Tứ Hợp Viện: Ba Cái Bàn Tay Phiến Mộng Ca Ta Sỏa Trụ

Tứ Hợp Viện: Ba Cái Bàn Tay Phiến Mộng Ca Ta Sỏa Trụ - Chương 259: Huynh đệ đồng lòng kỳ lợi đoạn kim (length: 7608)

Cái gì đó chói mắt cắn răng, đáy mắt tâm tình cuộn trào, đều nói dưa hái xanh không ngọt, nhưng mà hắn liền muốn bẻ xuống thử xem đến cùng ngọt hay không.
Lại không cùng chính mình qua lại dựa vào cái gì nói sẽ không ưa thích? Không từng thử làm sao sẽ biết!
Cái gì đó chói mắt nhìn một chút hướng Hà Vũ Thủy biến mất, mím chặt khóe miệng quay người rời đi.
Cửa tứ hợp viện, hai anh em nhà họ Lưu trông thấy Hà Vũ Thủy chạy chậm trở về, lập tức quan tâm nghênh đón.
"Nước mưa, ngươi không sao chứ!" Lưu Quang Thiên nhìn từ trên xuống dưới hỏi.
"Ta có thể làm sao, chỉ là tùy tiện hàn huyên vài câu, tranh thủ thời gian gõ cửa đi!"
Tiếp đó ba người Hà Vũ Thủy liền gõ cửa, vẫn là môn thần Diêm Phụ Quý ra mở cửa.
"Biết ngay là ba người các ngươi, tranh thủ thời gian vào đi!" Diêm Phụ Quý cầm đèn pin còn rọi rọi vào ba người.
"Hắc hắc, phiền Diêm lão sư, ngày mai ta muốn cho Quang Thiên đi học lái xe tải lớn, cho nên mọi người uống chút rượu chúc mừng một tí rồi về muộn."
Diêm Phụ Quý nghe vậy thì đây là chuyện tốt, đưa tay vỗ vai Lưu Quang Thiên.
"Quang Thiên, cố gắng học, đây chính là nghề đó!"
"Vâng, Diêm đại gia, ta nhất định cố gắng học!" Lưu Quang Thiên dùng sức gật đầu một cái, hắn đương nhiên biết đây là cơ hội tốt, hắn nhất định sẽ không phụ lòng Hà Vũ Thủy chờ mong.
Từ lúc khu phố cách chức Lưu Hải Trung làm trưởng khu, khu phố cũng không còn cử người quản lý khu nữa, hiện tại trong viện gặp chuyện gì, hàng xóm đều tìm Diêm Phụ Quý, đám trẻ con trong viện giờ cũng gọi Diêm Phụ Quý là Diêm đại gia.
Một đêm ngon giấc, sáng sớm hôm sau, chuyện Lưu Quang Thiên muốn đi học lái xe tải đã nổ tung trong tứ hợp viện.
Đương nhiên việc này không phải do Diêm Phụ Quý nói ra, hắn hiện tại rất cẩn thận, hễ là chuyện liên quan đến Hà Vũ Thủy, hắn không bao giờ nói lung tung.
Người nói chuyện này là Dâu Linh, bởi vì tối hôm qua, khi cô ta đi vệ sinh về có đi ngang qua phòng hai anh em họ Lưu đã nghe được, sáng sớm đi vệ sinh đã nhanh miệng chúc mừng vợ Lưu Hải Trung.
Thế là cả viện ai nấy đều biết chuyện này, lúc đầu họ đều nghĩ anh em nhà Quang Thiên chỉ là một lũ suốt đời đi nhặt ve chai, ai ngờ đột nhiên đã biến thành một kỹ thuật viên tương lai trong xưởng may.
Hiện tại lại âm thầm đi học lái xe, đúng là cái vận cứt chó gì.
Lưu Hải Trung nghe được tin tức này đầu tiên là ngơ ngác, tiếp đó liền chặn trước cửa phòng hai anh em Lưu Quang Thiên, nhất quyết muốn Lưu Quang Thiên nhường cơ hội này cho con trai lớn Lưu Quang cùng.
Lưu Quang Thiên đương nhiên không chịu, sau đó Lưu Hải Trung bắt đầu động tay, muốn đánh con trai.
Hậu viện lập tức nhốn nháo cả lên, cả bà lão điếc đã nhiều ngày không ra khỏi cửa cũng đi ra xem náo nhiệt.
Đến khi Hà Vũ Thủy nghe thấy tiếng ồn chạy tới, đã thấy Lưu Hải Trung bị hai con trai quật ngã trên đất, cảnh tượng buồn cười muốn chết, Hà Vũ Thủy không nhịn được, "phụt" một tiếng bật cười.
"Hà Vũ Thủy, ngươi còn mặt mũi mà cười, việc này đều do ngươi gây ra!" Lưu Hải Trung quằn quại trên đất, do bụng lớn, trong chốc lát muốn đứng lên có hơi khó khăn.
Cuối cùng vẫn là Dịch Trung Hải và Diêm Phụ Quý hai người cùng kéo lên, cả người đầy đất cát, ngay cả sau gáy cũng bị dính, chẳng khác nào một con rùa lớn đang đào hang.
"Lưu sư phó, lời này của ông không đúng, sao gọi là do ta gây ra?"
"Hắn là nhân viên xưởng của ta, ta cần hắn đi học tập thì hắn sẽ đi, đây là đã ký hợp đồng từ trước, lẽ nào ông muốn ta đổi người là ta đổi à?"
"Trọng nam khinh nữ thì ta hiểu, nhà ông toàn là con trai cả, mà vẫn còn bất công, ta thật sự lần đầu tiên gặp."
Hà Vũ Thủy khinh bỉ nhìn Lưu Hải Trung, cái người mà sau này trong nguyên tác con cái không nuôi thì đáng đời.
"Đúng vậy! Chuyện này thì có gì đâu nước mưa, lão Lưu, ông nói vậy cũng không đúng lắm!" Diêm Phụ Quý lên tiếng giúp đỡ.
"Ông cút qua một bên đi, giờ ông là tay sai của con nhóc ranh này!"
Lưu Hải Trung đưa tay đẩy Diêm Phụ Quý, nào ngờ Diêm Phụ Quý đứng không vững, mắt cá chân chao đảo liền ngã xuống đất.
May mà Dịch Trung Hải đứng bên cạnh kịp thời kéo lại nên mới đứng vững được.
Ba anh em nhà họ Diêm không để yên chuyện này, đúng lúc Diêm gia đại ca đến đưa đồ cho cha mẹ, nhìn thấy ba mình bị Lưu Hải Trung suýt đẩy ngã, còn mắng là tay sai.
"Ông già kia, dám đẩy cha ta, đánh chết ông cái đồ chết bằm!"
Diêm Giải Thành vung tay lao vào, hai em trai cũng theo sát phía sau.
Cái gọi là huynh đệ đồng lòng, sức mạnh của ba người thì làm sao một mình Lưu Hải Trung chống lại nổi.
Tiếp đó chỉ nghe tiếng rên của Lưu Hải Trung và tiếng đánh như búa bổ của ba anh em nhà họ Diêm.
Hai anh em họ Lưu thì đứng ở một bên lạnh nhạt thờ ơ, không hề có ý định đi lên giúp đỡ, không phải ưa anh hai, bất công bọn hắn hay sao, vậy thì tìm anh trai mà giúp!
"Cha các ngươi bị đánh, các ngươi cứ đứng nhìn thôi à! Lên giúp đỡ đi!" Vợ Lưu Hải Trung vội vàng muốn chết, nhưng bản thân không dám lên trước nên thúc giục con trai thứ và con trai út lên.
"Không liên quan tới chúng ta, hắn là cha của Lưu Quang cùng, không phải cha của bọn ta!" Hai người đồng thanh từ chối.
Vợ Lưu Hải Trung tức giận vả mạnh vào lưng hai đứa con, hai đứa vẫn đứng im, không hề có ý ngăn cản, có đánh chết chúng, chúng cũng sẽ không lên giúp.
"Thôi được rồi, dừng tay hết đi!"
"Hình như ta bị trẹo chân rồi, đưa ta vào bệnh viện khám xem."
Diêm Phụ Quý thấy đánh cũng không khác gì nhau liền hô ba đứa con dừng lại, trong lòng mừng thầm, không uổng công mình đã nuôi chúng nó lớn, lúc cha gặp chuyện là lao vào giúp ngay, sau này xem ai còn dám ức hiếp hắn.
"Phi! Sau này mà còn dám bắt nạt cha ta, nhất định đánh chết ngươi!" Ba anh em nhà Diêm hung hăng nói một câu, rồi đỡ Diêm Phụ Quý khập khiễng về nhà.
Dịch Trung Hải thấy mà ghen tỵ muốn chết, đây mới là sức mạnh của con cái chứ, nếu ba đứa con này mà là của mình thì tốt quá.
Lưu Hải Trung nằm dưới đất thở dốc, ba anh em nhà họ Diêm ra tay đúng là có nghề, không đánh vào mặt, mà toàn đánh vào chỗ nhiều thịt.
Chắc giờ bụng, mông và đùi của Lưu Hải Trung đều tím bầm cả lên, đau đến nỗi hắn nghiến răng nghiến lợi, thế mới không khóc được.
Cùng là ba đứa con trai, tại sao nhà hắn lại thế này chứ.
"Đi thôi! Không có gì vui để xem nữa, chúng ta lên đường thôi!" Hà Vũ Thủy nhếch miệng, dẫn theo hai anh em họ Lưu đi.
Dâu Linh trốn trong đám người nhìn theo Hà Vũ Thủy, trong lòng không khỏi lo lắng, hiện tại cô ta không có việc làm, ở nhà thật sự rất sốt ruột, tiền có thì cứ tiêu vơi đi từng ngày.
Trông chờ Sỏa Trụ giúp tìm việc ở xưởng Yết Cương, quả thực là khó lại càng khó hơn.
Những việc mà cô ta muốn làm thì không đủ trình độ và kinh nghiệm, những việc không muốn làm thì ngược lại rất nhiều, cô ta lại không muốn đi làm bếp, mỗi ngày dầu mỡ bám đầy mặt vừa bẩn lại vừa khổ.
Đây là cuộc sống mà cô ta từng mơ ước đó sao, sao lại không giống với những gì cô ta nghĩ vậy?
Hít một hơi thật sâu, cô ta lấy hết dũng khí để chặn Hà Vũ Thủy đang đẩy xe đi ra khỏi viện...
Bạn cần đăng nhập để bình luận