Tứ Hợp Viện: Ba Cái Bàn Tay Phiến Mộng Ca Ta Sỏa Trụ

Tứ Hợp Viện: Ba Cái Bàn Tay Phiến Mộng Ca Ta Sỏa Trụ - Chương 260: Nam nam quyết đấu vs nữ nữ quyết đấu (length: 7458)

"Có việc?"
Hà Vũ Thủy nhìn người con dâu đang chắn trước mặt mình, cười nhạt một tiếng đầy châm biếm, xem ra đúng là bị Lý Hoài Đức nói trúng, đúng là đến tìm rồi, vẫn không chịu buông tha mà!
"Nước Mưa, ta có thể đến xưởng của ngươi làm việc không? Xưởng làm đậu hũ cũng được, cô xem giờ ta ở nhà không có gì làm, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, ta muốn làm."
"Dừng! Dừng lại đã!"
Lời của con dâu còn chưa dứt đã bị Hà Vũ Thủy trực tiếp ngắt lời.
"Xin lỗi, xưởng của tôi tạm thời không thiếu người, không thể giúp cô việc này!"
"Chúng tôi còn có việc, xin phép đi trước!"
Hà Vũ Thủy không cho con dâu cơ hội nói thêm, lách qua cô ta rồi dẫn anh em nhà Lưu đi thẳng.
Mặt của con dâu đỏ bừng rồi lại trắng bệch như thể vừa bị ai đó tát cho mấy cái, cả người run rẩy.
"Ha ha! Đúng là đá phải tấm sắt rồi!"
"Đừng tưởng rằng lấy được thằng Ngốc Trụ là có thể sung sướng, người ta Nước Mưa chẳng thèm nhìn tới cô đâu."
"Cô ta khôn lắm, người hay quỷ chỉ cần liếc mắt là thấy ngay, chút trò vặt của cô đúng là không đáng gì."
Giả Trương Thị một bộ dạng hả hê xem kịch, bà ta biết ngay con hồ ly nhỏ này câu dẫn Ngốc Trụ đâu phải đơn giản vậy, không phải nhắm vào tiền của Hà Vũ Thủy thì chẳng lẽ thật sự mê cái đồ ngốc Ngốc Trụ đó sao!
Chỉ có ma mới tin thôi, còn bà Giả Trương Thị thì không bao giờ tin.
"Có gì mà buồn cười, con dâu bà muốn tư tình chứ có phải không cấu kết đâu!"
"Tôi thấy bà ghen tị đấy, bà có giỏi thì kêu con dâu bà lên đi! Còn không biết con trai bà đội bao nhiêu cái mũ xanh nữa đấy!"
Con dâu cũng đâm đúng chỗ đau của Giả Trương Thị, không hề tỏ ra sợ hãi.
"Xem hôm nay ta không xé nát cái mặt tiện nhân của ngươi." Giả Trương Thị gầm lên một tiếng rồi nhào tới.
Ngoại trừ Hà Vũ Thủy, bà ta không sợ ai ở trong cái sân này, con tiện nhân mới về mà dám khiêu chiến bà ta, hôm nay phải cho cô ta biết thế nào là quy củ.
Con dâu cũng đâu phải dễ bắt nạt, mẹ cô ta chính là bà chằn, từ nhỏ cô ta đã thấy mẹ mình đánh nhau chửi đổng, dù chỉ là nhìn cũng học được đôi chút.
Cô ta ngồi phịch xuống đất, vốc một nắm đất rồi ném thẳng vào mặt Giả Trương Thị vừa nhào tới.
Giả Trương Thị lập tức bị đất bay vào mắt, mất phương hướng.
Con dâu cầm chổi quất liên hồi vào người Giả Trương Thị, bà ta bị đánh la oai oái, cố gắng mở mắt bị dính đất ra, nhìn lờ mờ thấy con dâu rồi túm một phát vào tóc của cô ta.
Hai người giằng co đánh nhau túi bụi.
Bà con hàng xóm trong viện hôm nay được mở mang tầm mắt, buổi sáng sớm sau vườn thì một đám đàn ông đánh nhau, giữa sân thì lại là hai người đàn bà đánh nhau, xem đúng là đã mắt.
Hà Vũ Thủy thì đã gặp Tạ Thiên ở cổng xưởng cơ khí, nói rõ tình hình ở phòng bảo vệ thì được cho dẫn người vào xưởng một cách thuận lợi.
Nàng dẫn hai người đến thẳng văn phòng của xưởng trưởng tìm cái ông cây nhà lá vườn.
"Ông là cái ông lãnh đạo già hay nói đó à! Chậc! Sao không nói sớm, tôi trực tiếp sắp xếp cho cô luôn rồi."
Khi Hà Vũ Thủy đã trình bày rõ ý định đến thì ông cây nhà lá vườn cười nói.
"Hắc hắc, lần này ông chẳng phải là biết rồi đấy sao? Đợi lần sau tôi muốn học nói thì người đầu tiên tôi tìm là ông đấy, hôm nay chủ yếu là đưa hai nhân viên kỹ thuật nòng cốt của tôi đến học hỏi."
"Xưởng trưởng Lương, vậy xin nhờ ông cả."
Hà Vũ Thủy từ tay của Lưu Quang Thiên nhận một cái túi vải màu xanh đậm đặt lên bàn làm việc.
"Được thôi, đợi đến khi cô muốn học thì cứ báo một tiếng cho tôi là được, cửa lớn luôn rộng mở đón cô."
"Tiểu Trương, cậu đưa Nước Mưa xuống đội xe tải tìm đội trưởng Khâu, anh ta biết phải làm gì."
Ông cây nhà lá vườn giao việc này cho thư ký Tiểu Trương của mình.
Hà Vũ Thủy cảm ơn rồi theo thư ký Tiểu Trương đến đội xe tải.
"Thư ký Trương, đội trưởng Khâu này dễ sống chung không? Tính tình thế nào?" Hà Vũ Thủy vừa cười vừa hỏi thư ký Tiểu Trương.
"Đội trưởng Khâu là người nghiêm túc có trách nhiệm, bình thường hay thích cái này." Thư ký Tiểu Trương ra hiệu với Hà Vũ Thủy.
Hà Vũ Thủy hiểu ý, là thích hút thuốc đúng không, cái này thì dễ đối với nàng quá rồi.
"Cảm ơn anh! Thư ký Trương!" Hà Vũ Thủy biết thư ký Trương đang lấy lòng mình, nàng sẽ nhớ ân tình này.
"Khách sáo quá, chuyện nhỏ thôi mà!" Thư ký Tiểu Trương làm ra cái vẻ mặt anh hiểu ý tôi, rồi tiếp tục dẫn ba người đi lên phía trước.
Đến đội xe tải thì quả thật là đội trưởng Khâu giống như lời thư ký Trương nói, hơn bốn mươi tuổi, da ngăm đen rắn rỏi, nhìn có vẻ rất nghiêm nghị.
"Đội trưởng Khâu, tôi giao người cho anh đó, tôi xin phép về!"
"Đồng chí Tiểu Hà, hẹn gặp lại!"
Thư ký Tiểu Trương sau khi giới thiệu mọi người với nhau xong thì rời đi, để không gian lại cho mấy người.
"Khục! Hai người đi theo tôi, tôi đưa các cậu qua xem xe." Đội trưởng Khâu lớn tiếng gọi Tạ Thiên và Lưu Quang Thiên.
Hai người lập tức ngoan ngoãn đi theo, nhất là Tạ Thiên hớn hở xoa tay, coi như có thể chạm vào vô lăng xe.
Hà Vũ Thủy cũng không đi theo, chỉ đứng đánh giá đội vận tải của xưởng này, sân bãi thật là rộng, đậu năm sáu chiếc xe tải lớn.
Những nhân viên khác thì đều đang bận bịu ở trước mỗi chiếc xe, dường như đang sửa xe hay là bảo dưỡng xe các loại.
Hà Vũ Thủy đi đến một chỗ vắng vẻ rồi lấy một gói thuốc lá Trung Hoa bọc vải đen từ trong không gian hệ thống ra, kẹp ở dưới nách.
Đợi đến lúc quay lại thì thấy đội trưởng Khâu đang lái xe đưa hai người chạy vòng vòng trong sân, giờ đã bắt đầu chạm vào xe rồi?
Việc này khác hoàn toàn với lúc nàng học lái xe hồi trước, có lẽ là do xe nhỏ mà ra cả, có lẽ xe tải sẽ không học như vậy.
Hà Vũ Thủy đợi đến lúc mọi người nghỉ ngơi, đi đến chỗ đội trưởng Khâu đang uống nước.
"Đội trưởng Khâu, chút quà mọn không đáng là bao."
"Tôi hi vọng ông có thể nghiêm khắc với hai đứa nó một chút, cũng xin nhờ ông chiếu cố nhiều."
Hà Vũ Thủy thoải mái để đồ trong tay lên bàn để ly nước của đội trưởng Khâu.
"Ừm, cô yên tâm, tôi sẽ tận tình chỉ dạy, xưởng trưởng Lương đã dặn dò rồi." Đội trưởng Khâu điềm tĩnh nói.
Hà Vũ Thủy hết nói nổi, người này đúng là quá nghiêm túc, nàng hơi sợ một chút.
Nói qua vài câu lấy lệ rồi nàng lập tức chạy trối chết, cứ để cho Tạ Thiên và Lưu Quang Thiên gánh lấy đi.
Đội trưởng Khâu có chút tò mò mở cái gói bọc vải đen ra thì mắt bỗng trợn tròn, cả một cây thuốc lá Trung Hoa có đầu lọc.
Cả một cây đó nha! Con nhóc này ra tay thật nặng, từ trước đến giờ ông ta chưa từng nhận được quà lớn như vậy, đây là của tốt có tiền cũng không mua được.
Vội vàng cất gói thuốc lá lại, khóa vào trong tủ, đợi tối đem về nhà.
Đội trưởng Khâu lên xe lần nữa, Tạ Thiên nhìn ông ta mà hơi run sợ, khuôn mặt nghiêm túc đen sì bỗng dưng cười với mình, hỏi sao mà không sợ.
Mà giọng điệu cũng trở nên hiền hòa hơn nhiều, đây là tình huống gì? Trúng tà hay sao?
Tạ Thiên giật mình một cái, càng không dám nhìn mặt đội trưởng Khâu nữa, ngoan ngoãn bắt đầu học lái xe...
Bạn cần đăng nhập để bình luận