Tứ Hợp Viện: Ba Cái Bàn Tay Phiến Mộng Ca Ta Sỏa Trụ

Tứ Hợp Viện: Ba Cái Bàn Tay Phiến Mộng Ca Ta Sỏa Trụ - Chương 202: Chờ cá mắc câu (length: 7606)

Tuy trời còn chưa sáng, trên đường đã bắt đầu có người đi lại, xem phương hướng có vẻ đều đi về phía kia, nhìn cũng đều là khách thương từ nơi khác đến.
Nhiều khi kẻ đầu tiên "ăn cua" không hẳn sẽ có kết quả, nhưng mà nắm lấy cơ hội sẽ luôn có thể xoay chuyển tình thế, bởi vậy người có khứu giác nhạy bén cuối cùng sẽ hành động sớm hơn người bình thường.
Theo đường mà người lái xe ba bánh hôm qua chỉ cho hai người, Hà Vũ Thủy và Tạ Thiên không bao lâu đã tới chợ buôn.
Giống như một nhà kho lớn, có một nhà máy xưởng may, bên trong đã náo nhiệt hẳn lên, đâu đâu cũng là người đi lại vội vã, khuân hàng, chuyển hàng, cò kè mặc cả, tiếng người ồn ào náo động muốn lật cả mái nhà lên.
"Nước mưa, nơi này thật là náo nhiệt a!" Mắt Tạ Thiên nhìn không xuể, giọng điệu hết sức hưng phấn.
"Đúng vậy a! Người cũng thật nhiều, ngươi theo sát ta, đừng có tách ra!" Hà Vũ Thủy dặn dò.
Qua quan sát, Hà Vũ Thủy định trước đi xem khu bán sỉ quần áo may sẵn, sau đó mới đến vải vóc và đồ trang sức các thứ.
Tạ Thiên thấy chợ này có nhiều người như vậy, liền vô cùng cảnh giác đi theo sau lưng Hà Vũ Thủy, cha hắn trước khi ra cửa đã dặn dò, bên ngoài nhiều kẻ trộm, nhất định phải giữ kỹ tiền bạc của mình, hắn hiện giờ không có tiền trên người, đều ở chỗ Hà Vũ Thủy cả, hắn nhất định phải chú ý những người lại gần Hà Vũ Thủy mới được.
Hai người đi trước đi sau tới hàng cuối cùng, hàng này toàn là bán sỉ quần áo may sẵn, mỗi một cửa hàng đều dán áp phích minh tinh Hương Cảng, toàn là những minh tinh đời đầu, Hà Vũ Thủy không quen một ai.
Hai người đầu tiên là đi từ đầu đến cuối xem qua một lần, rất nhiều cửa hàng quần áo cũng gần như nhau, khác biệt có lẽ chỉ là ở vấn đề kiểu dáng mà thôi.
Trong nghề xem người tinh tường, người ngoài thì xem cho vui, Tạ Thiên thấy Hà Vũ Thủy hết nhìn lại sờ chất liệu quần áo, hoặc là thò tay kéo vạt áo, hắn chẳng hiểu gì, liền ngoan ngoãn theo sau lưng Hà Vũ Thủy.
Cuối cùng Hà Vũ Thủy chọn một gian hàng lớn nhất, bà chủ nhìn đã thấy đặc biệt lanh lợi, tầm ba mươi lăm tuổi, lại ăn mặc vô cùng kiểu cách tây, nhìn đã biết là người biết phối đồ.
Chưa chờ Hà Vũ Thủy đến gần, bà chủ đã chủ động tới bắt chuyện.
"Cô em, bộ quần áo trên người em mua ở đâu vậy? Kiểu cách tây ghê!" Bà chủ tươi cười đi một vòng lớn quanh Hà Vũ Thủy, rất là thích thú nói.
"Mỹ nữ, chị đúng là có mắt nhìn đó, đây là xưởng bên em tự làm, đương nhiên là đẹp rồi!"
Hà Vũ Thủy vừa mở miệng đã nói dối, mặt không đổi sắc, rất tự nhiên.
"Ha ha ha, cô em này biết nói chuyện, cái gì mà mỹ nữ chứ! Tôi già rồi!" Bà chủ cười đến run rẩy cả người, không biết tiếng "mỹ nữ" này thực ra chỉ là một cách gọi thôi, không phải là khen bà ta là mỹ nữ.
"Tôi tên Lý Ráng, ở đây mọi người đều gọi tôi là Hà tỷ, các em có gì ưng ý, tôi nhất định cho các em giá tốt." Lý Ráng cười rất chân thành.
"Hà tỷ, vậy thì cảm ơn chị trước, chị có thể giới thiệu cho em mấy mẫu đang bán chạy nhất gần đây được không ạ?"
Hà Vũ Thủy cũng "đánh rắn dập đầu", lập tức bắt đầu nói chuyện với Lý Ráng.
Lý Ráng bắt đầu giới thiệu cho cô, hầu như mẫu nào lấy ra Hà Vũ Thủy cũng đều ưng ý, vậy đủ thấy Lý Ráng thật sự có mắt nhìn, lại còn biết cách phối đồ.
Nếu không thì sao vừa nhìn bà ta đã thích ngay bộ đồ thể thao thường ngày trên người cô, chiêu không mới, có hiệu quả là được, hôm nay cô cố tình mặc bộ này ra đường, xem có câu được con cá lớn nào không.
Trước mắt xem ra, chiêu này có tác dụng, có cá muốn cắn câu rồi.
Hà Vũ Thủy một hơi chọn hai mươi mấy mẫu, hơn nữa mỗi mẫu mỗi màu đều lấy ba bộ, miệng Lý Ráng muốn ngoác đến mang tai, đây đúng là khách hàng lớn a!
"Hà tỷ, chỗ chị có cách liên lạc nào không, chị cũng có lẽ nghe nói rồi, bọn em không phải người ở đây, nếu về bán tốt, gọi điện cho chị, chị giúp em phối hàng, rồi trực tiếp gửi xe lửa tới, chị thấy được không?"
"Được chứ! Sao lại không được, khách hàng ở nơi khác đều gửi hàng như vậy cả, đã các em tin mắt nhìn hàng của chị như vậy, chị nhất định sẽ chọn hàng tốt cho các em!"
Lý Ráng đầy miệng đáp ứng, rồi viết địa chỉ liên lạc đưa kín đáo cho Hà Vũ Thủy.
Khi Hà Vũ Thủy lấy bản vẽ từ trong ba lô giả vờ muốn ghi địa chỉ điện thoại, Lý Ráng tinh mắt thoáng thấy những bản vẽ thiết kế thời trang của Hà Vũ Thủy, radar của thương nhân bỗng vang lên.
"Cô em, cái bản vẽ này là..." Lý Ráng hỏi một cách khéo léo.
Hà Vũ Thủy nhanh tay viết địa chỉ và số điện thoại của mình, số điện thoại lưu là số của văn phòng Hà Lộ Lộ, bên đó chủ yếu đều bị cô dùng mấy món điểm tâm ngọt mua chuộc hết cả rồi, có điện thoại gọi đến, chắc chắn sẽ nói với cô đầu tiên, cô khá là yên tâm.
Viết xong địa chỉ, thuận tay nhét bản vẽ vào túi, giả vờ không để ý nói: "Đây là sản phẩm mới của xưởng bên em, lần này em tới chủ yếu là để xem vải vóc thôi."
Lý Ráng nghe xong rất nghi hoặc, đã đi xem vải vóc, sao lại còn tới mua sỉ quần áo?
"Vậy em cầm số quần áo này làm gì?" Nghĩ gì nói đó, Lý Ráng vốn là người có sao nói vậy.
"Xưởng là xưởng, cửa hàng là cửa hàng, một bên là nhà nước, một bên là tư nhân, Hà tỷ chị hiểu mà." Hà Vũ Thủy nói rồi huých vai Lý Ráng, dáng vẻ chẳng nói chẳng rằng hết sức kín đáo.
Lý Ráng hiểu ngay, xem ra cô bé này cũng lợi hại đó, còn có thể vừa đi làm, vừa mở tiệm, hiện tại người có thể mở tiệm không có mấy ai, con bé này không đơn giản à nha!
Nàng ta căn bản không hề nghĩ Hà Vũ Thủy không có gì cả, việc mở tiệm và mở xưởng chỉ là ngụy trang, bây giờ còn chưa có tác dụng.
"Vậy bản vẽ trong tay em có thể cho chị xem một chút được không? Chị chỉ xem thôi, chị thề không phải muốn sao chép thiết kế đâu, chị không phải là người như thế."
Lý Ráng thấy Hà Vũ Thủy ánh mắt nghi ngờ, lập tức giơ tay đảm bảo nói.
"Ha ha, em không có ý đó, chị muốn xem thì cứ xem, không có gì, có sao chép của em cũng không sợ, dù sao tốc độ ra mẫu mới bên em còn nhanh hơn cả người ta sao chép nữa."
Hà Vũ Thủy vừa nói vừa thoải mái lấy bản vẽ trong túi đưa cho Lý Ráng.
Tạ Thiên rơi vào sương mù, căn bản chẳng hiểu Hà Vũ Thủy đang nói gì, dứt khoát tìm một cái ghế băng trúc nhỏ ngồi ở phía trước cửa hàng.
Lý Ráng vừa lật xem vừa kinh hãi, mấy bộ quần áo này nếu làm ra được, chắc chắn bán chạy, nếu như bà ta không nhầm, mấy bộ quần áo này mà ra thị trường thì sẽ vang dội giới thiếu nữ thiếu phụ, chắc chắn kiếm lời lớn!
"Cô em, chị còn chưa biết tên em đó?" Giọng Lý Ráng kích động hơi run rẩy, bởi vì dường như nàng đang nhìn thấy rất nhiều tiền đang lao tới trước mặt mình.
"Hà Vũ Thủy, Hà tỷ, chị cứ gọi em là Nước mưa là được!"
Lý Ráng đặt bản vẽ xuống, nắm chặt tay Hà Vũ Thủy: "Nước mưa, xưởng bên em những bộ đồ này giá bao nhiêu? Nếu như chị muốn lấy, em có thể nói giúp chị một tiếng không?"
Trong lòng Hà Vũ Thủy đắc ý vô cùng, thấy chưa kìa! Cá lớn cắn câu rồi!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận