Tứ Hợp Viện: Ba Cái Bàn Tay Phiến Mộng Ca Ta Sỏa Trụ

Tứ Hợp Viện: Ba Cái Bàn Tay Phiến Mộng Ca Ta Sỏa Trụ - Chương 206: Vẫn luôn tại kìm nén lửa Hà Đại Thanh (length: 7391)

Hà Đại Thanh nhìn cái mái nhà vừa mới bị đập cho một lỗ lớn, trong lòng thầm oán, phen này chắc sẽ không còn ai đến trèo mái nhà của hắn nữa chứ!
Nếu lại có kẻ nào dám trèo lên, dứt khoát lật tung luôn cả mái, cho rồi khỏi mất công đi tìm người đến vá lại.
"Cha! Con thấy cũng tại mấy thứ đồ của cha quá lộ liễu đấy, nếu không phải mấy thứ này, ai thèm đến trèo mái nhà mình chứ?"
Sỏa Trụ vừa dọn dẹp vừa nhỏ giọng oán trách.
"Chờ nước mưa trở về là biết liền thôi, thế nào? Mấy thứ này mà ngươi còn không giữ được, mẹ nó ngươi còn làm được cái gì?"
"Cái loại mà trông cậy ngươi bảo vệ vợ con ấy, xem ra ngươi cũng chả bảo vệ nổi rồi!"
"Đời ngươi vẫn nên ở một mình cho xong, khỏi tai họa con gái nhà lành!"
Hà Đại Thanh nhìn cái bộ dạng chết trôi này của hắn, cơn giận không biết trút vào đâu, sao ông lại có một đứa con trai bất tài thế này, thật là nghiệp chướng!
Sỏa Trụ bĩu môi, miệng không nói nhưng trong lòng hiểu rõ, chuyện hồi tết lần trước, lửa giận của lão già này vẫn chưa hề nguôi ngoai đây mà!
Thôi kệ, không nói nữa, nói nữa chắc Hà Đại Thanh nửa năm này không có sắc mặt tốt với hắn đâu.
Hôm sau, Hà Vũ Thủy sáng sớm đã lôi Tạ Thiên còn đang ngái ngủ đến chợ hải sản, nơi này là do nàng nghe ngóng được từ nữ nhân viên lễ tân.
Vẫn là thuê xe ba bánh, lúc hai người đến nơi, vừa đứng từ xa đã nghe mùi tanh của biển xộc vào mũi.
"Cái mùi này thật đúng là một lời khó nói hết a!" Tạ Thiên bịt mũi, vẻ mặt ghét bỏ.
"Thôi đi! Giờ thì chê muốn chết, chờ ta làm xong thì, tiểu tử ngươi nhớ cho kỹ cái bộ dạng bây giờ của ngươi đấy."
Hà Vũ Thủy liếc hắn một cái rõ khinh bỉ, rồi đi thẳng đến quầy hàng đầu tiên.
Ở đây có đồ tươi, cũng có đồ ướp muối phơi khô, đủ thứ cả, nhiều loại, có cả đống loại nhận ra và không nhận ra.
Hà Vũ Thủy đi dạo một vòng trước, tìm một cửa hàng có chủng loại tương đối đầy đủ nhất rồi mới tìm đến lão chủ.
"Lão bản, tôm khô ở chỗ ông, còn cả ốc khô, còn mấy con cá phơi khô này nữa, ông xem nếu tôi muốn mua nhiều một chút, ông có thể cho tôi ưu đãi không?"
"Mỗi thứ tôi muốn lấy khoảng hai mươi cân, có thể giúp tôi chở đến lữ quán không? Nhất định phải giúp tôi bao kín đáo vào nhé, tôi sợ mùi xông lên."
Hà Vũ Thủy vừa chỉ tay vừa nói mấy món, làm lão chủ cười đến răng giả muốn rụng cả ra.
Đây là mối khách lớn đấy! Nhất định phải nắm cho chắc mới được.
"Cô nương yên tâm, lão Trương tam này của ta kinh doanh có quy củ nhất vùng này, cô cứ yên tâm, giá cả công bằng, càng không bao giờ thiếu cân thiếu lạng."
Hà Vũ Thủy đương nhiên tin tưởng, giờ mọi người vẫn còn chất phác, không có nhiều trò quanh co, tất nhiên nàng cũng đâu phải kẻ ngốc, đâu phải ai nói gì cũng tin.
Sau khi hai bên thỏa thuận xong giá cả, lão chủ liền bắt tay vào việc lấy đồ cho lên cân, Hà Vũ Thủy cũng không lộ vẻ gì mà từ trong ba lô nhỏ móc ra một chiếc cân điện tử móc khóa.
"Lão bản, đây là đồ tôi biếu người, lỡ người ta phát hiện ra không đúng cân, người ta sẽ không trách ông đâu, nhưng chắc chắn sẽ trách tôi, cho nên ông đừng để ý để tôi cân thử chút nhé?"
Nghe Hà Vũ Thủy nói thế, lão chủ liền vỗ ngực đảm bảo, cứ cân thoải mái đi, nếu cân không đủ ký thì ông cũng chẳng lấy tiền.
Hà Vũ Thủy cũng không cân tất cả, mà chọn ra mấy thứ có giá trị đắt cân thử, không chỉ đủ cân mà còn dư ra một chút.
Đồ đắt tiền còn không thiếu cân thiếu lạng, vậy thì đồ rẻ còn có khi thiếu nhiều hơn nữa là.
Sau khi cân xong xuôi mọi thứ, Hà Vũ Thủy trả tiền nhanh chóng, nhìn lão chủ đặt đồ lên xe ba gác.
"Lão bản, chúng tôi đi trước đây, cảm ơn ông!"
"Lần sau tôi lại ghé nhà ông, tạm biệt." Hà Vũ Thủy nhân lúc nói lời cảm ơn đã đưa cho lão chủ một gói thuốc, sau đó leo lên xe ba gác Tạ Thiên đã gọi sẵn.
"Được rồi cô nương, lần sau lại đến nhé!" Lão chủ vẫy tay chào Hà Vũ Thủy, trong lòng vui sướng, cô gái này làm việc thoải mái, không tệ không tệ.
Hai người quay lại khách sạn, Tạ Thiên nhìn những túi đồ hải sản đã làm, rơi vào trầm tư, chẳng lẽ tất cả những thứ này đều phải mang theo lên tàu lửa sao?
Thế chẳng phải là muốn làm hắn mệt chết à? Trời ạ! Sao lúc nãy hắn lại không nghĩ ra để ngăn cản cô nương này chứ.
Lần này thì xong rồi, hắn thành kẻ khuân vác.
Nhìn vẻ mặt muốn khóc mà không ra nước mắt của Tạ Thiên, Hà Vũ liền biết cậu ta đang nghĩ gì.
"Được rồi, đừng có làm mặt đưa đám nữa, mấy thứ này, ta nhờ Hà tỷ một chỗ giúp ta vận chuyển về, đến lúc đó mình ra ga đón hàng là được rồi."
"Chẳng lẽ ta lại nhẫn tâm để ngươi mệt chết sao? Vậy Tống dì còn không cầm chổi lông gà đuổi theo đánh ta à! Cứ yên tâm đi!"
Nghe Hà Vũ Thủy trêu chọc như vậy, Tạ Thiên cũng không để ý đến mấy chuyện nam nữ thụ thụ bất thân gì cả.
Chồm lên ôm chầm Hà Vũ Thủy một cái, cười toe toét đến tận mang tai.
"Thôi đi! Ngươi nhìn cái mặt ngươi kìa! Nhanh chóng về phòng rửa mặt đi, một lát nữa xuống dưới lầu gặp, chúng ta đi ăn cơm!" Hà Vũ Thủy trực tiếp đẩy Tạ Thiên ra.
Sau đó liền thu tất cả chỗ đồ hải sản đã làm này vào trong không gian hệ thống.
Vốn dĩ nàng định cất hết vào trong không gian, chút chuyện nhỏ này mà đi đặc biệt làm phiền Vương Hà thì không cần thiết.
Dù sao Tạ Thiên tiểu tử này cũng dễ bị lừa, đến lúc đó nhận hàng thì cứ đẩy hắn ra, rồi nói là cất đồ về nhà mình, chắc chắn cậu ta sẽ không nghi ngờ.
Giữa trưa, cả hai lại có một bữa hải sản, ăn đến cả hai đều căng bụng, cuối cùng là tản bộ một quãng đường dài mới trở về được.
Mỗi người trở về phòng ngủ trưa, đến lúc Hà Vũ Thủy dậy thì cũng là lúc thu dọn xong đồ đạc.
"Nước Mưa, mấy đồ hải sản làm đâu rồi?" Tạ Thiên thấy Hà Vũ Thủy xách chiếc túi nhỏ đi ra, trên tay còn cầm theo một cái túi vải thì hỏi.
"Lúc ngươi nghỉ ngơi thì Vương Hà sai người đến chở đi rồi, nói là cùng đồ quần áo vận chuyển luôn."
"Ta đều đã dặn dò cẩn thận rồi, đảm bảo sẽ không bị lẫn mùi, cứ yên tâm đi!"
Tạ Thiên cũng không nghi ngờ gì, gật đầu rồi cùng Hà Vũ Thủy đi trả phòng.
Giống như lúc đến, túi lớn Tạ Thiên vẫn mang trên lưng, còn Hà Vũ Thủy thì chịu trách nhiệm dẫn đường.
Đến nhà ga, sau khi lấy hành lý xong thì tàu cũng vừa vặn đến.
Hà Vũ Thủy quay đầu nhìn lại thành phố xinh đẹp này, trong lòng thầm nhủ, lần sau nhất định sẽ còn quay lại, không vì gì cả, chủ yếu là đồ hải sản ăn quá ngon.
Lên tàu mới phát hiện, lần này cả hai người đều là giường trên, chắc là cậu nhân viên bán vé kia thấy nàng nhanh nhẹn quá chăng.
Như vậy cũng tốt, khỏi phải ngồi phía dưới rồi lại gặp phải những kẻ khó ưa, dù sao giờ trời cũng đã tối, cứ trực tiếp leo lên giường ngủ là tốt nhất rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận