Từ Trường Sinh Cẩu Đến Phi Thăng

Từ Trường Sinh Cẩu Đến Phi Thăng - Chương 109: Không phải Ánh Rạng Đông (length: 12551)

. . . Nàng xếp hàng tiến vào hành lang dài dằng dặc, cuối cùng cũng ngồi lên được Đại Thiết Điểu kia, thứ có thể bay cao trên bầu trời. Đại Thiết Điểu chậm rãi bay lên không, chẳng mấy chốc đã lượn cùng mây trắng. Nàng không biết liệu những tiên trưởng trước kia ngự kiếm bay ngang trời có giống như thế này không, nhưng nàng cảm thấy người của thế giới này thật lợi hại, không cần tu luyện mà cũng có thể bay được.
. . . Thế giới này có một thứ gọi là gà rán, vừa giòn vừa thơm, hương thơm có thể ngửi thấy từ rất xa; còn có một món ăn gọi là chocolate, vừa thơm, vừa đắng lại vừa ngọt, người của thế giới này đều rất thích ăn; Tây Môn Âm thích nhất là một loại đồ ngọt nhỏ gọi là kem ly, thứ này ăn vào thì lạnh buốt, một miếng như thể đưa nàng về lại mùa hè.
. . . Tây Môn Âm hôm nay không nhặt được rác rưởi, bụng đói kêu ùng ục đi trên đường. Nàng gặp một lão gia gia bán dưa trong thành, lão gia gia cho nàng nửa quả dưa hấu. Nàng vừa ăn dưa hấu vừa nghĩ đến gia gia của mình. Mặc dù nơi này rất thú vị, nhưng nàng vẫn rất nhớ nhà.
Theo những câu chuyện tùy bút của Lâm Nam Âm ngày càng dày thêm, thế giới bên ngoài cũng đang dần dần biến hóa.
Trịnh Lâm Lang triệt để nắm quyền kiểm soát đan sư hội.
Đan sư hội cùng tứ nghệ học viện bắt đầu không hợp nhau, hai bên như cây kim so với cọng râu.
Đan sư hội bắt đầu thi hành chế độ khảo hạch đẳng cấp, đan sư đạt tới đẳng cấp nhất định mỗi tháng sẽ được cấp phát miễn phí một lượng dược liệu tương ứng. Tứ nghệ học viện di dời đến bên ngoài sông Chim Xanh, học viện mới chiếm diện tích rộng lớn, cổng vào cao lớn, ngày càng nhiều học sinh nhập học. Kiều Quan Nguyên cùng Trần Quân vui kết liền cành.
Tiết Linh Mẫn mang thai.
Phường thị thứ bảy mươi mốt ở khu phàm nhân đã xây dựng hoàn thành.
Tiết Linh Mẫn sinh hạ một đứa con gái. Dựa theo ước định, con đầu lòng của bọn hắn mang họ Tiết, Trương Minh Quang đặt tên cho nàng là Tiết Tiếu Tiếu. Sau ba mùa hoa táo trong viện nở rồi tàn, Lâm Nam Âm cảm nhận được tại khu phàm nhân khí tức của Văn Tại Đồ và vị Tống Trúc Cơ kia, những người đã lâu không gặp.
Tu vi của Văn Tại Đồ giống như nàng, đều là Trúc Cơ tầng ba. Trúc Cơ tầng bốn là Trúc Cơ trung kỳ, nơi này có một ngưỡng cửa nhỏ, bình thường mà nói đột phá không nhanh như vậy. Nhưng xét về khí tức, Lâm Nam Âm cảm thấy nàng hẳn là sẽ đột phá nhanh hơn Văn Tại Đồ.
Về phần vị Tống Trúc Cơ khác, hắn có lẽ đã thật sự từ bỏ tu hành, bây giờ vẫn giống như vị Trúc Cơ họ Lý đột phá lần trước, đều là Trúc Cơ tầng một.
Khinh Hiểu Chu thì kẹp giữa bọn hắn, là Trúc Cơ tầng hai.
Khí tức của hai người Văn, Tống xuất hiện, Lâm Nam Âm cũng đoán được đại khái vì sao, không gì khác hơn là vì Yến Khê lúc rời đi từng nói qua hắn chỉ có thể để đạo cung vô ưu trong hai mươi năm tương lai, sau hai mươi năm liền phải dựa vào chính bọn họ.
Mà bây giờ thời hạn hai mươi năm đã sắp đến, trong lòng bọn họ khó tránh khỏi sẽ có áp lực.
Sự thật xác thực như Lâm Nam Âm đoán, Văn Tại Đồ bọn họ chính là để phòng ngừa trong tông môn xảy ra chuyện lớn, cho nên mới người thì trở về, người thì xuất quan, thỉnh thoảng lại tuần tra xung quanh một chút, xem có gì không đúng không.
Bất quá bọn hắn tuần tra mãi cho đến khi kỳ hạn hai mươi năm đã qua, xung quanh Đạo cung vẫn như cũ gió êm sóng lặng, toàn bộ Nam Linh châu chỉ có Hắc Phong trại ở phía đông vẫn hoàn toàn như trước đây hấp dẫn ánh mắt các phe, những địa phương còn lại đều rất yên tĩnh.
"Chúng ta thế này có tính là dù không có Đại sư huynh che chở, cũng có thể vững vàng giữ vững tông môn không?" Khinh Hiểu Chu đứng trên ngọn núi cao nhất của tông môn quan sát núi sông phía dưới mà nói.
Hai người Tống, Lý không nói gì, Văn Tại Đồ thì lại cảm thán nói: "Hắc Phong trại của Trần Vãn Trì là một nước cờ hay, ngươi có thể nghĩ ra đúng là không dễ."
Biết Văn sư huynh đã hiểu lầm, Khinh Hiểu Chu cũng không muốn ôm công lao của người khác vào người mình, nàng cũng không cần điều đó, "Sư huynh, người có thể đã hiểu lầm, đây không phải do ta làm.
Nói đến, ngược lại là vị Bắc đan sư kia đã giúp chúng ta một phen lớn. Nàng đầu tiên là hai lần đi Bắc Vân thành, khiến bên kia trước sau vẫn lạc mười chín vị Trúc Cơ yêu tu, về sau lại để cho Trần Vãn Trì xây Hắc Phong trại, kiềm chế Tà tông cùng yêu tu.
Nếu không phải nàng tính cách quỷ quyệt, làm việc tàn nhẫn, vừa chính vừa tà, ta cũng hoài nghi liệu nàng có phải là vị tiền bối nào đó chưa vẫn lạc trong tông đang âm thầm trợ giúp chúng ta không."
Kỳ thật trong lòng nàng cảm thấy khả năng này rất lớn, vị tiền bối một kiếm giết ba Trúc Cơ lúc trước đến nay vẫn còn chưa lộ diện đâu.
"Nếu là vậy thì tốt, tông môn chúng ta cũng liền có trụ cột." Văn Tại Đồ nói, "Đúng rồi, Trần Vãn Trì kia bây giờ tu vi gì?"
"Nàng mấy năm trước liền đã tiến vào Trúc Cơ trung kỳ, hiện tại hẳn là ít nhất Trúc Cơ tầng năm rồi đi." Nói đến Trần Vãn Trì, trong mắt Khinh Hiểu Chu có chút ghen tị.
Trần Vãn Trì, hậu bối này Trúc Cơ muộn hơn bọn hắn lâu như vậy, bây giờ lại đi ở phía trước bọn hắn, còn càng chạy càng xa, nàng sợ là vĩnh viễn cũng không đuổi theo kịp.
Văn Tại Đồ làm sao không ghen tị, nhưng đi theo bên người Yến Khê lâu như vậy, hắn sớm đã bị đả kích đến chết lặng. Hắn cũng nhận rõ thân phận người bình thường của mình, cho nên hắn hiện tại tâm tính rất bình thản, "Với thiên tư đó của nàng, hai ba mươi năm tương lai nàng hẳn là có thể đạt Trúc Cơ Đại viên mãn.
Nàng muốn kết tinh tất nhiên sẽ đi tìm kiếm đan phương Kết Tinh Đan, đó nói không chừng cũng chính là cơ hội tốt để chúng ta thừa cơ quét sạch thế lực Tà tông ở Nam Linh châu. Ta cũng không nói nhiều nữa, trong hai ba mươi năm tới, mọi người vẫn nên dốc hết toàn lực để nâng cao bản thân.
Hiểu Chu, vậy phải phiền ngươi tìm kiếm thêm một chút xem còn có hậu bối nào thiên tư hơn người không, nếu có thể lại bồi dưỡng được mấy hậu bối Trúc Cơ nữa đến, chúng ta cũng có thêm chút nắm chắc. Mặt khác, bên phía Bắc đan sư ngươi hết sức giao hảo, đến lúc đó nói không chừng chúng ta còn phải cầu cạnh nàng."
"Vâng, ta đã sắp xếp tất cả." Khinh Hiểu Chu không để tâm việc Văn Tại Đồ chỉ điểm giang sơn, chỉ cần là vì tông môn tốt, nàng đều có thể tiếp nhận.
Bốn người lại trò chuyện một lát tại đỉnh núi, cuối cùng ai đi đường nấy.
Về sau bọn họ lại chờ đợi ở chân núi nửa năm, thấy xác định không có chuyện gì phát sinh, lúc này mới mỗi người một lần nữa quy ẩn.
Hai năm sau, thanh điểm kinh nghiệm của Lâm Nam Âm cuối cùng cũng bò qua Trúc Cơ tầng ba, tiến vào Trúc Cơ tầng bốn, trở thành tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.
Nhưng mà nàng cũng biết sau đó trừ phi Trần Vãn Trì lại đưa cho nàng thứ gì tốt, bằng không thì tốc độ tu vi của nàng chỉ có thể từng bước một, nhiều năm mới có thể tăng lên một tầng. Nàng tại Trúc Cơ tiền kỳ có thể tăng lên nhanh như vậy, hoàn toàn là nhờ công hiệu của bình địa tâm linh nhũ kia.
Liền xem như dạng này, nàng cũng đã phi thường hài lòng.
Dựa theo lệ cũ, sau khi đột phá nàng đến chỗ Phùng tam thẩm khao mình một bữa trước, sau đó mới trở về sân nhà mình.
Trong viện, Tiết Dũng đang trông cháu gái. Bây giờ đã ba bốn tuổi, Tiết Tiếu Tiếu có thể đi có thể nhảy, lúc cho ăn cơm đều là Tiết Dũng chạy đuổi theo ở phía sau, Vết Sẹo Thanh thì ở bên cạnh chế giễu hắn chạy còn không nhanh bằng cháu gái mình.
Bất tri bất giác, Tiết Dũng đã tuổi gần sáu mươi, trên đầu cũng bắt đầu mọc ra tóc trắng. Vết Sẹo Thanh nhỏ tuổi hơn hắn một chút, nhưng nhìn qua lại có vẻ già hơn Tiết Dũng một chút.
Hai người bọn hắn, một người đã đào tạo được đồ đệ, giao tiệm thuốc cho đồ đệ quản lý, bản thân ở nhà ngậm kẹo đùa cháu; người kia cũng giao trả phường thị tu sĩ lại cho Vân Nhàn, ngày sau cũng chỉ làm phường chủ của phường này, không còn quản chuyện bên ngoài nữa.
Tương đối với việc bọn hắn già đi, Lâm Thanh Uyển cùng Chu Nguyên Nương hai người già đi chậm hơn rất nhiều.
Người trước tu vi cao, nhìn qua như ba bốn mươi tuổi, người sau tu vi đã trì trệ không tiến rất nhiều năm, nhìn qua đã có hơn bốn mươi, thực tế hai người đều không khác mấy đã gần năm mươi tuổi.
Hai người bọn họ bây giờ cũng không mấy khi ra ngoài, mỗi ngày chỉ trông nom các loại Linh Điền, thời gian còn lại trôi qua như những người bình thường xung quanh.
Linh Điền này tự nhiên là Lâm Nam Âm tặng, vào năm Trương Minh Quang cùng Tiết Linh Mẫn hai người thành thân, nàng đã tặng cho bốn người trẻ tuổi mỗi người một mẫu Linh Điền.
Hiện tại hai người Trương, Tiết ở bên kia dùng nửa mẫu đất xây một tiểu viện tự ở, Linh Điền còn lại thì do Lâm Thanh Uyển cùng Chu Nguyên Nương hai người trông nom.
Bởi vì Linh Điền, giữa chừng còn xảy ra một việc khiến người ta bực mình. Tiết Linh Mẫn cùng Trương Minh Quang hai người đã thành thân, còn Tiết Đại Lang và Phùng Trường Nhạc chưa thành hôn thì bị người ta để mắt tới.
Khoảng thời gian đó ngày nào cũng có người đến cửa làm mai mối, người trước đi xa không nói tới, người sau lại đang ở nhà.
Sau khi Vết Sẹo Thanh cùng Chu Nguyên Nương từ chối bà mối nhiều lần, bà mối kia lại đến cửa chặn Phùng Trường Nhạc, ý đồ dùng gia thế nhà trai để Phùng Trường Nhạc động lòng.
Bản thân Phùng Trường Nhạc thì không quan trọng.
Bởi vì các loại nguyên nhân luyện thể, nàng hiện tại thể trạng đã khác biệt với cô gái tầm thường, nếu không nhìn mặt, người ta còn tưởng rằng nàng là một nam nhân cực độ cường tráng.
Bộ dáng này của nàng là ly kinh bạn đạo, so với nỗi thống khổ của nhục thân mà nói, ánh mắt khác thường của người bên ngoài mới là căn nguyên thống khổ của Phùng Trường Nhạc. Rất nhiều ban đêm, Lâm Nam Âm cũng nghe được nàng đang len lén thút thít, mà ngoài cửa Chu Nguyên Nương cùng Vết Sẹo Thanh chỉ có thể giả bộ như không nghe thấy. Mà tới ngày kế tiếp, Phùng Trường Nhạc lại ra cửa với một mặt như không có chuyện gì xảy ra.
Khoảng cách từ lúc nàng luyện hóa thú đan thất bại đã qua tám năm, người người đều nói nàng đã điên dại, chỉ có mình Phùng Trường Nhạc chưa từng từ bỏ. Mùa xuân hoa nở, mùa thu có nhất định sẽ kết quả không?
Phùng Trường Nhạc không biết, nhưng cha nàng nói, kết không được quả vậy thì thôi, cùng trời kháng mệnh cũng là một loại nhân sinh.
Đối với chuyện này, Lâm Nam Âm đối với tiểu Trường Nhạc vừa đau lòng lại vừa thưởng thức, điều duy nhất nàng có thể làm chính là có thuốc luyện thể tốt nào, nàng giúp đỡ luyện rồi để Phùng Trường Nhạc dùng, nhưng xét đến cùng vẫn là phải dựa vào chính nàng ấy.
"Cô cô, người lại xuất quan rồi à?" Bên ngoài viện, Phùng Trường Nhạc trở về. Lâm Nam Âm quay người nhìn nàng, "Ngày hôm nay làm sao trở về sớm như vậy?" Bình thường Phùng Trường Nhạc cơ bản không về nhà trước khi trời tối.
"Thường thúc thúc nói ngày mai bắt đầu muốn đổi một loại phương pháp luyện thể khác, ngày hôm nay cho phép ta nghỉ ngơi nửa ngày." Phùng Trường Nhạc nói xong, lại mừng khấp khởi nói với Lâm Nam Âm, "Thường thúc thúc nói bộ dáng của ta hiện tại là bởi vì nhục thân còn chưa lột xác, đợi đến khi nhục thân đại thành, đến lúc đó ta sẽ lại biến về dáng dấp ban đầu, đến lúc đó hẳn là cũng liền có thể tu luyện."
Lâm Nam Âm hiểu suy nghĩ của Thường Bệnh Ly, lượng biến thành chất biến, "Hắn xem ra rất có nắm chắc." "Ta cũng không biết, dù sao trước hết thử lại nói." Phùng Trường Nhạc lời mặc dù nói như vậy, nhưng trong mắt tất cả đều là chờ mong. Lâm Nam Âm ôm lấy vai của nàng, "Thử thì có thể, nhưng nếu như không chịu nổi liền nhất định phải nói."
"Ta nhất định sẽ!"
Bởi vì Phùng Trường Nhạc, Lâm Nam Âm sau đó lúc tu luyện cố ý lưu lại một sợi phân thần để lưu ý động tĩnh của nàng.
Kế hoạch mới Thường Bệnh Ly dành cho Phùng Trường Nhạc là một bộ công pháp luyện thể mới, sau khi tu luyện công pháp này, nhục thân Phùng Trường Nhạc trở nên càng ngày càng cứng rắn, thân hình vốn khoa trương cũng đang dần dần biến trở về nguyên trạng.
Đừng nói là bản thân Phùng Trường Nhạc, liền ngay cả là vợ chồng Vết Sẹo Thanh cùng Chu Nguyên Nương hai người cũng bắt đầu vì sự biến hóa của con gái mà cảm thấy vui vẻ rơi lệ.
Tám năm cùng vận mệnh đối kháng, tựa hồ đang từ từ tiếp cận ánh rạng đông.
Nửa năm sau, Phùng Trường Nhạc công pháp đại thành, thân hình khôi phục thành dáng vẻ người thường, nhưng nàng lại không thể thành công tu luyện, lần nữa phục dụng thú đan cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Nếu như cứ mãi không có hi vọng thì còn tốt, hiện tại tựa như thấy được hi vọng nhưng lại nghênh đón tuyệt vọng càng lớn hơn, cái này khiến Phùng Trường Nhạc nhất thời khó mà tiếp nhận. Nàng đem chính mình nhốt ở trong phòng, ba ngày sau Vết Sẹo Thanh lần nữa đẩy cửa phòng ra, liền thấy trong phòng chỉ có một bức thư, mà con gái đã không thấy bóng dáng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận