Tứ Hợp Viện: Ba Cái Bàn Tay Phiến Mộng Ca Ta Sỏa Trụ

Tứ Hợp Viện: Ba Cái Bàn Tay Phiến Mộng Ca Ta Sỏa Trụ - Chương 157: Cái gì Lưu sư phó, gọi ta nhất đại gia (length: 7448)

"Lưu sư phó, ngươi cảm thấy ngươi hiện tại là cái gì sao? Ha ha ha!"
"Rất giống một con heo đứng lên!"
Hà Vũ Thủy căn bản không muốn phản ứng hắn, chậm rãi dựng xe đạp xong, sau đó mất kiên nhẫn quay sang lạnh lùng nhìn Lưu Hải Trung.
"Ta buổi sáng đã nói rất rõ ràng rồi, xưởng chúng ta còn nhỏ, mới bắt đầu thôi, không cần đến nhiều người như vậy, mà mấy dì ta chọn đều là những người trong nhà tương đối khó khăn, ta cũng đã nói rồi, chờ sau này nhà máy mở rộng ra, nếu ta tuyển người thì chắc chắn sẽ chọn mấy dì trong viện mình đầu tiên."
"Người khác đều hiểu, chẳng lẽ tai nhà ngươi bị phân dán lên rồi, hay là căn bản là không mang đầu óc ra ngoài!"
Hà Vũ Thủy giọng rất lạnh, ánh mắt mang theo chút sắc bén, đây là nể mặt hắn đấy, bây giờ không cần người nhà hắn, về sau cũng thế, nhất định là không tính Lưu Quang Thiên, Lưu Quang Phúc.
"Đúng đó! Nước mưa đã nói rõ với chúng ta rồi, Lưu sư phó ông có ý gì thế? Hay là nhất định phải để chúng tôi nhường việc cho bà nhà ông!"
Dì Diêu đứng lên đầu tiên, nàng không cho phép bất kỳ ai phá hỏng công việc của nàng.
"Đúng đó! Chẳng lẽ công việc này cho vợ ông, thì mới gọi là không ý kiến với nhà ông à? Lưu sư phó, ông có phải là quá bá đạo rồi không!"
Dì Chu vừa nghe tiếng cũng chạy từ trong viện ra, nàng và người nhà đã bàn bạc xong, từ nay ở trong cái sân này, chỉ nghe theo Hà Vũ Thủy.
"Gọi cái gì Lưu sư phó, ta là nhất đại gia trong sân này, lời ta nói chẳng lẽ không đúng sao!"
"Hà Vũ Thủy là đang gây trở ngại với nhà ta, chính là cố ý không cho bà nhà ta đi làm." Lưu Hải Trung ưỡn cổ gào lên.
"Ông bị mất chức rồi, bây giờ cũng không còn là nhất đại gia của sân chúng ta nữa!" Hà Vũ Thủy lạnh lùng nói một câu.
Lập tức trong viện người ta cũng bắt đầu xì xào bàn tán, đúng thật là như thế, Lưu Hải Trung hiện tại đã không còn là nhất đại gia, có gì mà phải sợ.
Thế là đám hàng xóm muốn vào xưởng chế biến của Hà Vũ Thủy làm việc cũng bắt đầu đồng loạt phụ họa, cho rằng Lưu Hải Trung làm như vậy là không đúng.
Dịch Trung Hải thờ ơ lạnh nhạt, nhìn đám hàng xóm ngươi một lời ta một câu vây lấy Lưu Hải Trung, rất giống hồi trước mình bị bao vây, nhìn thấy thật là hả dạ.
"Lưu sư phó, ông đừng có ở trước mặt ta diễn trò, ta nói thẳng nhé, người nhà ông, trừ Quang Thiên với Quang Phúc ra, những người khác ta nhất định không cần, bây giờ không dùng, sau này cũng không dùng, ai nói cũng vô ích."
"Ta thật không hiểu nổi, xưởng của ta, ta muốn dùng ai thì dùng, còn phải nghe người khác à? Thật là gặp quỷ!"
Lưu Hải Trung nhìn miệng Hà Vũ Thủy khẽ mấp máy, chỉ thấy đầu óc hắn ong ong, hắn một chút cũng không thấy mình sai, chỉ thấy là do bây giờ mình không phải là nhất đại gia, nên Hà Vũ Thủy mới dám không nể mặt hắn.
Hắn vẫn quyết định ngày mai sẽ đi tìm chủ nhiệm phố Hoàng Chí Cường nói chuyện cho rõ ràng, khôi phục lại thân phận nhất đại gia của hắn trong sân.
Đến lúc đó Hà Vũ Thủy chắc chắn sẽ chủ động đến cầu hắn cho đi làm, cứ chờ đó mà xem!
Nhìn Lưu Hải Trung hùng hổ đến, rồi lại hùng hổ đi, Hà Vũ Thủy lườm nguýt một cái, âm thầm mắng hắn trong bụng tám mươi mốt lần, thật đúng là có bệnh mà!
Rửa sạch lê, lấy kẹo mạch nha ra, đổ thêm nước vào đặt lên bếp hầm.
Hà Vũ Thủy cầm quyển sách ngồi trong phòng, nàng đang suy nghĩ về lượng đơn đặt hàng mỗi ngày, tính ra là rất khả quan, nhưng mà bây giờ chắc chắn không đủ nhân lực, người trong nhà thì nàng tạm thời không muốn dùng, vẫn nên tuyển người ngoài thì hơn.
Rất nhanh, nàng nghĩ ra một ý hay, chắc ngày mai nàng phải đi gặp cô Tĩnh tỷ tỷ.
Hà Vũ Thủy bưng một ấm trà đường miếng lê tuyết hầm nấm tuyết đi tới phòng Sỏa Trụ.
"Lão đầu, cho ông tẩm bổ, kẹo ta bỏ không nhiều, uống lúc còn nóng nhé."
Hà Đại Thanh nhìn, ngửi thấy hương lê, không khỏi nuốt nước miếng, thực ra ông ta có một sở thích nhỏ mà không ai biết, chính là thích ăn ngọt.
"Ăn đi! Ta về trước đây, lát nữa Sỏa Trụ về thì bảo nó đến tìm ta." Hà Vũ Thủy nhét muỗng vào tay Hà Đại Thanh rồi đi về.
Hà Đại Thanh hít sâu một hơi, hôm nay nước mưa không có hận ông ai, xem ra là thật bị Lưu Hải Trung chọc tức rồi, quên hận ông luôn rồi.
Sỏa Trụ vui vẻ huýt sáo về nhà, vừa bước vào cửa đã nghe thấy mùi lê thơm nức mũi.
"Bố, bố đang ăn gì đấy?"
"Nước mưa hầm lê nấm tuyết, ăn còn thơm lắm đấy." Hà Đại Thanh cũng không ngẩng đầu, tiếp tục múc canh cho vào miệng.
Ngay khi Sỏa Trụ định sấn mặt qua để xin tí thì Hà Đại Thanh đã ăn xong rồi, thỏa mãn lau miệng.
"Bố, sao bố ăn nhanh vậy! Cũng không chừa cho con miếng nào!" Sỏa Trụ oán giận nói.
"Thôi đi, em gái con nấu cho bố ăn, mắc mớ gì mà cho con? À, mà nước mưa tìm con đấy, bảo con tan làm về qua tìm nó."
"Đi thì nhớ rửa cái chén này sạch sẽ, rồi mang qua cho em gái con." Hà Đại Thanh dặn dò.
Sỏa Trụ bĩu môi, cầm chén đi rửa.
Hà Vũ Thủy đang ngồi nhà ghi sổ sách thì Sỏa Trụ cười hì hì gõ cửa đi vào.
"Nước mưa, bố nói em tìm anh, có chuyện gì thế?"
"Ngồi xuống rồi nói." Hà Vũ Thủy cố ý bĩu môi, ra hiệu cho Sỏa Trụ ngồi xuống trước đã.
Sỏa Trụ cười hì hì tìm cái ghế đẩu ngồi xuống, nịnh nọt nhìn Hà Vũ Thủy.
"Đây là thực đơn, em mới sửa xong, đưa cho anh."
"Em còn muốn hỏi xem mỗi ngày nhà ăn chỗ anh có bao nhiêu người ăn cơm, Lý Hoài Đức kêu em để ý xem nhà máy phối hợp với anh thế nào, em phải biết có bao nhiêu người ăn thì em mới lên kế hoạch cho mọi người được."
Hà Vũ Thủy đưa thực đơn cho Sỏa Trụ, và nói ra vấn đề của mình.
"À! Thì ra là chuyện này! Trong xưởng mình có ba nhà ăn, ở chỗ anh mỗi lần có thể phục vụ được năm trăm người, em cũng biết rồi đó, xưởng mình có vạn người lận mà, cho nên cả ba nhà bếp đều phải nấu cùng lúc."
"Nếu cả ba nhà ăn đều dùng đậu chế phẩm của em thì chắc mỗi ngày phải vài trăm cân."
Không cần Hà Vũ Thủy hỏi nhiều, Sỏa Trụ đã nói rõ tình hình thực tế.
Hà Vũ Thủy định dựa theo cách của xưởng cơ khí mà làm, trước cứ cung cấp cho nhà ăn chỗ Sỏa Trụ thôi, làm cho mấy nhà ăn khác ngửi thấy mùi thì tự nhiên sẽ mắc câu, nàng có lòng tin vào sản phẩm của mình và tay nghề của Sỏa Trụ.
"Sáng mai em sẽ đưa trước một mẻ qua đó, đến lúc đó nhờ cậy vào anh đấy, cố gắng làm cho ngon nhé, mấy nhà ăn khác em sẽ chưa đưa vội, công nhân có giúp em tuyên truyền hay không là nhờ vào tay nghề của anh."
Hà Vũ Thủy nói xong, lấy từ trong tủ ra hai gói thuốc đưa cho Sỏa Trụ.
"Úi chà! Đây đúng là đồ ngon, là cho anh à?" Mắt Sỏa Trụ trợn to ngạc nhiên nói.
"Ý gì? Anh không muốn à?" Hà Vũ Thủy nghi hoặc nhìn hắn.
"Muốn, muốn, muốn, chắc chắn muốn rồi." Sỏa Trụ nhanh chóng nhét hai gói thuốc vào túi.
"Nước mưa, em yên tâm đi, anh nhất định sẽ cố làm cho tốt, bảo đảm làm cho công nhân ăn đến mê luôn!" Sỏa Trụ trước khi đi vẫn không quên bảo đảm.
Hà Vũ Thủy phất tay với hắn, Sỏa Trụ cười khúc khích rời đi.
Đã bây giờ nước mưa cần hắn giúp đỡ, ngày mai nhất định sẽ cố mà phát huy hết khả năng, giờ thì về nhà nghiên cứu thực đơn thôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận