Tứ Hợp Viện: Ba Cái Bàn Tay Phiến Mộng Ca Ta Sỏa Trụ

Tứ Hợp Viện: Ba Cái Bàn Tay Phiến Mộng Ca Ta Sỏa Trụ - Chương 160: Không có người nguyện ý cùng theo một lúc bát quái (length: 7577)

Theo giờ tan tầm, người trên đường càng lúc càng đông, Lưu Lam, Mã Hoa mấy người múc đồ ăn đều muốn bốc khói. Sỏa Trụ đứng một bên nhìn số người trong phòng ăn càng lúc càng đông, đắc ý gật đầu, xem ra đồ ăn hôm nay hắn làm cực kỳ thành công.
Thức ăn dần dần vơi đi, nhóm người ăn xong trước trở về loan tin, nói đồ ăn ở quán Sỏa Trụ hôm nay làm mới cực kỳ ngon, những người chưa ăn cơm đều kéo tới.
Lúc Lý Hoài Đức mang hộp cơm tới thì đồ ăn ở quán đã hết sạch.
“Lưu Lam, hôm nay không còn thức ăn à? Hết sạch rồi?”
Lưu Lam trước liếc mắt đưa tình cho hắn, sau mới lớn tiếng trả lời: "Hết rồi, hết sạch rồi, bọn ta còn chưa có ăn đây?"
Thực tế thì nàng đang nói dối, Sỏa Trụ đã sớm để lại phần cơm cho mấy người bọn nàng, nhưng tất nhiên nàng sẽ không nói ra.
“Nước mắm hình như cũng không cho thêm chút, thế này không đủ ăn à? Sỏa Trụ đâu? Giúp ta gọi Sỏa Trụ ra!”
Lý Hoài Đức muốn biết hôm nay đưa bao nhiêu nước mắm, nếu không đủ, để Sỏa Trụ tan làm về bảo lại, ngày mai đưa nhiều hơn chút.
“Sao vậy? Lý xưởng trưởng có gì chỉ giáo ạ?” Sỏa Trụ bị Lưu Lam gọi ra, hắn đang ăn cơm bị ngắt ngang rất khó chịu.
“Hôm nay đưa bao nhiêu nước mắm? Cậu nhìn xem còn rất nhiều người chưa có ăn đây này?”
Sỏa Trụ nhìn quanh một vòng, quả thật giống như lời Lý Hoài Đức nói, rất nhiều công nhân cầm hộp cơm đến hăm hở, cuối cùng lại ủ rũ cúi đầu đi về.
"Hôm qua nước mắm nói muốn thử nghiệm chút, nên chỉ đưa cho nhà ăn của tôi thôi, hai nhà ăn khác thì nàng chưa đưa. Tổng cộng bên tôi được 100 cân, đã chia đều hết rồi, biên lai nhận hàng tôi cũng đã ký, lúc cân Lưu Lam và mấy người đều có mặt."
Sỏa Trụ sợ Lý Hoài Đức nghi ngờ hắn tư ý làm bậy, lập tức nói rõ mọi chuyện.
“À! Được rồi, ta biết rồi, tối nay cậu về nói với nước mắm một tiếng, ngày mai đưa 300 cân đến, loại nào thì nàng tự xem sao cũng được."
"Đi nào! Ngài còn chưa ăn cơm à! Cơm hộp đưa đây, tụi tôi có phần ăn rồi, ngài yên tâm, đảm bảo sạch sẽ." Sỏa Trụ thò tay cầm hộp cơm trong tay Lý Hoài Đức, chạy nhanh vào bếp sau.
Rất nhanh Sỏa Trụ đã quay lại, nhét hộp cơm vào tay Lý Hoài Đức.
“Cái thằng nhóc này, hừ! Cậu đừng có quên đấy nhé! Nhớ nhắc nước mắm, ta đi trước đây!” Lý Hoài Đức vui vẻ cầm hộp cơm đi.
Thông thường, bếp sau nhà ăn đều sẽ giữ lại một phần thức ăn, chủ yếu là sợ lãnh đạo lỡ bữa mà trong phòng ăn lại hết đồ ăn thì khó coi.
Lý Hoài Đức cầm hộp cơm về văn phòng bắt đầu ăn, càng ăn càng vừa miệng, không ngờ Sỏa Trụ này làm món này cũng ngon như vậy!
Thảo nào lúc nãy trên đường về, công nhân xung quanh ai cũng bàn tán về món mới trong nhà ăn.
Ăn ngon thật, xem ra nước mắm muội tử đã không ít dạy Sỏa Trụ nấu ăn, không tệ không tệ!
Còn xung quanh đây thì căn bản không biết gì, bởi vì giữa trưa có người bên phòng bảo vệ đến gọi hắn, nói người quê đến tìm, cho nên hắn xin nghỉ mang người về nhà.
Hắn còn chưa biết lần này coi như đụng phải tấm sắt, suýt chút nữa bị lột chức.
Hà Vũ Thủy đã bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn tối nay muốn mang đi.
"Nước mắm, tối có cần ta qua phụ không?" Vương Chấn biết buổi tối Hà Vũ Thủy phải đến nhà lãnh đạo lớn nấu ăn, đây cũng coi như việc làm ăn của bọn hắn.
"Không cần, ngươi thì làm được gì? Đừng có lại tự cắt đứt ngón tay của mình là được rồi." Hà Vũ Thủy liếc mắt nhìn Vương Chấn.
Vương Chấn chỉ biết cười trừ khi thấy ánh mắt trêu chọc của Hà Vũ Thủy, cũng đúng thôi, tài nấu nướng của hắn tệ quá, nhiều nhất có thể lặt hành, băm tỏi gì đó, vẫn là không nên qua thêm phiền phức thì hơn.
Hà Vũ Thủy đem các nguyên liệu nấu ăn cần thiết mang về tứ hợp viện, gần bốn giờ chiều, Thường Tú Hoa gõ cửa nhà nàng.
"Nước mắm muội tử, ta đến đón ngươi." Thường Tú Hoa thấy Hà Vũ Thủy mở cửa, trên mặt mang nụ cười niềm nở, còn đặt giỏ hoa quả, đồ hộp mang theo lên bàn nhà Hà Vũ Thủy.
"Thường tỷ, tỷ xem mỗi lần đến đều mang đồ cho ta, khách sáo quá rồi, ta cũng có chuẩn bị chút ít quà cho tỷ, hy vọng tỷ thích."
Hà Vũ Thủy đưa hai hộp mặt nạ cho nàng, các chữ không phù hợp với thời đại này đều đã bị tẩy sạch, phía trên chỉ viết công dụng và cách dùng.
“Hai ta rốt cuộc ai mới là khách sáo đây! Ha ha ha, biết đồ của ngươi đều là đồ tốt, vậy ta cũng không khách sáo với ngươi, cảm ơn nha!” Thường Tú Hoa cất kỹ hai hộp mặt nạ, rồi cùng Hà Vũ Thủy ra khỏi viện, nguyên liệu nấu ăn thì đều có tài xế giúp mang theo.
“Nói xem cái con Hà Vũ Thủy này rốt cuộc gặp phải vận cứt chó gì vậy? Lại được ngồi xe hơi riêng, cái này hình như cũng không phải lần đầu tiên rồi thì phải!”
Vợ Lưu Hải Trung nhìn Hà Vũ Thủy lên xe con, bĩu môi nói, ngoài miệng thì hỏi vậy, nhưng trong ánh mắt đều là sự thèm muốn.
Mấy bà thím trong sân đang làm việc, một người đáp lại cũng không có, bởi vì hiện tại bọn họ không muốn gần gũi với vợ Lưu Hải Trung, vì bọn họ đã cảm nhận được Hà Vũ Thủy cố tình chọn ba bà thím đi làm, thực chất là vì ba bà này không ưa gì vợ Lưu Hải Trung.
Ngược lại mấy bà thím đã bàn nhau, nhất định phải tránh xa bà ta, đặc biệt là những chuyện liên quan đến Hà Vũ Thủy, tuyệt đối không được hùa theo buôn chuyện lung tung.
Bọn họ đã nghe ba bà thím đi làm về kể lại, không chỉ được ăn no bữa trưa mà công việc cũng không vất vả, lương lại cao nữa chứ, thế này so với làm tạp vụ tốt hơn nhiều.
Cho nên tất cả đều muốn đi, thay vào đó là lấy lòng Hà Vũ Thủy, chứ không thể đi theo vợ Lưu Hải Trung gây rối được.
Giả Trương thị thấy rõ chẳng có ai đáp lời vợ Lưu Hải Trung, dù nàng có ngốc cũng hiểu đám hàng xóm đang nghĩ gì, nên tất nhiên nàng sẽ không tiếp lời. Tuy rằng nàng không có ý nịnh bợ Hà Vũ Thủy, nhưng nàng vẫn nhớ Tư Vũ đã nói là Hà Vũ Thủy vẫn còn nhớ chuyện cũ, cho nên Giả Trương thị không muốn rước họa vào thân vẫn tốt hơn.
Khi vợ Lưu Hải Trung phản ứng lại thì ra mình đã lảm nhảm một hồi lâu, mà chẳng có một ai đáp lời.
“Các ngươi có ý gì? Bình thường không phải đều hùa theo ta nói à? Hôm nay các ngươi bị sao vậy?”
“Ta còn đang nấu cháo trên bếp đây? Ta đi trước nha!” Một bà thím vội đứng dậy bưng chậu đi mất.
“Ta cũng vậy, đi trước nha!”
“Ôi trời ơi! Đau bụng quá, đi toilet trước đây.”
Các bà thím ai nấy đều tìm đủ lý do để trốn đi, trung viện lập tức chỉ còn lại Giả Trương thị và vợ Lưu Hải Trung.
"Nhìn cái gì! Hừ!" Vợ Lưu Hải Trung lườm Giả Trương thị một cái, lắc mông về hậu viện.
"Dừng lại đi! Để xem ngươi còn có thể đắc ý được bao lâu! Ta nhổ vào!" Giả Trương thị nhổ nước miếng xuống đất, rồi tiếp tục cúi đầu thêu nốt đôi giày lót sắp hoàn thành.
Tối nay Thường Tú Hoa mang Hà Vũ Thủy tới một đại viện, không phải chỗ tổ chức sinh nhật cho Thường lão gia lần trước.
Hà Vũ Thủy vừa đi xe ngang qua cửa đại viện, còn hình như thấy lính canh, xem ra những người ở trong này đều có thân phận và địa vị...
Bạn cần đăng nhập để bình luận