Tứ Hợp Viện: Ba Cái Bàn Tay Phiến Mộng Ca Ta Sỏa Trụ

Tứ Hợp Viện: Ba Cái Bàn Tay Phiến Mộng Ca Ta Sỏa Trụ - Chương 57: Cái gì? Cũng muốn cướp chứng minh cái công việc này? Ta xem ai dám (length: 7797)

Giả Trương thị vừa dứt lời, một mặt nịnh nọt nhìn năm đồng tiền trong tay Hà Vũ Thủy.
"Cho ngươi, ta nói lời giữ lời, tuyệt đối không nuốt lời." Hà Vũ Thủy đặt tiền xuống giữa sân xi măng, có thể dùng năm đồng để chọc tức Hà Đại Thanh một phen cũng coi như đáng, dù sao nàng cũng chẳng thiếu chút tiền này.
Đám hàng xóm thấy Giả Trương thị nói vài câu mà được năm đồng, ai nấy đều rộn ràng hẳn lên.
"Nước mưa cô nương, nếu chúng ta cũng chứng minh được lời của cô thì cũng có tiền hả?" Một người đàn ông trung niên gầy gò hỏi.
Người này mới chuyển đến viện chưa được mấy năm, nên không biết Hà Đại Thanh. Dù sao Hà Đại Thanh đi đã mười năm, chưa từng về, nhiều người mới chuyển đến đây cũng không biết ông là chuyện thường.
Hà Vũ Thủy không nói gì, chỉ liếc mắt khiêu khích Hà Đại Thanh.
Như đang nói: "Xem đi! Có nhiều người chứng minh cho ta thế này, ta là tổ tông của Hà gia!"
Hà Đại Thanh hiểu ánh mắt đó, giận đến phổi muốn nổ tung.
"Nhị đại mụ, ngươi có thể qua xưởng Yết Cương gọi Sỏa Trụ và lão Lưu nhà ngươi về không?" Hà Đại Thanh bất lực với Hà Vũ Thủy, nghĩ bụng nếu gọi được Sỏa Trụ về, hắn nhận ta, thì con nhỏ sẽ phải nhận ta.
"Ta nói lại lần nữa đây, lão Hà, ta giờ là nhất đại mụ rồi, ông đừng có gọi sai!" Vợ Lưu Hải Trung lên giọng.
Quả là một ổ chăn không đẻ ra hai người, dưới sự hun đúc ngày đêm của Lưu Hải Trung, vợ hắn cũng bị lây tính mê làm quan.
"Được được được, nhất đại mụ, phiền bà chạy một chuyến." Hà Đại Thanh chẳng muốn đôi co với mấy bà già, vội vàng đổi cách xưng hô.
Vợ Lưu Hải Trung có chút không tình nguyện, thấy người ta Nước Mưa vừa ra tay liền cho năm đồng, nhìn lại nhà mình, lão Lưu nhà mình về thì phải xin nghỉ, trừ lương, còn chẳng chịu bỏ ra đồng nào, còn không biết xấu hổ bảo bà đi gọi người?
Hà Đại Thanh thấy vợ Lưu Hải Trung chẳng có ý định đi, lại thấy ánh mắt ghét bỏ của bà, đau lòng móc trong túi ra một đồng đưa cho bà.
Mấy năm nay, cuộc sống của ông chắc chắn cũng chẳng mấy dư dả. Tiểu Bạch có hai con trai, nhóc con thì ăn chết cha, mà Tiểu Bạch lại vung tay quá trán, nếu không làm thêm việc riêng thì tiền thuốc men còn chẳng có, đừng nói là gửi tiền cho hai anh em Sỏa Trụ mỗi tháng.
Vợ Lưu Hải Trung bĩu môi, sờ đồng tiền trong tay, bất đắc dĩ đi xưởng Yết Cương gọi người.
"Hà Vũ Thủy, ngươi đừng có đắc ý, đợi Sỏa Trụ về rồi, ngươi sẽ biết ta có phải cha ngươi không."
"Con gái không nhận cha thì sẽ bị trời phạt!" Hà Đại Thanh ôm cái eo còn đau ê ẩm, nghiến răng nói.
"Vậy còn kẻ bỏ con cái chạy theo tiểu quả phụ thì sao? Không nuôi con mình lại đi nuôi con người khác thì sao? Lẽ nào sẽ không bị trời phạt?"
"Bác này, con khuyên bác, trời mưa thì ngàn vạn lần đừng có ra đường, nhỡ đâu sấm sét lại bổ vào đầu thì sao."
Hà Vũ Thủy cười khẩy nói, nói xong liền quay về nhà, kệ Hà Đại Thanh ngồi một mình trong sân hóng gió lạnh.
Cô lấy hai cân sườn từ trong không gian hệ thống, xách vào bếp, hôm nay cô dự định tự tay làm món sườn rang muối tiêu ăn.
Rất nhanh trong bếp nhỏ đã vang lên tiếng chặt sườn, những người đang hóng chuyện ở ngoài sân cảm giác Hà Vũ Thủy không phải đang chặt sườn mà là đang luyện tập chặt người.
Hà Đại Thanh thấy Hà Vũ Thủy xách sườn vào bếp thì băn khoăn, chẳng lẽ Sỏa Trụ đã dạy con bé nấu ăn?
Nghe tiếng chặt sườn rất có nhịp điệu, tay cũng rất vững vàng, thảo nào đã vật ông một cú đau điếng.
Vừa nghĩ đến chuyện mình bị con gái vật ngã, Hà Đại Thanh liền cảm thấy đặc biệt mất mặt.
Nghĩ đến những cặp cha con lâu ngày gặp lại chắc sẽ hỏi han ân cần, chuyện trò tâm sự, đằng này con gái ông chẳng những không nhận mình mà còn quăng ông một cú ngã, chuyện này mà kể ra chắc người ta cười cho rụng răng.
Hà Vũ Thủy trong bếp chẳng quan tâm nhiều vậy, đã bắt đầu cho dầu vào nồi chiên sườn.
Cô ướp sườn trước, rồi bắt đầu chuẩn bị sẵn các gia vị cần dùng, cơm thì đang nấu trong không gian hệ thống.
Sỏa Trụ vừa nghe nhị đại mụ mới nhậm chức nói Hà Đại Thanh đã về thì rất kích động, cuối cùng cũng có người trị được con bé kia rồi.
Nhớ hồi Hà Đại Thanh bỏ đi, Hà Vũ Thủy còn bé tí khóc mỗi ngày đòi ba ba, giờ Hà Đại Thanh về chắc chắn con bé sẽ cảm động thôi.
Vừa nãy thằng chó Lý Hoài Đức còn đến dò hỏi giờ nào Hà Vũ Thủy có ở nhà, nói là muốn nhờ nó giúp, một đứa bé tí tẹo giúp được cho một thằng phó xưởng cái gì chứ? Đúng là mèo mả gà đồng!
Trên đường về Sỏa Trụ còn hào hứng, nhưng khi Lưu Hải Trung hỏi rõ chuyện của bà vợ mình thì lại ngớ người.
Vợ Lưu Hải Trung kể Hà Vũ Thủy thẳng tay quật Hà Đại Thanh một cú ngã, quả thật quá choáng!
Anh trai tát một phát, cha đẻ ngã ngay! Khá lắm, đúng là tuyệt tình tuyệt nghĩa!
Sỏa Trụ giờ phút này có vẻ không tự tin như vậy nữa, vẫn là nên nhanh chóng về xem thực hư ra sao thôi.
Thế là cậu liền đi nhanh hơn, Lưu Hải Trung thấy Sỏa Trụ đi như chạy thì cũng vội vàng theo, bây giờ ông ta là nhất đại gia, mọi chuyện trong cái viện này không ai không cần đến ông ta cả!
Khi ba người hộc tốc chạy vào sân thì thấy Hà Đại Thanh đang ngồi bệt dưới ghế, mặt mũi thì vô cùng khó coi.
Giả Trương thị đứng ở cửa nhà gặm thịt vịt nướng, ánh mắt liếc xéo vào cửa bếp của Hà Vũ Thủy.
Bà ta đang thầm nghĩ, con bé này vừa ra tay đã năm đồng, mua thịt vịt nướng còn dư hai đồng, hắc hắc, lát nữa nếu cần bà chứng minh lời thì còn kiếm thêm được năm đồng nữa, không phải hơn đi ăn cướp à?
Bà ta phải tập trung tinh thần, đám hàng xóm nhìn thấy bà lấy tiền đều thèm thuồng muốn cướp tiền, bà nhất định phải nhanh chân, nếu cảm thấy tình hình không ổn bà sẽ chứng minh ngay!
Ai dám tranh cơ hội kiếm tiền của bà thì bà đứng cửa nhà người đó chửi cho ba ngày!
"Sỏa Trụ, con tính về rồi hả, em gái con nó không nhận ta!" Hà Đại Thanh thấy Sỏa Trụ thì vội vàng đứng dậy hô hoán.
Sỏa Trụ nhìn Hà Đại Thanh hai tay không, đầu lại thấy đau, đừng nói là Hà Vũ Thủy, cậu cũng có chút không muốn nhận ông ta.
Lâu như vậy mới gặp con gái, chẳng lẽ không mua chút đồ đến hỏi han sao? Hai bàn tay trắng đến thì đúng là không biết điều!
"Hà lão ca, sao tự nhiên ông lại về vậy, có chuyện gì thế?"
"Ông cứ nói với tôi, tôi giờ là nhất đại gia rồi, ha ha ha! Để tôi làm chủ cho ông!" Lưu Hải Trung cười hề hề nâng bụng bự đi tới nói.
Cạch!
Cửa bếp nhà Hà Vũ Thủy từ bên trong mở ra, Hà Vũ Thủy tay cầm dao chặt sườn tựa vào khung cửa, khinh bỉ nhìn Lưu Hải Trung.
"Lưu mập, ông muốn làm chủ cho ai?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận