Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 1641 + 1642


Bùi Sam Sam mặt đỏ bừng, lập tức nhặt lại, nhét vào túi áo:
"Cái đó... sân bay có hoạt động tuyên truyền về nâng cao biện pháp an toàn, phát... phát cho đó."
Nguyễn Tinh Vãn chậm rãi mở miệng:
 "Mình nghe nói, hai người đi xem triển lãm ảnh riêng với nhau, còn qua đêm không về."
"Chuyện... chuyện đó là vì xe hỏng giữa đường, khó khăn lắm mới tìm được một nhà nghỉ để liên lạc gọi người đến sửa xe, lại gặp mưa lớn, nên... nên chỉ có thể ở đó một đêm thôi."
"Vậy, cái này là mang từ nhà nghỉ về sao?"
Bùi Sam Sam: "..."
Cô biết mình không giấu được nữa, dứt khoát cầm lấy một chiếc gối ôm vào lòng, nhỏ giọng nói:
 "Không nhịn được uống một chút rượu, lại đang mưa, không khí và cảm xúc đều rất phù hợp, nên... cậu cũng biết mà, đôi khi chuyện này không thể kiểm soát được."
Nguyễn Tinh Vãn khẽ ho, cảm thấy hướng câu chuyện này hơi sai.
Cô nói:
 "Được rồi, mình chỉ hỏi vậy thôi, cậu tự hiểu trong lòng là được. Mình về trước đây."
Bùi Sam Sam gật đầu:
 "Cậu về nhanh đi, lát nữa Chu tổng chắc lại thầm cho mình một dấu 'X' to trong lòng mất. Lần trước chuyện xấu hổ đó khó khăn lắm mới để anh ấy quên được."
Nguyễn Tinh Vãn cười cười, đứng dậy nói:
 "Mình đi đây, cậu nghỉ ngơi sớm nhé."
"Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Nguyễn Tinh Vãn rời đi, Bùi Sam Sam nằm vật ra ghế sô pha, ánh mắt thất thần một lúc.
Không biết là do ngủ quá lâu trên máy bay, hay vì chênh lệch múi giờ, mà cô hoàn toàn không buồn ngủ chút nào.
Toàn thân đều rất tỉnh táo.
Bùi Sam Sam lấy máy ảnh ra, lật xem từng tấm ảnh bên trong.
Trên đường đến nhà nghỉ, không biết Daniel thế nào mà lại lọt vào khung hình, có mấy tấm có bóng lưng và góc nghiêng của anh.
Bùi Sam Sam xem đi xem lại những bức ảnh này, vốn định xóa đi, nhưng khi nhìn nút xóa, lại không thể nào bấm được.
Mãi lâu sau, cô mới đặt máy ảnh xuống.
Bùi Sam Sam lấy điện thoại ra đặt vé về nhà vào lúc 2 giờ chiều ngày mai, vừa chuẩn bị vào phòng tắm thì điện thoại đổ chuông.
Là cuộc gọi từ một số nước ngoài.
Bùi Sam Sam có chút nghi hoặc, chậm rãi ngồi xuống nghe máy:
 "Alo?"
Ở đầu dây bên kia, một giọng nữ nói bằng tiếng Anh:
"Alo, tôi là Lina, cô còn nhớ tôi không?"
"Nhớ chứ."
"Là thế này, triển lãm ảnh của chúng tôi còn ba ngày nữa là kết thúc, mà ảnh của cô vẫn chưa gửi cho tôi. Cô... cô không muốn tham gia triển lãm này sao?"
"Không phải, không phải."
Bùi Sam Sam xoa xoa thái dương:
 "Thật ngại quá, mấy ngày nay tôi bận quá nên quên mất. Bây giờ tôi gửi cô được không?"
"Được, lát nữa tôi sẽ gửi cô một địa chỉ email, cô gửi thẳng vào đó nhé."
Bùi Sam Sam nói:
 "Được, cảm ơn."
Lina nói:
"Vậy tôi chờ tin tốt từ cô."
"Khoan đã..."
 
Chương 1642
Ở đầu dây bên kia, Lina hỏi:
 "Sao thế?"
Bùi Sam Sam dừng lại vài giây rồi nói:
 "Không có gì, cảm ơn cô."
Cúp máy, cô mở máy tính và bắt đầu chỉnh sửa ảnh.
Vốn dĩ Bùi Sam Sam định hỏi Lina làm thế nào mà cô ấy có được số điện thoại của mình, nhưng nghĩ lại, có vẻ như câu hỏi đó hơi thừa.
Sau khi chọn ra vài bức ảnh ưng ý nhất từng chụp trước đó và gửi đi, Bùi Sam Sam gập máy tính lại đi vào phòng tắm.
Tắm xong, cô vẫn không thể ngủ được, liền dọn dẹp lại căn phòng một lượt. Chẳng bao lâu sau, ánh sáng mờ nhạt bắt đầu xuất hiện ở đường chân trời.
Cô ngồi trước máy tính, chỉnh sửa từng bức ảnh chưa hoàn thiện.
Khi cô có cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài lần nữa, đó là lúc có tiếng gõ cửa.
Buổi sáng khi Nguyễn Tinh Vãn rời đi, nghĩ rằng cô còn đang ngủ, nên không gọi cô dậy, nhưng cũng không thể để cô cứ ngủ mãi, vì vậy đã đặt giúp một phần cơm trưa.
Bùi Sam Sam nhận túi đồ ăn từ nhân viên giao hàng xong, vừa nhắn tin cho Nguyễn Tinh Vãn, vừa ngồi xuống.
Khi ánh mắt cô dừng lại trên màn hình chờ của máy tính, nhìn thấy giờ hiện lên, cô đột nhiên trừng lớn mắt.
Chết tiệt, sắp 12 giờ rồi!
Cô có chuyến bay lúc 2 giờ.
Bùi Sam Sam vội vàng ăn cơm trưa, vò vò tóc, không kịp sắp xếp quần áo, lấy đại vài món từ chiếc vali mang về từ London, nhét thêm hai bộ  đồ vào rồi vội vã ra ngoài.
Khi cô đến sân bay, đã hơn 1 giờ.
Từ quầy ký gửi đến cổng an ninh, cả quá trình cô đều chạy như bay.
Cuối cùng, ngay trước khi máy bay cất cánh, cô kịp ngồi vào chỗ.
Khi máy bay lăn bánh, Bùi Sam Sam nhắn tin cho mẹ mình rồi tắt điện thoại, tựa đầu vào cửa sổ.
Có lẽ vì lâu quá không ngủ, lại làm việc suốt và còn một phen chạy đua với thời gian, cuối cùng cô cũng cảm thấy buồn ngủ.
Chỉ một giấc, cô đã ngủ đến lúc máy bay hạ cánh luôn.
Từ Nam Thành về nhà cô chỉ mất ba tiếng bay.
Xuống máy bay, vừa ngáp vừa bước ra ngoài, cô bật điện thoại và mở tin nhắn thoại mẹ cô gửi.
"Con gái à, sao tự nhiên lại về mà không nói sớm gì cả, mẹ với ba con còn bảo mấy hôm nữa sẽ lên Nam Thành thăm con. Nhưng giờ chắc con đã lên máy bay rồi đúng không? Lúc đến chắc kịp ăn tối. Con muốn ăn gì, mẹ bảo ba con đi mua rồi tối mẹ làm cho con."
Bùi Sam Sam nhấn nút trả lời, nói:
 "Mẹ, con vừa xuống máy bay, ăn gì cũng được ạ."
Nghĩ ngợi một lúc, cô nói tiếp:
 "Mẹ, gần đây mẹ có liên lạc với chú Trương không? Tối nay gọi chú ấy qua ăn cơm được không? Con có việc muốn nhờ chú."
Tin nhắn vừa gửi đi chưa lâu, mẹ cô đã gọi đến.
"Con tìm chú Trương làm gì thế?"
Bùi Sam Sam giơ tay vẫy một chiếc taxi:
"Có chút việc, về nhà rồi con nói chi tiết với mẹ."
"Hôm qua ba con còn chơi cờ với chú ấy đây. Nhưng hôm nay chú Trương phải trực đêm, không qua ăn cơm được. Có gì thì mai con đến bệnh viện tìm chú ấy nhé."
"Vâng, con biết rồi."
Mẹ cô lại nói:
 "Sam Sam à, đã về rồi thì hay là thế này, trong khu nhà mình có một bác có con trai là giảng viên đại học, tan làm sớm, tối nay có thời gian qua ăn cơm, hay là gọi cậu ấy đến luôn nhé?"
Bùi Sam Sam: "..."
Cô nói:
 "Nếu mẹ làm thế, con sẽ mua vé máy bay đi ngay lập tức."
"Được rồi, không gọi thì không gọi. Mẹ đã làm món bò xào ớt cay mà con thích nhất, về nhanh đi, đừng la cà ngoài đường nhé."
"Con biết rồi, con đang ngồi taxi đây. Không nói nữa, tạm biệt mẹ."
Cúp máy, Bùi Sam Sam thở phào một hơi dài.
Cô có một linh cảm, chuyến về nhà lần này dường như chẳng phải chuyện gì tốt lành gì…
Tốt nhất là nhanh chóng làm xong việc rồi đi ngay.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận