Tứ Hợp Viện: Ba Cái Bàn Tay Phiến Mộng Ca Ta Sỏa Trụ

Tứ Hợp Viện: Ba Cái Bàn Tay Phiến Mộng Ca Ta Sỏa Trụ - Chương 203: Lại câu cá lớn (length: 7613)

Tạ Thiên mơ mơ màng màng liền thấy Hà Vũ Thủy bị bà chủ sạp hàng nắm tay, sau đó hai người ríu rít nói chuyện rất lâu, cái chợ này bên trong tiếng ồn ào cực kỳ nhiều, Tạ Thiên cũng không biết các nàng đang nói chuyện gì, chỉ thấy Hà Vũ Thủy cùng bà chủ sạp hàng hai người nắm tay.
"Đừng ngẩn người ra đó, đi theo chúng ta đi!" Hà Vũ Thủy vẫy tay với Tạ Thiên.
"A! Ta đến đây!" Tạ Thiên vui vẻ theo sau lưng hai người đi, đi đến một sạp hàng bán đồ nam.
Sạp hàng này cũng rất lớn, xem như nơi này buôn bán đồ nam tốt nhất, quần áo ở đây nhìn cũng không tệ, chất liệu vải cũng tốt.
Không biết Lý ráng nói gì với ông chủ, ông chủ sạp nam lập tức bảo nhân viên tiếp khách, còn mình đi theo Lý ráng đi tới.
"Nước Mưa, vị này là anh Triệu, là người có sạp bán đồ nam tốt nhất ở đây, em cứ xem từ từ, đến lúc đó anh ấy nhất định sẽ cho em một cái giá vừa lòng."
Lý ráng giới thiệu với Hà Vũ Thủy, Hà Vũ Thủy cũng chủ động bắt tay giới thiệu bản thân với người đàn ông trung niên trước mắt trông có vẻ khó tính này.
Chủ sạp đồ nam này cao khoảng mét tám lăm, cực kỳ lực lưỡng, tuổi độ ba mươi lăm đến khoảng bốn mươi, da dẻ rất khỏe mạnh, kiểu da đen nhẻm phát sáng, điều đáng sợ nhất là cái sẹo trên đầu hắn, phối hợp với cái đầu trọc nhìn đúng là một nhân vật hung dữ.
Triệu Đại Toàn dường như biết mặt mình lúc không cười có chút trông đáng sợ, liền chủ động cười với Hà Vũ Thủy.
Hà Vũ Thủy nhìn, mẹ ơi! Vị Triệu lão bản này cười lên càng thêm đáng sợ, đặc biệt như mấy tên đại phản diện trong phim xã hội đen Hàn Quốc.
"Cô em, nếu là bạn của ráng thì là bạn của anh, em cứ chọn thoải mái, anh nhất định sẽ cho em ưu đãi!" Triệu Đại Toàn gãi đầu cười ngượng ngùng.
"Vậy thì phiền anh Triệu giúp em giới thiệu một chút ạ." Hà Vũ Thủy cười tươi rói nói.
Thế là Tạ Thiên liền thấy Hà Vũ Thủy đi theo một gã đàn ông lực lưỡng bên cạnh, đặc biệt như sói xám mang theo thỏ trắng.
Quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, anh Triệu này quả thực không giống vẻ bề ngoài thô kệch như vậy, lúc anh ta giới thiệu, từ kiểu dáng quần áo đến chất liệu vải đều nói một cách vô cùng tỉ mỉ.
Hà Vũ Thủy thuần thục chọn ra hai mươi mấy chiếc áo khoác nam, còn có mấy kiểu quần tây và quần jean nam.
Triệu Đại Toàn cơ hồ có thể kết luận cô Hà này là người có tiềm lực, tiền nâng giá tự nhiên anh cũng cho giá ưu đãi, dù sao thì còn trông mong chuyện làm ăn lâu dài cơ mà!
"Anh Triệu, em muốn hỏi anh một chút, anh có biết chỗ nào ở đây bán vải vóc đầy đủ nhất không ạ?" Hà Vũ Thủy hỏi sau khi thanh toán sổ sách xong.
"Ha ha, em hỏi đúng người rồi, đi đi đi, anh dẫn em qua!"
Triệu Đại Toàn không nói hai lời, kéo Hà Vũ Thủy đi ngay, Tạ Thiên đuổi theo sát.
"Lão Trần, mau ra đây, có khách đến!"
Triệu Đại Toàn người còn chưa tới, giọng đã tới trước.
Ngay sau đó, sạp hàng đầu tiên trên con đường bán vải vóc liền chạy ra một người đàn ông thấp bé gầy gò, tuổi cũng không khác gì Triệu Đại Toàn, nhìn qua đúng là một bộ mặt ranh mãnh.
"Ôi! Đại Toàn! Gió nào đưa cậu đến đây thế!" Trần Trung cười tươi rói chạy chậm ra.
"Mang cho cậu một khách hàng lớn đây, bớt lải nhải đi, mau ra tiếp đãi."
Trần Trung nghe lời Triệu Đại Toàn nói, lúc này mới cẩn thận quan sát hai người đi cùng hắn, cô bé này nhìn qua đúng là một người lanh lợi tháo vát, cậu con trai kia thì sao, cứ nhìn đông nhìn tây trông hết sức nóng nảy, chắc không phải loại người làm ăn gì.
Nếu Tạ Thiên biết thuật đọc tâm, chắc chắn sẽ tức đến chết.
"Cô bé, cháu cần loại vải vóc như nào, bác đây sẽ giới thiệu cho cháu." Trần Trung vội vàng nói.
"Bác chờ một chút, để cháu xem lại đã, cháu có ghi chép hết đây." Hà Vũ Thủy móc bản vẽ ra, lật thẳng cho Trần Trung xem.
"Trần lão bản, nếu như cháu mua nhiều thì giá cả thế nào?" Hà Vũ Thủy cười nhướng mày.
"Cháu cứ yên tâm, nhất định bác sẽ cho cháu một cái giá vừa lòng, còn bản vẽ này có thể cho bác xem một chút được không?" Tuy Trần Trung làm buôn bán vải vóc, nhưng cũng biết được phần nào đồ vật trong bản vẽ này, biết đây là bản thiết kế.
"Bác không có ý gì khác đâu, có lẽ vải vóc mà cháu cần chính là để làm quần áo trong bản vẽ này, vì thế nên bác muốn xem thử để có thể giới thiệu tốt hơn, bác cũng có thể giúp cháu tìm những loại vải hợp với quần áo này."
Trần Trung sợ Hà Vũ Thủy hiểu lầm, vội vàng giải thích.
"Được thôi ạ! Chắc là mắt nhìn của bác Trần chắc chắn tốt hơn mắt của cháu rồi, bác xem giúp cháu rồi giới thiệu loại thích hợp cho cháu luôn nha."
Hà Vũ Thủy rất hào phóng đưa bản vẽ cho Trần Trung, rồi mình thì đi xem hàng.
Trần Trung lật bản vẽ ra, mười mấy trang đầu đều là đồ nữ, sau đó thì hầu như toàn đồ nam, anh ta huých tay kéo Triệu Đại Toàn, ra hiệu hắn nhanh qua đây xem.
Triệu Đại Toàn đầu tiên là tùy ý nhìn qua một chút, rồi sau đó mắt liền dính chặt vào đó, lôi đi cũng không nổi.
Anh ta đoạt lấy bản vẽ, tỉ mỉ lật xem, kết quả cũng không khác gì Lý ráng, lập tức dán mắt vào Hà Vũ Thủy.
Đây chính là kết quả mà Hà Vũ Thủy muốn, cô tin rằng mấy tạp chí thời trang đời trước cô không phải đã xem vô ích, thêm vào sự hỗ trợ của máy tính, những bản vẽ của cô, có thể hấp dẫn những ánh mắt của mấy thương nhân trang phục sành sỏi này là chắc chắn.
"Anh Triệu, vải vóc thì để em chọn xong chúng ta nói tiếp, anh cứ yên tâm, đồ nữ thì em đã chắc chắn giao cho chị Hà, còn đồ nam nếu anh cảm thấy có hứng thú thì em nhất định sẽ nhường cho anh."
"Được được được, cô em cứ từ từ, cứ từ từ đi!" Triệu Đại Toàn gật đầu lia lịa, anh ta cùng chị Hà giống nhau, đều là những người rất lão luyện, biết rằng nếu như tóm được đơn này thì chắc chắn kiếm được gấp bội.
Trần Trung quả đúng là chuyên nghiệp, dưới sự giới thiệu của anh ta, Hà Vũ Thủy nhanh chóng chọn ra loại vải mà mình muốn, vô số loại chọn được bảy tám chục sấp vải.
Trần Trung cũng là người sảng khoái cho cô một cái giá vừa lòng, sau khi lưu lại địa chỉ liên lạc và số điện thoại, Hà Vũ Thủy thanh toán tiền đặt cọc, xin số tài khoản gửi tiền, đợi khi nào về rồi lại chuyển khoản lại cho anh ta.
Thấy Hà Vũ Thủy bên này đã xong việc, Triệu Đại Toàn lập tức xáp đến, trên tay còn bưng một phần mì hoành thánh.
Hà Vũ Thủy nhìn Tạ Thiên bên này một chút, cái tên này đã ăn được rồi, một chút lòng cảnh giác cũng không có, cũng đúng là ngốc nghếch.
"Đồng chí à, buổi sáng chưa ăn gì phải không, mau ăn chút gì đi, ăn xong rồi nói chuyện." Triệu Đại Toàn rất ân cần đưa mì hoành thánh lên.
"Cảm ơn anh Triệu!"
Hà Vũ Thủy đúng là hơi đói bụng, cầm lấy thìa lên bắt đầu ăn, đây là mì hoành thánh nhân cá thịt, cực kỳ tươi, rất ngon.
Nhiệt độ vừa vặn, Hà Vũ Thủy hai ba cái đã ăn xong rồi, Triệu Đại Toàn thấy thời cơ đã đến, liền đưa ra ý kiến giống với Vương Hà, Hà Vũ Thủy có thể nói gì, tất nhiên là đồng ý rồi!
Nàng nói sau khi trở về, chờ làm được hàng mẫu, thì sẽ gửi hàng mẫu đến, chờ bọn họ cảm thấy ổn, rồi mới đặt đơn, rồi gửi tiền và hàng.
Nếu có thời gian, cũng có thể đến xem hàng chọn hàng, những việc này đều có thể cả.
Triệu Đại Toàn nghe xong còn có chuyện tốt này, lập tức đồng ý ngay...
Bạn cần đăng nhập để bình luận