Tứ Hợp Viện: Ba Cái Bàn Tay Phiến Mộng Ca Ta Sỏa Trụ

Tứ Hợp Viện: Ba Cái Bàn Tay Phiến Mộng Ca Ta Sỏa Trụ - Chương 2: Ba bàn tay phiến mộng Sỏa Trụ (length: 7695)

"Em gái, ngươi về rồi à, anh ngươi lo muốn chết, ngươi đây là đi đâu vậy?"
"Còn chưa ăn cơm đấy à? Nhanh về nhà, chị dâu cho ngươi đồ ăn nóng."
Hà Vũ Thủy bị một người phụ nữ dung mạo xinh đẹp, vóc dáng đầy đặn níu tay, nếu không phải thấy rõ sự tính toán trong mắt nàng, Hà Vũ Thủy còn thật cho rằng người phụ nữ này là thật lòng quan tâm đến mình.
Nhưng phải công nhận, quả phụ này lớn lên rất lả lơi, dáng người rất đẹp, da dẻ cũng không tệ, mắt liếc như tơ như móc, rất biết cách quyến rũ, trách không được Sỏa Trụ bị nàng ta mê đến mất phương hướng.
Xoạch!
Hà Vũ Thủy hất tay Tần Hoài Như ra, lạnh lùng nhìn nàng.
"Đồ ăn nóng cái gì? Nóng cái nồi cọ của nhà họ Giả ngươi hả?"
"Ai là em gái ngươi, ngươi là ai chị dâu, bớt giả vờ, thấy Sỏa Trụ đánh ta, có phải ngươi rất vui không?"
"Làm quả phụ mà để em gái chịu đói cũng làm được, ta nhổ vào! Hà Vũ Thủy ta không thèm!"
Nghe Hà Vũ Thủy nói vậy, đám người đứng xem náo nhiệt trong sân càng thêm hưng phấn.
Xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, thời nào người ta cũng thích như thế.
"Vũ Thủy, đều tại chị, chị cũng chẳng còn cách nào khác khi mà lương thực của nhà ta chỉ có từng này thôi."
Tần Hoài Như vừa nói vừa rơi nước mắt như mưa, tranh thủ lúc lau nước mắt còn ném cho Sỏa Trụ một cái liếc mắt đưa tình.
Hà Vũ Thủy không nhịn được trong lòng vỗ tay cho nàng, giỏi lắm, diễn viên à! Nữ chính xuất sắc nhất giải Oscar.
"Vũ Thủy, em đừng có ương bướng! Nhanh xin lỗi chị dâu Giả gia của em đi." Sỏa Trụ vừa nói vừa tiến tới kéo Hà Vũ Thủy.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Hà Vũ Thủy liên tiếp tặng Sỏa Trụ ba cái tát như trời giáng, khiến mọi người choáng váng.
Hứa Đại Mậu hận không thể vỗ tay gọi hay cho Hà Vũ Thủy, đánh thật mạnh vào!
"Cái tát thứ nhất là thay mẹ ta đánh, cái tát thứ hai là thay Hà Đại Thanh đánh, cái tát thứ ba này là thay Hà Vũ Thủy đánh."
"Nhân lúc ba vị đại gia đều có mặt ở đây, các vị lão thiếu trong sân làm chứng cho Hà Vũ Thủy ta, hôm nay Hà Vũ Thủy ta sẽ phân gia với Sỏa Trụ, sau này ngươi đi đường dương quan của ngươi, ta qua cầu độc mộc của ta, dứt khoát hai đường!"
Ba cái tát của Hà Vũ Thủy đánh Sỏa Trụ ngây người, em gái đánh hắn, lại còn đánh trước mặt bao nhiêu người.
Lửa giận trong lòng hắn bùng lên, giơ tay định lao đến.
"Vũ Thủy, cẩn thận!" Giọng này là của tam đại mụ.
Kết quả Sỏa Trụ còn chưa đến gần, đã bị Hà Vũ Thủy một cước đạp văng xa ba mét.
Mọi người đều choáng váng, ngay cả Giả Trương thị cũng quên cả khóc, ngơ ngác nhìn tất cả những gì đang diễn ra.
"Ngươi còn muốn đánh ta, đừng hòng, nói cho ngươi biết Sỏa Trụ, trước đây ta không đánh trả là nể tình ngươi nuôi ta mấy năm, bây giờ ngươi mà dám đánh ta thử xem, tay ngươi đừng mong lành lặn."
"Vũ Thủy, Sỏa Trụ là anh trai ruột của em, sao em có thể đánh anh ấy?"
"Em bị điên rồi à? Còn không mau đỡ anh trai em lên." Dịch Trung Hải nổi giận quát lớn.
"Ta cũng là em gái ruột của hắn đây? Lúc hắn đánh ta sao không thấy ông ra ngăn cản, bây giờ ra vẻ đạo đức giả cho ai xem vậy!"
Hà Vũ Thủy khoanh tay trước ngực, khinh thường nhìn Dịch Trung Hải.
Lão già tuyệt tự này, lát nữa sẽ xử lý ngươi.
"Sỏa Trụ, ta nói cho ngươi, nhà lão Hà có phần của ta, hôm nay ngươi không cho cũng phải đưa!"
"Khuyên các vị bớt lo chuyện bao đồng, nhà mình còn chưa lau sạch thì đừng có ra vẻ ta đây."
Dịch Trung Hải: Con bé này điên rồi!
Tần Hoài Như: Nhà không thể cho nó, nếu mà cho nó, sau này em trai nàng cưới vợ bằng cái gì? Ngay lập tức mắt láo liêng, liền tiến lên đỡ Sỏa Trụ dậy.
Sỏa Trụ vừa được nàng ta đỡ, lập tức hết đau lưng, hết mỏi chân, lại có thể tự mình xuống giường đi tiểu.
"Vũ Thủy à! Nhị đại gia nói câu công bằng, con gái rồi cũng đi lấy chồng, em đòi nhà cũng chẳng để làm gì, anh trai em còn phải tìm vợ nữa chứ?"
"Em lấy nhà rồi, anh trai em làm sao mà tìm được vợ? Còn làm sao cho nhà họ Hà nối dõi tông đường được!"
Nhị đại gia Lưu Hải Trung tiến lên nói đạo lý.
"Nối dõi tông đường thì sao, ngày nào cũng thấy hai anh em ngươi gào khóc om sòm cả lên!"
"Lo cho mình đi, bớt xen vào chuyện nhà người khác, như thế may ra còn sống thêm được vài năm đấy!"
Hà Vũ Thủy không hề sợ hãi, ai nói một câu là nàng phun trả một câu, cả cái sân chẳng có ai tốt đẹp cả, nàng không quan tâm đến cái danh tiếng gì sất, danh tiếng có ăn được không?
Lưu Hải Trung tức đến nỗi suýt ngã ngửa ra sau, tí nữa thì ngồi bệt xuống đất.
Hứa Đại Mậu hả hê, con bé Hà Vũ Thủy này lợi hại đấy! Bình thường không nói không rằng, hôm nay đây là phát huy uy lực rồi!
Quả nhiên người nhà họ Hà không có ai bình thường cả.
"Vũ Thủy, con gái nhà ai mà suốt ngày cứ mở miệng ngậm miệng là nhà, con gái thì làm gì có chuyện sau này được nhà cho?"
"Nghe lời nhất đại mụ, chuyện này coi như bỏ qua đi, Sỏa Trụ đánh con một cái, con cũng đánh lại rồi, anh em hai người không có thù dai, thôi bỏ qua, bỏ qua đi!"
Nhất đại mụ tiến lên muốn kéo Hà Vũ Thủy, nhưng bị Hà Vũ Thủy lờ đi.
"Nhất đại mụ, mụ có biết vì sao bà Lưu đầu ngõ lại sống được đến 99 tuổi không?" Hà Vũ Thủy vừa nói, nhất đại mụ ngơ người ra, không hiểu ý nàng là gì.
"Vũ Thủy, tại sao vậy?" Hứa Đại Mậu lên tiếng hỏi.
Vợ Hứa Đại Mậu là Lâu Hiểu Nga kéo áo hắn, ra hiệu không nên nói, hôm nay nhìn Hà Vũ Thủy này không đúng lắm, trông có vẻ như bị quỷ nhập.
Phải nói Lâu Hiểu Nga đã đoán đúng, nàng ta chính là bị quỷ nhập.
"Bởi vì bà Lưu từ trước đến giờ không có xen vào chuyện bao đồng!"
Hà Vũ Thủy vừa dứt lời, Hứa Đại Mậu liền bật cười thành tiếng, những người xung quanh cũng cười theo.
Sắc mặt của nhất đại mụ lập tức đen lại, nhìn Hà Vũ Thủy một cái sâu sắc rồi quay người rời đi, cũng không dám tiến lên kéo nàng nữa.
"Hà Vũ Thủy, em có hiểu kính già yêu trẻ không đấy? Nhanh xin lỗi nhất đại mụ đi!" Sỏa Trụ giận dữ quát.
"Tôn trọng người già? Thế sao bà ấy không tôn trọng trẻ con? Sao ta phải xin lỗi!"
"Sỏa Trụ, nếu ngươi là đàn ông thì ký giấy phân gia đi, hai gian nhà, ta muốn một gian, còn gian bên cạnh ta không cần, để lại cho ngươi."
"Diêm lão sư cùng tam đại mụ, nhờ hai người làm chứng!"
"Cả sân này chỉ có hai người là biết lẽ phải!"
Hà Vũ Thủy nói xong liền đi vào phòng mình, lấy giấy bút xoẹt xoẹt viết xong giấy phân gia, sau đó đưa cho Sỏa Trụ.
"Là đàn ông thì ký vào, đừng để ta xem thường." Hà Vũ Thủy cười nhạo nói.
"Vũ Thủy." Tần Hoài Như vừa lên tiếng, đã bị Hà Vũ Thủy lườm cho sợ hãi.
"Tốt nhất ngươi im miệng, nếu không ta tát vào mặt ngươi, tự mình chuốc họa đấy, bớt làm trò."
Tần Hoài Như lập tức mặt đỏ bừng, ôm mặt khóc chạy về nhà họ Giả.
"Không thể phân nhà!" Dịch Trung Hải cao giọng nói, tiến lên giật lấy tờ giấy phân gia trên tay Sỏa Trụ rồi xé nát.
"Giải đệ, bê cho tỷ một cái ghế!" Hà Vũ Thủy gọi Giải đệ nhà tam đại mụ.
"Vâng, tỷ Vũ Thủy." Cô bé ngoan ngoãn bê đến một chiếc ghế, Hà Vũ Thủy xoa đầu Giải đệ, móc trong túi ra một cái kẹo trái cây đưa cho bé.
Cô bé vội vàng nhận lấy, cười híp mắt.
"Đến bên mẹ con đứng đi, lát nữa tỷ đánh nhau, văng máu vào người con đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận