Tứ Hợp Viện: Ba Cái Bàn Tay Phiến Mộng Ca Ta Sỏa Trụ

Tứ Hợp Viện: Ba Cái Bàn Tay Phiến Mộng Ca Ta Sỏa Trụ - Chương 182: Trâu già gặm cỏ non không thể được (length: 7815)

Kết quả tiếng kêu của nàng làm tên trộm đang cầm cái kẹp dài để móc túi tiền cũng giật mình sững lại, động tác cũng dừng theo.
Lúc này, bà thím bị móc trộm cũng hơi nghiêng đầu liền thấy động tác của tên trộm sau lưng, bà ta cũng chẳng vừa, một tay bịt miệng túi, tay còn lại giơ lên tát cho tên trộm một cái như trời giáng, làm hắn rách cả khóe miệng.
"Mày chết chắc rồi, đến bà cô mày mà mày cũng dám trộm."
Nhìn bà thím ăn mặc giản dị tát cho tên trộm mặt còn non choẹt một cái đau điếng, còn túm lấy tóc hắn giật ngược ra phía sau.
Tên trộm cố gắng giãy giụa nhưng có lẽ không ngờ bà thím này tay khỏe thế, một lúc lâu mà không thoát ra được.
Trong lúc mọi người xung quanh vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, Hà Vũ Thủy đã thấy một tên gầy gò từ trong tay áo rút ra một con dao găm, đâm thẳng về phía bà thím hung hăng kia.
Tên trộm chắc chắn không hành động một mình, kẻ cầm dao găm kia chính là đồng bọn của hắn.
Hà Vũ Thủy không kịp nghĩ nhiều, như một cơn gió mạnh lao thẳng tới, một cước đá vào bụng tên đồng bọn của tên trộm kia, vì sợ tên trộm gây họa, Hà Vũ Thủy dùng toàn bộ sức lực, một cú đá khiến hắn ngã vật xuống đất, dao găm trong tay cũng rơi ra.
Đá văng dao găm xong, Hà Vũ Thủy xông lên túm lấy cánh tay tên đồng bọn, những người đứng gần đó đều nghe thấy tiếng răng rắc giòn tan, Hà Vũ Thủy bẻ gãy luôn cánh tay hắn.
"A!!! Đồ đàn bà thối tha, tay của ta!" Tên đồng bọn nằm trên đất ôm lấy cánh tay bị gãy kêu la thảm thiết.
"Giữa thanh thiên bạch nhật còn dám hại người, gãy tay mày còn nhẹ đấy, nếu không phải chỗ này đông người, tao đã bẻ cổ mày rồi!"
Hà Vũ Thủy vừa hung ác đá cho hắn một cái, sát ý trong giọng nói làm cho tên đồng bọn rùng mình, hắn thực sự cảm thấy người phụ nữ này thật sự dám bẻ cổ mình, chứ không phải nói đùa.
"Cô nương, cô rất lợi hại, lại rất dũng cảm, những kẻ bại hoại này phải cho chúng một bài học."
Bà thím bị trộm cũng túm lấy tay tên trộm đi tới, nhìn Hà Vũ Thủy giơ ngón tay cái.
"Thím cũng rất lợi hại mà!" Hà Vũ Thủy cũng khen ngợi bà thím ăn mặc giản dị mà hành động mạnh mẽ này.
"Hồi xưa khi ta ra chiến trường thì lũ sâu bọ này còn chưa biết chui rúc ở đâu! Có cuộc sống yên ổn không biết trân trọng, chỉ biết đi ăn trộm ăn cắp, hôm nay mà ta có súng, ta đã bắn chết hai con chó này rồi."
Thím căm phẫn nói, nghe giọng điệu tức giận của bà, Hà Vũ Thủy biết chắc bà này đã từng ra chiến trường, khí thế trên người bà không phải người thường có được.
Động tĩnh bên này cũng làm cho công an tuần tra tới, dạo này trên đường có rất nhiều công an đi tuần, nhưng vẫn có người dám cả gan gây án, xem ra hai tên trộm này đừng hòng mà mong về nhà ăn Tết được rồi.
Giao bọn trộm cho công an, tên bị gãy tay lập tức gào mồm lên, nói Hà Vũ Thủy cố ý bẻ tay hắn.
Hà Vũ Thủy liền kể lại chuyện mình thấy hắn cầm dao định hại người nên mới đánh gãy tay hắn, bà thím bị trộm cũng đứng bên cạnh giải thích, mấy người đi đường tốt bụng cũng kể lại chuyện mình thấy, giúp làm chứng, công an nghe vậy liền xua tay, coi như không nghe thấy tiếng rên rỉ của tên trộm, trực tiếp còng tay hai tên giải đi.
Người xung quanh thấy không có gì hay để xem nữa thì liền tản ra.
Hà Vũ Thủy cũng định đi, nhưng mới đi được vài bước, đã bị bà thím gọi giật lại.
"Cô nương, cô không đi dạo nữa sao?"
"Để tôi tự giới thiệu, tôi họ Tống, tên là Mai. Nếu cô không chê thì cứ gọi tôi một tiếng Tống dì, vừa rồi cảm ơn cô, nếu không có cô, có lẽ bây giờ tôi phải nhập viện rồi."
Tống Mai vô cùng thích cô gái trẻ tuổi thân thủ tốt, xuống tay không nương tình này, càng nhìn càng thấy ưng ý.
"Ha ha, khách khí quá, dù không phải tôi thì người khác thấy chắc chắn cũng sẽ ra tay thôi."
"Huống hồ, tôi tin Tống dì thân thủ như dì thì chắc chắn sẽ không để bản thân bị thương, dì nói có đúng không?"
Nghe Hà Vũ Thủy nói vậy, Tống Mai lại càng thêm yêu thích cô gái này, sức quan sát thật nhạy bén.
"Đi thôi! Cô nương, nếu cô có thời gian rảnh thì đi dạo phố với bà già này được không?" Tống Mai lên tiếng mời.
"Dạ được! Tống dì, dì cứ gọi con là Thủy là được, con tên Hà Vũ Thủy."
"Tống dì đã mời thì con đương nhiên có thời gian rồi ạ! Đi thôi!"
Hà Vũ Thủy cũng không khách sáo, nhìn cách nói chuyện của Tống Mai, cô biết bà là người cực kỳ thẳng thắn, thích là thích, ghét là ghét, cái gì cũng thể hiện ra mặt, người như vậy thì dễ ở chung nhất.
Hà Vũ Thủy khoác tay Tống Mai, Tống Mai lập tức nở nụ cười, hai người cứ như đã quen biết nhau từ lâu, bắt đầu đi dạo phố.
Một vòng đi dạo, Hà Vũ Thủy vẫn chẳng mua gì, ngược lại còn xách cho Tống Mai không ít đồ.
"Thủy, cháu muốn mua gì thì cứ nói với dì, Tống dì mua cho cháu."
Tống Mai còn tưởng Hà Vũ Thủy không mang tiền nên mới hỏi vậy.
"Tống dì, con không phải không mang tiền, mà là những thứ này con đều không cần, vì con có cách để làm ra những thứ tốt hơn những thứ này, nên con không có hứng thú với chúng."
"Giống như cái bánh ngọt dì mua đó, con đã ăn loại còn ngon hơn cái này, chờ lần sau có cơ hội, con mang một hộp cho dì thử, dì sẽ biết con không hề nói quá."
"Không ngờ con bé này có nhiều cách như vậy, được thôi! Chờ lần sau có cơ hội, ta nhất định phải thử xem bánh ngọt mà con nói ngon như thế nào."
Hà Vũ Thủy tự tin vỗ vỗ ngực nhỏ bảo đảm với Tống Mai: "Được thôi, tùy thời chờ Tống dì triệu hồi ạ."
Hai người tạm biệt nhau trước cửa trung tâm thương mại, còn trao đổi địa chỉ cho nhau, Tống Mai cũng cảm thấy mình với Hà Vũ Thủy mới quen đã thân.
Nhìn Hà Vũ Thủy cười nói vẫy tay tạm biệt mình, Tống Mai cũng cười đáp lại.
Tống Mai nhìn Hà Vũ Thủy lái xe đi khuất, tay xách đồ nhanh chóng bước đến góc đường đối diện trung tâm thương mại lên một chiếc xe.
"Tên nhãi thối nhà ngươi, ngươi có biết không, vừa nãy ta chút nữa thì bị người ta đâm đó."
"Bảo ngươi bồi ta vào trong đi dạo, kết quả ngươi lại trốn ở chỗ này lười nhác làm sâu mọt sách!"
Tống Mai vươn tay vỗ vào đầu Trương Bân đang ngồi ở ghế lái, đánh rơi cả quyển sách trên tay Trương Bân.
"Tam dì, chắc chắn là dì mãi ngó nghiêng xem náo nhiệt chứ gì, bằng không ai mà có thể đến gần người của dì được, dì có khác gì một nữ anh hùng thiết huyết đâu chứ! Dì còn biết sợ?"
Trương Bân nhặt sách lên, vờ phủi phủi bụi trên sách, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn người tam dì lúc nào cũng hung hăng dọa nạt mình.
"Tiểu tử nho nhã, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Tống Mai đột ngột đổi chủ đề nhanh đến mức Trương Bân suýt không kịp tiếp chuyện.
"Sao thế? Tam dì hỏi làm gì vậy? Chẳng lẽ dì biết con sắp đến sinh nhật hai mươi ba tuổi nên định tặng quà cho con à?"
"Ngươi hai mươi ba tuổi?" Tống Mai kinh ngạc kêu lên.
"Vậy không được, như thế không xứng với bé Thủy nhà ta rồi, vậy chẳng phải đúng là trâu già gặm cỏ non sao!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận