Tứ Hợp Viện: Ba Cái Bàn Tay Phiến Mộng Ca Ta Sỏa Trụ

Tứ Hợp Viện: Ba Cái Bàn Tay Phiến Mộng Ca Ta Sỏa Trụ - Chương 37: Gậy ông đập lưng ông (length: 7830)

"Nước mưa, ngươi chắc chắn là Triệu Yến làm à?" Dương Hồng Hoa vừa chạy vừa hỏi.
"Vậy ngươi nghĩ sao? Ta buổi trưa mới ngáng chân nàng, nàng buổi chiều liền đem ta khóa lại, cái này dùng mông nghĩ cũng biết là như vậy." Hà Vũ Thủy tức giận.
Dương Hồng Hoa lập tức hết ý kiến, được thôi, nàng đang dùng mông để nghĩ.
Hai người đi thẳng đến phòng học, nhưng mà trong phòng học cũng không có ai, chỉ là cửa không khóa, xem ra trong trường này còn có người.
"Tiểu Lục đi ra, giúp ta khóa mục tiêu phía dưới vừa rồi cái người kia, ta muốn biết nàng ở đâu!"
"Báo cáo lão đại, nàng ở nhà vệ sinh nữ."
Hà Vũ Thủy để hệ thống Tiểu Lục giúp tìm người phía sau, liền kéo Dương Hồng Hoa đi đến nhà vệ sinh.
"Ngươi trốn cho kỹ, ngàn vạn lần đừng lộ mặt, nếu không sẽ biết là hai ta làm."
Hà Vũ Thủy dặn Dương Hồng Hoa trốn ở sau cây, còn mình đi đến cửa nhà vệ sinh nữ, nấp ở điểm mù khuất tầm nhìn.
Rất nhanh, Triệu Yến đi ra, đứng ở cửa còn tỏ vẻ vô cùng cảnh giác, đưa đầu nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai mới đeo túi xách đi lên phía trước.
Trốn ở dưới đại thụ, Dương Hồng Hoa nhìn thấy bộ dạng lấm la lấm lét này của nàng, liền biết người này có tật giật mình, các nàng bị khóa lại chắc chắn là nàng làm.
Nhanh như chớp, Hà Vũ Thủy đột nhiên từ trong góc lao ra, một chiêu thủ đao bổ vào gáy Triệu Yến, đối phương lập tức bất tỉnh.
"Hoa hồng, mau lại đây, đỡ nàng, chúng ta đi."
Năm nay có ai quản lý đâu, Hà Vũ Thủy căn bản không sợ, trực tiếp cùng Dương Hồng Hoa mỗi người một bên, mang theo Triệu Yến, nhanh chóng đi về phía kho chứa đồ.
Nếu gặp phải người, Hà Vũ Thủy liền định nói bạn học này bị tụt huyết áp, đỡ nàng đi tìm thầy giáo.
Có lẽ là vận may tốt, có lẽ là giờ nghỉ, học sinh đều đã về nhà, dọc đường đi rõ ràng không gặp ai, thật may!
"Ngươi giữ nàng, ta mở khóa!" Hà Vũ Thủy lấy từ trên đầu Triệu Yến một cái kẹp tóc đen, trực tiếp tách ra, rồi đâm vào lỗ khóa.
"Nước mưa, ngươi ngươi ngươi... còn biết mở khóa?" Dương Hồng Hoa nhìn mà trợn mắt há mồm.
"Ta không chỉ biết mở khóa, còn có thể mở sọ não, ngươi có muốn thử không?" Hà Vũ Thủy cố ý lạnh lùng nói.
Dọa Dương Hồng Hoa run lên, mở sọ não? Thôi thôi, nàng còn muốn sống thêm mấy năm nữa.
Sau khi mở được khóa, hai người dìu Triệu Yến vào trong, Hà Vũ Thủy thuần thục trói nàng vào ghế học, tiếp đó còn bịt miệng nàng, khăn bịt chính là cái khăn bẩn nàng thuận tay cầm ở cửa, mặc kệ bẩn hay không, dù sao chính mình không cần.
Sau đó, đem cái bàn dùng để leo cửa sổ của hai nàng lúc trước chuyển hết sang một bên, mới vừa ý phủi tay, dẫn theo Dương Hồng Hoa đang ngơ ngác đi ra khỏi kho, cẩn thận khóa kỹ lại, nghênh ngang đi.
"Ngươi coi như là không có gì xảy ra, nhớ kỹ!"
"Sau khi nhấc xong bàn, bụng ngươi đau, đi ngồi xổm nhà vệ sinh, sau đó liền cùng ta cùng đi ra cổng trường về nhà."
"Nhớ kỹ, đừng có lỡ miệng!"
Hà Vũ Thủy liên tục dặn dò, Dương Hồng Hoa đảm bảo sẽ không nói gì, có chết cũng không nói kiểu đó.
Hà Vũ Thủy đi đến chỗ đỗ xe đạp của mình rồi dắt ra, điều này khiến Dương Hồng Hoa lại trầm trồ khen ngợi.
"Ngươi mua xe lúc nào vậy? Giỏi quá nha!"
"Ngươi muốn đi thử không? Cho ngươi mượn mấy hôm." Hà Vũ Thủy tùy tiện nói.
"Ta thì muốn đi đó, tiếc là ta không biết đi, bố ta còn bảo mua cho ta đây, ta nói đợi ta tốt nghiệp cấp ba rồi mua, cái này nhìn xe của ngươi, ta lại nóng mắt, hôm nay về nhà liền bảo bố dẫn đi mua."
Hai người vừa nói vừa cười đi tới cổng trường, lão đại gia giữ cổng thấy là hai nàng, lập tức cười đi ra.
"Hai đứa, sao giờ mới ra vậy, ta còn định khóa cửa."
"Đại gia, bạn học cháu bị đau bụng, đang ngồi xổm ở nhà vệ sinh, cháu sợ cô ấy một mình không an toàn, liền đợi một chút."
"Làm trễ nải đại gia tan việc, thật ngại quá!" Hà Vũ Thủy vừa mở miệng là nói liền, mặt không đỏ, tim không đập nhanh.
"Không sao, không sao, tại ta không thấy hai đứa, nên mới đợi lâu một chút thôi."
"Nha đầu, con luyện qua hả? Buổi sáng cái màn đó, ta đã thấy rồi, giỏi quá!"
Lão đại gia giữ cổng nói xong còn giơ ngón cái với Hà Vũ Thủy, cười đến mặt mày rạng rỡ.
"Ha ha ha, một chút thôi, một chút thôi, đại gia chúng cháu còn phải về nhà, học kỳ sau gặp lại, đại gia mau về sớm nhé!" Hà Vũ Thủy đáp lời.
"Ừ, đi đi, đi đường cẩn thận nhé!" Đại gia nhiệt tình vẫy tay với hai người.
"Vâng ạ, cảm ơn đại gia!"
"Đại gia, một năm nay vất vả rồi, biếu ngài chút ngọt ngào ạ! Chúc ngài năm mới vui vẻ!" Hà Vũ Thủy từ trong túi lấy ra một gói đường miếng một cân, dùng giấy dầu gói kỹ, trực tiếp ném lên bàn trực, dắt xe đạp liền chạy.
"Này! Con bé này, sao lại đưa đồ cho ta, mau cầm về!"
"Cảm ơn ạ! Chúc bác năm mới vui vẻ nhé!" Bác bảo vệ cầm đồ đuổi theo, kết quả chỉ thấy bóng lưng, chỉ có thể cầm đồ vào trong.
Mở ra xem, ôi chao, là đường miếng, đường miếng trắng trong suốt, thò tay cầm một viên nhỏ cho vào miệng, ngọt lịm trong lòng.
Sau khi Hà Vũ Thủy và Dương Hồng Hoa tách ra, Hà Vũ Thủy chậm rãi đạp xe về hướng khu nhà tứ hợp viện, trên đường ngắm cảnh, ngân nga bài hát.
Đến khi nàng dắt xe vào trong sân sau, thấy trung viện đã bị vây kín như nêm cối, phỏng chừng hàng xóm trong viện đều ra hết rồi.
Khá lắm, cái tình cảnh gì đây! Gia Cát trộm gà, cả viện mở đại hội đây mà.
Đứng trong đám người nghe một hồi, đã đến cái tên ngốc ca ca của nàng phải nhận tội trộm gà.
"Được rồi, Hứa Đại Mậu, gà này là ta trộm, được chưa!"
"Ngươi nói bồi nhà ngươi bao nhiêu tiền đi! Ta đền, đừng có lằng nhà lằng nhằng như đàn bà!"
Sỏa Trụ thấy Tần Hoài Như nhìn với ánh mắt đáng thương, liền biết con gà nhà Hứa Đại Mậu chắc chắn là thằng nhóc Bổng Ngạnh trộm, lúc cuối hắn nhìn thấy thằng nhóc này tới nhà ăn trộm xì dầu.
Nếu không phải hắn trộm, thì tại sao lại phải tới trộm xì dầu, hơn nữa hắn trên đường về còn thấy ba đứa nhỏ nhà Giả từ bên ngoài trở về, Tiểu Hòe Hoa còn dính dầu ở miệng, chắc chắn là trốn bên ngoài ăn gà rồi mới về.
"Sỏa Trụ, được, ngươi đã nhận tội, bồi ta ba mươi, chuyện này coi như xong!"
"Còn nữa, đem con gà trong nồi hầm của ngươi trả lại cho nhà ta!" Hứa Đại Mậu gào lên.
"Ta nhổ vào, tại sao phải trả ngươi, tiền thì đền, gà là của ta, dựa vào cái gì phải trả lại cho ngươi!"
"Ngươi muốn ăn rắm hả! Ta thấy ngươi là muốn ăn đòn đó!" Sỏa Trụ nói xong liền xông đến đánh Hứa Đại Mậu.
Hai người lập tức đánh nhau túi bụi, Lâu Hiểu Nga nhanh chóng đến kéo hai người ra, những người khác đều đứng yên, đều đang xem trò vui.
Dịch Trung Hải mắt lạnh nhìn, cuối cùng thì Hứa Đại Mậu không đánh lại Sỏa Trụ, hắn vốn không muốn ra tay can ngăn, cũng là muốn cho Hứa Đại Mậu một bài học mới được.
"Hai người đừng đánh nữa, ta thấy chuyện này không đúng, Sỏa Trụ không phải là người trộm gà!"
"Sỏa Trụ, gà ngươi mua ở đâu? Mấy giờ mua? Lúc ngươi về ta không thấy trong tay ngươi có gà mà!"
Lúc này Diêm Phụ Quý nhận thấy chuyện không đúng, liền lên tiếng nói ra nghi ngờ của mình.
Lập tức, hai người đang đánh nhau ngừng lại, cùng nhau nhìn sang ba lão Diêm Phụ Quý.
Cùng nhìn sang còn có Tần Hoài Như, trong đáy mắt là ánh nhìn hận không thể che miệng Diêm Phụ Quý lại…
Bạn cần đăng nhập để bình luận