Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 1865 + 1866


Bùi Sam Sam cố gắng chuyển đề tài:
“À đúng rồi, hôm nay mình nói chuyện với Daniel, tiện thể nhắc đến Trình Vị. Về chuyện giám định quan hệ ba con lúc trước, đã điều tra ra được gì chưa?”
Nguyễn Tinh Vãn vẫn bình thản, vừa ăn đồ vặt vừa trả lời:
 “Không biết, mình chưa hỏi.”
Bùi Sam Sam chậc lưỡi, cảm thán vài câu rồi thức ăn được mang lên.
Cô ăn như thể rất đói và thèm sau chuyến bay dài, còn Nguyễn Tinh Vãn do đang mang thai nên khẩu phần ăn cũng nhiều hơn bình thường. Hai người ăn sạch toàn bộ phần đồ ăn cho 3-4 người mà họ đã gọi.
Cuối cùng, cả hai đều no căng, ngồi dựa vào ghế thở phì phò nói chuyện.
Nguyễn Tinh Vãn nói:
 “Hôm nay mình gọi điện cho ba, Tiểu Thầm bên đó vẫn ổn.”
Bùi Sam Sam đáp:
“Tiểu Thầm là đứa trẻ, ngoài mặt thì không nói gì, nhưng mọi thứ đều giấu trong lòng. Thay đổi môi trường cũng tốt, ít nhất tốt hơn là mãi sống trong quá khứ không thoát ra được.”
Nguyễn Tinh Vãn gật nhẹ:
“Tiểu Thầm từ nhỏ đã vậy, một khi đã xác định chuyện gì thì rất khó thay đổi, bất kể thời gian trôi qua bao lâu.”
Nghe vậy, Bùi Sam Sam hỏi:
 “Hứa Loan có liên lạc với cậu không?”
“Không.”
Nguyễn Tinh Vãn thở dài:
“Mình có hỏi Chu Từ Thâm, cậu ấy đang đóng phim trong đoàn làm việc kín, không bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài, cũng tốt mà.”
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Bùi Sam Sam đỡ Nguyễn Tinh Vãn đứng lên:
“Đi thôi, muộn rồi, mình đưa cậu về.”
Họ vừa ra khỏi quán lẩu thì thấy Daniel đang tựa vào xe, dáo dác nhìn xung quanh như đang chờ đợi.
Thấy họ, anh lập tức bước tới.
Bùi Sam Sam ngạc nhiên:
 “Sao anh ở đây?”
Daniel nhún vai:
“Đón em chứ sao.”
Dù đã đoán được câu trả lời, nhưng Bùi Sam Sam vẫn thấy khó tin. Trời lạnh thế này, không biết anh đã đợi bao lâu rồi.
Khi cô còn đang ngẩn người, Daniel chào Nguyễn Tinh Vãn:
 “Chào cô Nguyễn.”
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:
“Hai người về đi nhé.”
Bùi Sam Sam hoàn hồn, quay lại nói:
 “Nhưng còn cậu…”
Nguyễn Tinh Vãn chỉ về phía không xa:
 “Có Trần Bắc đưa mình về mà.”
Daniel kéo tay Bùi Sam Sam qua, gật đầu cười:
 “Tạm biệt cô Nguyễn.”
“Ê!” Nguyễn Tinh Vãn gọi lại, bật cười nói:
“Lâu vậy rồi, cứ gọi tên tôi đi, đừng gọi là cô Nguyễn nữa.”
Daniel gật đầu:
 “Tôi biết rồi, Nguyễn… Tinh Vãn.”
Cô mỉm cười:
“Được rồi, đưa Sam Sam về đi nhé.”
Bùi Sam Sam bị Daniel kéo đi, vừa đi vừa quay lại vẫy tay:
 “Tinh Tinh, mình về đây. Cậu về sớm nhé, tới nơi thì nhắn cho mình.”
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu đáp lại.
Sau khi họ đi khuất, cô vẫn cảm thấy hơi no nên định đi bộ một lát rồi mới về.
Trần Bắc đi theo phía sau cô, giữ khoảng cách không quá gần cũng không quá xa.
Thời tiết quá lạnh, đường phố cũng chẳng có mấy người qua lại, chỉ có ánh sáng hắt ra từ những ngọn đèn đường.
Nguyễn Tinh Vãn chầm chậm bước đi, ngắm những cửa tiệm hai bên đường đã bắt đầu trang trí cây thông Noel, bên cạnh đó còn có các biển hiệu chào mừng Tết Dương Lịch.
Tất cả báo hiệu rằng, một năm mới sắp đến.
Không biết từ lúc nào, tuyết bắt đầu rơi.
Khi cô chuẩn bị quay về, bất ngờ thấy trên đầu mình xuất hiện một chiếc ô.
Tưởng là Trần Bắc, cô quay lại định nói gì đó, nhưng lại thấy người đứng phía sau mình là Chu Từ Thâm.
Nụ cười trên mặt cô bất giác tươi thêm vài phần:
“Anh xong việc rồi sao?”
Chu Từ Thâm thuận thế nắm lấy tay cô, cảm nhận được chút lạnh lẽo, ánh mắt dịu dàng hơn:
“Xong rồi. Về nhà thôi.”
 
 
Chương 1866
Nguyễn Tinh Vãn tắm xong bước ra, thấy Chu Từ Thâm đang đứng bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm, không biết đang nghĩ gì.
Cô bước đến, nhỏ giọng hỏi:
 “Sao vậy?”
Chu Từ Thâm quay lại nhìn cô:
 “Không có gì.”
Nói xong, ánh mắt anh rơi vào mái tóc ướt phía sau tai cô:
 “Tóc còn ướt.”
Nguyễn Tinh Vãn đưa tay sờ thử:
“Chắc là lúc tắm dính nước, lát nữa   sẽ khô thôi.”
Chu Từ Thâm nói:
“Đi sấy tóc đi. Anh xuống bếp hâm sữa cho em.”
Cô “vâng” một tiếng, rồi quay lại phòng tắm.
Mặc dù anh không nói gì, nhưng cô nhận ra tâm trạng anh không được tốt.
Thực ra, cô cũng đoán được lý do.
Ngày tổ chức tiệc trên du thuyền của Chu thị đang đến gần, cũng là thời điểm họ đối mặt với Chu Tuyển Niên để giải quyết dứt điểm mọi chuyện.
Cô hiểu được suy nghĩ của anh. Nếu không thể cứng rắn đối phó Chu Tuyển Niên, để anh ta một cơ hội sống sót, anh sẽ cảm thấy có lỗi với cô và đứa bé. Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh luôn mang theo cảm giác tội lỗi với Chu Tuyển Niên, vì chính bản thân anh và vì Giang gia.
Nguyễn Tinh Vãn sấy khô tóc, đặt máy sấy xuống, rồi chậm rãi thở dài.
Nghe thấy tiếng động từ phòng ngủ, cô mở cửa phòng tắm, bước đến bên Chu Từ Thâm.
Cô nhận lấy ly sữa từ tay anh, uống xong rồi theo thói quen hôn lên môi anh một cái:
 “Anh đi tắm đi. Em ngủ trước đây. Ngủ ngon.”
Chu Từ Thâm cong môi cười, xoa đầu cô rồi cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán.
Khi anh vào phòng tắm, Nguyễn Tinh Vãn mang ly sữa xuống nhà, mở tủ lạnh lấy nguyên liệu, chuẩn bị chút đồ ăn khuya đơn giản.
Tối nay anh bận họp liên tục, chắc chắn chưa ăn gì.
Sau khi nấu xong, cô bưng khay thức ăn lên lầu.
Khi Chu Từ Thâm bước ra từ phòng tắm, thấy cô đang đặt khay lên bàn trà, anh liền bước tới:
 “Không phải bảo em ngủ rồi sao?”
Nguyễn Tinh Vãn kéo anh ngồi xuống sofa, đưa đôi đũa cho anh:
 “Ăn nhanh rồi đi ngủ. Em buồn ngủ đến không mở nổi mắt nữa rồi.”
Chu Từ Thâm hỏi:
 “Em không ăn à?”
“Ăn tối nhiều rồi, giờ không đói.”
Nói xong, cô ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn anh ăn.
Đang ăn dở, anh quay sang bắt gặp ánh mắt cô.
Chu Từ Thâm: “?”
Anh nói:
 “Nếu muốn ăn thì để anh nhường.”
Nguyễn Tinh Vãn: “…”
Cô quay đi nơi khác:
“Anh cứ ăn đi.”
Vừa nói xong, cô không nhịn được mà ngáp dài, thực sự rất buồn ngủ.
Chẳng bao lâu sau, cô tựa nhẹ vào vai anh rồi thiếp đi.
Chu Từ Thâm đặt đũa xuống, vòng tay bế cô lên.
Nguyễn Tinh Vãn dựa vào n.g.ự.c anh, hơi thở đều đều, đôi môi ửng một màu hồng nhạt.
Anh cúi xuống, cắn nhẹ lên môi cô.
Cô khó chịu khẽ “ưm” một tiếng, dường như sắp tỉnh dậy. Nhưng rất nhanh, anh buông ra, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Khi anh vừa định đứng lên, Nguyễn Tinh Vãn đã vòng tay qua cổ anh, mắt nhắm chặt, giọng nói mơ hồ:
“Anh định đi đâu?”
Anh đáp khẽ:
“Anh không đi đâu cả. Ngủ đi.”
Chu Từ Thâm quay người tắt đèn, nằm xuống bên cạnh cô.
Nguyễn Tinh Vãn theo thói quen chui vào lòng anh, tìm một chỗ thoải mái rồi cọ nhẹ vài cái.
Ngoài cửa sổ, tuyết lớn rơi trắng xóa.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận