này hơi an ủi nàng vừa mới rời xa quê nhà.
Nhưng rất nhanh nàng lại phát hiện có điều không đúng, tốc độ tu luyện của hai người kia cùng tu luyện trong cửa hàng với nàng dường như cũng không kém nàng, người tên Thạch Đầu đã Luyện Khí tầng ba sắp đột phá Luyện Khí tầng bốn thì thôi đi, người kia tên Bắc Độ tuổi rõ ràng nhỏ hơn nàng mấy tuổi mà tu vi cũng đuổi kịp nàng, đạt tới Luyện Khí tầng ba.
Ở Đạo cung, áp lực lớn nhất của Đàm Khương chỉ đến từ sư phụ, mà bây giờ nàng đột nhiên có chút căng thẳng, trong ba người nàng lớn tuổi nhất, chẳng lẽ đến lúc đó nàng sẽ biến thành người có tu vi thấp nhất sao.
Vì nỗi lo này, bề ngoài Đàm Khương vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như muộn hồ lô không thích để ý đến ai, nhưng thực tế ban đêm hận không thể vừa ngủ vừa tu luyện trong tư thế 'ngũ tâm hướng thiên', chỉ để bỏ xa hai người kia lại phía sau.
Hai đứa bé trai còn lại không biết tâm tư của nàng, thấy bạn đồng tu khắc khổ khác thường, sau khi hiếu kỳ, trong lòng cũng không khỏi thêm mấy phần bội phục.
Trạng thái của ba đứa bé bị Lâm Nam Âm các nàng nhìn thấy, không khỏi nhìn nhau cười.
Con đường tu luyện là cô tịch, nếu có thể có bạn đồng hành chung chí hướng cùng đi một đường, đây là duyên phận cũng là phúc khí.
"Tính ra năm nay thương đội của lão Kim hẳn là cũng sắp tới rồi nhỉ." Khinh Hiểu Chu nói, lần trước nàng đã đưa cho lão Kim cả một danh sách dài để mua giúp không ít thứ đâu, những thứ này phần lớn sẽ chuyển đến Nam Linh châu, một phần nhỏ sẽ giữ lại Kim Giác trại từ từ dùng hết.
Lâm Nam Âm nhìn bầu trời dường như không có gì khác thường, "Theo lệ cũ mà tính, hôm nay sẽ có tin tức hắn tiến vào Viêm Châu đưa tới."
"Ồ?" Ánh mắt Khinh Hiểu Chu khẽ động, "Vậy tin tức đã tới chưa?"
Lâm Nam Âm vẫn giữ vẻ nhàn nhã đó, "Chưa có."
"Cũng phải, người không thể nào vĩnh viễn thuận buồm xuôi gió. Chúng ta đến Kim Giác trại này năm nay là năm thứ ba rồi nhỉ, hai năm trước đều không có chuyện gì lớn, tính ra cũng nên có chút sóng gió rồi."
Dường như để phụ họa cho câu ‘hễ có đại sự ắt trời xuất hiện dị tượng’, ngày lão Kim mang thương đội sắp đến Kim Giác trại, mây trên trời bị nhuộm đỏ nửa bên như đồng đỏ, ánh chiều tà màu đỏ đó chiếu lên người cũng mang theo một tia sắc màu máu tanh.
Chiều tối hôm đó, Lâm Nam Âm dẫn cả ba đứa trẻ lên tường thành.
Phía xa, đàn thú chở hàng nặng nề bước từng bước chân từ trong cồn cát chậm chạp đi tới, không đợi chúng áp sát, phía Kim Giác trại đã ra đòn phủ đầu, hơn hai mươi bóng người từ trong cát lao ra đánh nhau với người trong thương đội.
Lần này thương đội lão Kim tổng cộng sáu mươi bảy người, trong đó ba mươi chín người là người vốn có trong đội của lão Kim, những người còn lại đều là gương mặt xa lạ.
Tu vi của những người này không thấp, cao nhất là hai vị Trúc Cơ Đại viên mãn, ngoài họ ra không có tu sĩ Kết Đan, thực lực ngang ngửa với lực lượng của Kim Giác trại.
Lúc đầu đứng trên tường thành, ba đứa trẻ còn tỏ ra khá kích động, trong mắt đều là sự ngạc nhiên khi lần đầu thấy cảnh tượng hoành tráng.
Chờ đến khi thấy những thúc thúc bá bá quen thuộc bị thương, sắc mặt chúng đều trở nên căng thẳng và nghiêm túc, đặc biệt là sau khi Thạch Đại Hà bị một kiếm trúng bụng, nếu không phải Lâm Nam Âm giữ lại, Mộc Đầu đã nhảy xuống tường thành để cứu gia gia rồi.
"Ngươi thả ta ra!" Mộc Đầu bình thường hay xấu hổ toàn trốn sau lưng người khác, giờ phút này mắt gắt gao nhìn chằm chằm chiến trường phía xa, tay chân vung loạn xạ cố gắng giãy khỏi sự trói buộc, "Ta muốn xuống dưới! Ngươi thả ta xuống!"
Lâm Nam Âm không để ý, Bắc Độ bên cạnh nhảy được nửa đường cũng bị nàng dùng thuật tóm về từ không trung.
Nàng một tay giữ một đứa, cưỡng chế bọn chúng tiếp tục quan sát chiến cuộc ngoài thành.
Cảnh tượng thế lực ngang nhau là máu tanh nhất cũng tàn khốc nhất, dù Lâm Nam Âm biết giờ phút này chỉ cần nàng ra tay là có thể kết thúc trận hỗn chiến này, nhưng nàng không lựa chọn làm vậy.
Nàng muốn Kim Giác trại tuyệt đối không phải một nơi chỉ có thể dựa vào người khác để tồn tại như phế vật, mà sự cường đại nhất định phải trải qua 'tẩy lễ' bằng máu tươi.
Một canh giờ sau, chiến cuộc bên ngoài trại kết thúc bằng chiến thắng thảm hại của Kim Giác trại, đồng thời xung quanh là một mảnh hỗn độn, Kim Giác trại cũng bị ảnh hưởng gần như sụp đổ hoàn toàn, chỉ có khu vực Lâm Nam Âm đứng là từ đầu đến cuối vẫn đứng vững...
Bạn cần đăng nhập để bình luận