Tứ Hợp Viện: Ba Cái Bàn Tay Phiến Mộng Ca Ta Sỏa Trụ

Tứ Hợp Viện: Ba Cái Bàn Tay Phiến Mộng Ca Ta Sỏa Trụ - Chương 33: Tam đại gia tính sổ cho nhất đại gia nghe (length: 7886)

"Lão thái thái, ngươi nói vậy phải làm sao bây giờ a? Nghe nói muốn phán ba năm đây! Vậy phải làm sao bây giờ a!" Dịch Trung Hải tìm đến lão thái thái điếc để thương lượng đối sách.
"Cái thằng Sỏa Trụ này đúng là tính tình quá nóng nảy! Cái ông Diêm Phụ Quý này nếu không chết không chịu thông cảm thì Sỏa Trụ chắc chắn không ra được!" Lão thái thái điếc nói.
"Vậy phải làm sao bây giờ a? Lão thái thái, ngươi nghĩ biện pháp đi!" Dịch Trung Hải lo lắng nói.
"Ta hỏi ngươi, Diêm Phụ Quý thiếu cái gì nhất a?" Lão thái thái điếc đảo mắt hỏi.
"Lão thái thái ngươi nói là? Cho lão Diêm bồi thường?" Dịch Trung Hải cẩn trọng hỏi.
Lão thái thái điếc gật đầu với hắn.
"Đừng có keo kiệt quá, cứ chơi lớn một chút, chỉ cần Diêm Phụ Quý không kiên trì thì xong!"
"Được, lão thái thái, ta đi ngay!"
Dịch Trung Hải từ phòng của lão thái thái điếc đi ra, về đến nhà liền cầm mười quả trứng gà đi qua nhà tam đại gia.
"Lão Diêm, ngủ hả? Mở cửa ra! Là ta, lão Diêm đây!" Dịch Trung Hải gõ cửa hô.
Diêm Phụ Quý nháy mắt với vợ mình, coi kìa! Người ta mang tiền đến rồi!
Tam đại mụ bĩu môi, cái lão già này thật là kỳ cục, bị đánh còn đắc ý thế, đúng là không ai bằng!
"Tới đây! Đừng gõ, có điếc đâu!" Tam đại mụ tức tối nói.
Diêm Phụ Quý cũng cầm cái khăn lông nhanh chóng xoa lên gáy, sau đó suy yếu nằm ở trên giường, một bộ dạng sắp cưỡi hạc về trời đến nơi.
Dịch Trung Hải vào cửa thấy Diêm Phụ Quý bộ dạng này, lập tức trong lòng hốt hoảng.
Xem ra Sỏa Trụ lần này ra tay không nhẹ nha!
"Mấy quả trứng gà này để cho lão Diêm bồi bổ sức khỏe," Dịch Trung Hải đưa mười quả trứng gà cho tam đại mụ vừa mở cửa.
"Lão Dịch à! Ông không cần khách khí thế đâu, có chuyện gì cứ nói thẳng đi!" Diêm Phụ Quý nói ngay vào trọng tâm.
"Lão Diêm, ta cũng không vòng vo nữa, ông cứ nói làm thế nào thì ông mới chịu viết giấy thông cảm cho!"
"Mọi người đều là hàng xóm trong một viện, Sỏa Trụ từ nhỏ đến lớn cũng là do chúng ta trông nom, chúng ta cũng là người lớn của nó, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn nó vào tù sao?"
Dịch Trung Hải nói nghe rất tình cảm, tiếc là Diêm Phụ Quý không lọt tai câu nào.
"Người lớn? Thằng Sỏa Trụ đó có coi ta là người lớn không vậy? Ông nhìn xem cái mắt này của tôi, cái mặt này của tôi, còn cả cái mắt kính bị đạp nát nữa chứ!"
"Cái mắt kính này theo tôi hơn hai mươi năm rồi đó, đây là tình cảm đấy!"
"Ông nhìn xem giờ nó vỡ thành cái dạng gì rồi này! Ông còn mặt mũi nào nói tôi là người lớn hả!"
Diêm Phụ Quý lập tức xả một tràng, làm Dịch Trung Hải không chen vào được câu nào, sốt ruột đến xoa tay liên tục.
Quả nhiên làm thầy giáo thì mồm mép lợi hại thật!
"Lão Diêm à! Lần này là Sỏa Trụ không đúng, ông có ý kiến gì cứ nói đi! Có thể làm được, chúng tôi nhất định làm!" Dịch Trung Hải hít sâu một hơi nói.
"Tôi yêu cầu phải làm cho đúng lẽ công bằng! Bằng không thì ai cũng có thể xông vào nhà cướp bóc được, cái đất nước này còn phát triển được không, xã hội còn hòa hợp được không!" Diêm Phụ Quý nói xong cũng trực tiếp nằm ịch trở lại!
Muốn ông ta mở miệng trước đòi bồi thường sao? Coi ông ta là đồ ngốc chắc! Ai mở miệng trước người đó thua, đây là quy tắc cơ bản trong đàm phán!
Dịch Trung Hải lúc này cũng đã hiểu, muốn Diêm Phụ Quý tự mình mở miệng là không thể rồi.
"Lão Diêm, ông xem thế này được không? Sỏa Trụ bồi thường cho ông một trăm đồng, sau đó ông viết giấy thông cảm, có được không?"
"Sỏa Trụ nhiều năm nay cũng không dễ dàng gì, ông nể mặt Hà Đại Thanh, tha cho nó lần này đi!"
Diêm Phụ Quý lập tức vùng lên, số tiền bồi thường ít ỏi này còn chưa lọt vào mắt của ông ta, đang dụ con nít sao?
"Lão Dịch à! Để tôi tính cho ông một khoản nhé, thằng Sỏa Trụ này mà bị nhốt ba năm, lương tháng của nó là 37,5 đồng, vậy ba năm là bao nhiêu tiền?"
"Còn nữa là nó sau ba năm được thả ra, liệu công việc có còn đợi nó không?"
"Nói thật thì tôi cũng không sợ Sỏa Trụ ra tù sẽ trả thù tôi, hôm nay là do hai thằng con lớn của nhà tôi không có ở nhà, nếu có ở nhà thì ai bị đánh còn chưa chắc đâu!"
"Ba năm sau, thằng con trai út nhà tôi cũng thành trai tráng rồi, ba thằng con trai nhà tôi chẳng lẽ còn sợ một mình thằng Sỏa Trụ trả thù chắc, điểm này chắc ông không biết đâu, ông không có con nên không hiểu được!"
"Nói tóm lại là trong ba năm này, Sỏa Trụ ở trong tù, toàn những loại người nào đâu, toàn là nhân vật hung hãn cả, với cái tính tình của Sỏa Trụ thì không biết nó có còn toàn mạng mà đi ra không ấy chứ! Thế mà ông nghĩ đưa cho tôi một trăm đồng thì muốn tôi viết giấy thông cảm, ông coi tôi là đồ ngốc hả!"
Dịch Trung Hải suýt chút nữa thì tức đến hộc máu, vì sao cứ nói hắn không có con, hắn không hiểu chứ!
Cái lão Diêm này ăn nói quá đáng thật! Như này thì còn gì mà nói nữa chứ!
"Lão Diêm, vậy ông nói xem rốt cuộc ông muốn thế nào thì mới chịu viết giấy thông cảm cho Sỏa Trụ?" Dịch Trung Hải cũng cuống lên, giọng nói không còn nhẹ nhàng như trước nữa.
"Lão Dịch à! Đầu tôi đau quá, tối nay ông về nhà trước đi nha! Tôi muốn nghỉ ngơi!"
"Ông cũng có thể đến đồn công an mà hỏi thăm xem lời tôi nói có đúng không nha! Khỏi nói là tôi nói dối, tôi không tiễn nha, đi cẩn thận!"
Diêm Phụ Quý bắt đầu đuổi người, ông ta muốn thế, để bọn họ tự loạn lên, đừng tưởng ông ta là một tên học chánh mà dễ bắt nạt.
Dịch Trung Hải nghe Diêm Phụ Quý nói vậy cũng chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
Vốn dĩ ông ta còn muốn ra phía sau viện nói lại chuyện này cho lão thái thái điếc nghe, nhưng giờ này chắc lão thái thái đã ngủ rồi, thôi thì ngày mai đến đồn công an hỏi thăm trước rồi tính tiếp vậy.
"Ông à, ông nói vậy, cái ông nhất đại gia kia có thù hận ông không đấy?" Tam đại mụ nhìn Dịch Trung Hải ủ rũ cúi đầu đi, lo lắng hỏi.
"Cô nghĩ là nếu tôi thỏa hiệp thì cái lão Dịch này sẽ không thù hận tôi chắc? Cô ngây thơ quá đấy, cứ yên tâm đi!"
"Ngày mai hắn còn sẽ tới tìm tôi để nói chuyện thôi, lão Dịch ngày mai nhất định sẽ đi đến đồn công an để hỏi thăm mà, tôi hiểu luật, trong lòng rõ ràng cả, cứ chờ xem lão Dịch sẽ ngoan ngoãn mang tiền đến đi!"
Bởi vậy mới nói Diêm Phụ Quý là tính toán tinh tường, quả thực là quá khôn ngoan.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra!
Sáng sớm hôm sau, khi Hà Vũ Thủy lái xe ra cửa, đúng lúc bị nhị đại nương nhìn thấy, lập tức kinh ngạc hỏi: "Vũ Thủy, cái xe đạp này của cháu từ đâu ra vậy?"
"Đương nhiên là mua chứ! Dù sao thì cũng đều họ Hà, nhưng cháu không thích cái kiểu xông vào nhà cướp đồ!"
"Cháu đi trước nha, hẹn gặp lại nhị đại mụ!"
Hà Vũ Thủy cưỡi chiếc xe đạp mới toanh, đến quán ăn sáng đầu ngõ, ăn ba cái bánh bao thịt với một bát sữa đậu nành, vui vẻ đi đến trường.
Trên đường đi nhận được rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ, chủ yếu là người ta nhìn xe đạp chứ không phải nhìn nàng, điểm này nàng biết rõ.
Đến trường học, nàng dựng xe đạp ngay ngắn rồi khóa lại, đeo túi xách và cả túi vải đi vào lớp.
Hôm nay nàng đến khá sớm, cuối cùng thì đi xe đạp không cần phải dừng xe ở mỗi trạm nữa, bạn học trong lớp cũng chưa ai đến, chỉ có một vài người ở gần đến trước thôi, người ngồi cùng bàn của nàng là Dương Hồng Hoa vẫn chưa tới, nàng lấy sách vở ra trước rồi để gọn vào, tuần này có lẽ sẽ có bài kiểm tra.
Kiến thức trong sách vở vẫn phải ôn lại một chút, dù gì nàng cũng từ tận thế giết chóc mà trở về, trước đây học đều đã trả cho thầy hết, nhưng nội tình của nàng vẫn không tệ, chỉ cần xem qua một chút là cũng không tệ lắm.
Đời này nàng muốn làm bà chủ, đến lúc đó sẽ nhân cơ hội mua ít nhà đất, rồi tích trữ đồ ăn, dù gì nàng đều có thể lấy từ trong không gian của hệ thống ra mà.
"Hà Vũ Thủy, cậu mau ra xem một chút, Dương Hồng Hoa bị bọn lưu manh chặn ở cổng trường!" Một bạn nữ ở lớp bên cạnh xông vào phòng học nói với nàng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận