Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 1687 + 1688


Nguyễn Tinh Vãn:
"..."
Cô liếc nhìn người đàn ông bên cạnh đang tỏ vẻ xem kịch vui bằng ánh mắt cảnh cáo, sau đó ho nhẹ và nói với Daniel:
"Hay là... hôm nay anh về trước đi, chuyện này cần phải từ từ."
Daniel gật đầu, ánh mắt rơi xuống túi đồ trong tay Chu Từ Thâm:
"Nhiều nguyên liệu thế này, cô Nguyễn định nấu ăn tối nay sao?"
Nguyễn Tinh Vãn:
"..."
Cô cảm thấy, ít nhiều gì anh cũng đang đánh trống lảng.
Không đợi cô mở lời, Daniel đã tiếp tục:
"Không biết tôi có vinh hạnh được ăn tối cùng mọi người không?"
Chu Từ Thâm hờ hững đáp:
"Không."
Daniel sớm đã đoán trước câu trả lời này, nét mặt không hề thay đổi, vẫn giữ nụ cười lịch sự:
"Không sao, vậy tôi cứ đứng ở đây chờ tiếp vậy."
Dưới vẻ mặt thoải mái ấy, lại toát ra vài phần đáng thương.
Nguyễn Tinh Vãn vừa định nói gì đó thì đã bị Chu Từ Thâm kéo tay dẫn về nhà bên cạnh.
Đóng cửa lại, Chu Từ Thâm nói:
"Đừng để ý đến anh ta."
"Nhưng mà..."
"Em không nhận ra sao? Anh ta cố tình tỏ ra đáng thương để lấy lòng em."
Nguyễn Tinh Vãn bĩu môi, vừa thay giày vừa nói:
"Anh ta lấy lòng em làm gì chứ, với lại người ta cũng tốt mà. Dù có tỏ ra đáng thương thật thì cũng không như ai kia, kiểu cách đủ loại, lại còn cố tỏ vẻ không quan tâm."
Chu Từ Thâm:
"..."
Anh đặt túi đồ lên bàn, gật đầu đồng tình:
"Em nói đúng, Trình Vị đúng là kiểu người như vậy."
Nguyễn Tinh Vãn lười đáp, cầm nguyên liệu vào bếp.
Nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên.
Nguyễn Tinh Vãn từ trong bếp ló đầu ra:
"Chu Từ Thâm, ra mở cửa đi."
Chu Từ Thâm ngồi trên sô pha, hai chân dài vắt chéo, lười nhác lật tài liệu trước mặt:
"Những người đến đây, có ai mà không biết mật mã đâu."
Ngẫm lại thì cũng đúng.
Sam Sam và Tiểu Thầm đều biết mật mã.
Rất nhanh, chuông cửa lại vang lên.
Lần này không đợi Nguyễn Tinh Vãn lên tiếng, Chu Từ Thâm đã đứng dậy.
Người đến là Nguyễn Thầm.
Chu Từ Thâm mở cửa, sau đó sải bước dài vào trong:
"Chẳng phải cậu biết mật mã sao."
Nguyễn Thầm liếc nhìn ra ngoài cửa, không trả lời mà hỏi ngược lại:
"Anh ta đứng ngoài làm gì?"
Chu Từ Thâm ngồi lại xuống sô pha:
"Cậu có thể lấy ghế cho anh ta ngồi ngoài đó."
Nguyễn Thầm thu ánh mắt lại, giọng nhàn nhạt:
"Sau này nếu anh bị đuổi ra ngoài, tôi sẽ thêm vài lớp khóa ở cửa."
Chu Từ Thâm:
"..."
Anh nhíu mày nhìn Nguyễn Thầm, không vui nói:
"Cậu có biết cách nói chuyện không vậy?"
Nguyễn Thầm đáp:
"Tôi chỉ đang nêu khả năng có thể xảy ra thôi. Chuyện như thế này không phải xảy ra một hai lần, anh cũng chẳng hơn anh ta bao nhiêu."
Chu Từ Thâm bật cười tức giận, lạnh lùng nhìn cậu:
"Nếu cậu đã nói đỡ cho người anh hờ của mình như vậy, thì để anh ta vào cũng được."
Nghe vậy, sắc mặt Nguyễn Thầm lạnh đi vài phần.
Daniel là con nuôi của William, lớn tuổi hơn họ, xét về mọi mặt thì Nguyễn Tinh Vãn và Nguyễn Thầm đều phải gọi anh ta một tiếng "anh".
Lời của Chu Từ Thâm rõ ràng là cố tình châm chọc.
Trong bếp, Nguyễn Tinh Vãn đang cầm d.a.o cắt rau, nghe màn đấu khẩu ngoài kia mà thầm ngước nhìn trời.
Cô bắt đầu nghi ngờ liệu việc để Chu Từ Thâm khuyên Tiểu Thầm có phải là quyết định đúng hay không.
Không thể dẫn dắt câu chuyện khéo léo chút được sao?
Vừa vào đã nói năng thẳng thừng thế này, tiếp theo phải làm sao?
Bên ngoài, Chu Từ Thâm vẫn thảnh thơi nói tiếp:
"Sao còn không ra mở cửa?"
Nguyễn Thầm liếc nhìn anh:
"Tôi nhớ, anh và chị tôi vẫn chưa tổ chức hôn lễ."
"Hả?"
"Đến lúc đó đừng mơ bước vào."
Chu Từ Thâm:
"..."
Anh hoàn toàn không nghi ngờ rằng Nguyễn Thầm có thể nói được thì làm được, thậm chí còn có thể đổi cửa thành loại chống đạn.
 
Chương 1688
Daniel đứng bên ngoài một tiếng đồng hồ, chân thật sự có chút mỏi.
Không phải vì Bùi Sam Sam đuổi anh ra ngoài, mà là khi anh đề nghị muốn qua ăn cơm, cô chỉ nói mình bất lực, bảo anh tự nghĩ cách.
Anh khá hiểu Nguyễn Tinh Vãn, dù cho Chu Từ Thâm không cho anh vào, chỉ cần anh đứng đây đủ lâu, cuối cùng cô cũng sẽ mềm lòng.
Nhưng cái giá phải trả lần này có hơi lớn.
Khi Bùi Sam Sam bước ra, thấy anh vẫn đứng đó, ngạc nhiên hỏi:
"Anh vẫn chưa về sao?"
Daniel đáp:
"Chưa."
Bùi Sam Sam có vẻ không tin nổi:
"Thế anh cứ tiếp tục đứng đi nhé, tôi qua đó đây."
Daniel không nói gì, chỉ thở ra một hơi.
Bùi Sam Sam đi đến trước cửa nhà Nguyễn Tinh Vãn, rồi quay đầu lại nhìn anh:
"Nếu anh đứng mỏi quá thì qua nhà tôi ngồi chút đi? Việc Tinh Tinh không gọi anh, anh chắc cũng hiểu lý do, đứng đây thêm nữa cũng chẳng ích gì đâu."
Daniel đáp:
"Không sao, em vào đi."
Bùi Sam Sam "ồ" một tiếng, nhấn chuông cửa.
Nguyễn Tinh Vãn ra mở cửa.
Daniel chạm mắt với cô, nở một nụ cười thân thiện.
Nguyễn Tinh Vãn cười gượng, sau đó đóng cửa lại.
Vào nhà, cô nhỏ giọng hỏi:
"Rốt cuộc là sao vậy, anh ta muốn đến nhà mình hay qua nhà cậu?"
Bùi Sam Sam nhún vai, lén liếc nhìn Nguyễn Thầm đang ngồi trên sô pha:
"Mình nghĩ, chắc anh ta cũng có cùng mục đích như chúng ta."
Thực ra chuyện này rất đơn giản. Daniel là con nuôi của William, cũng là bạn của Trình Vị. Báo cáo xét nghiệm ADN sai sót cũng là lỗi của Trình Vị.
Việc anh nỗ lực giải quyết chuyện này, một phần vì trách nhiệm, một phần vì sai lầm đó là do Trình Vị gây ra. Chỉ khi nào Nguyễn Thầm xóa bỏ hiềm khích và chấp nhận mọi chuyện, William mới không trách phạt Trình Vị.
Nguyễn Tinh Vãn hơi đau đầu:
"Dù vậy, việc anh ta cứ đứng ngoài kia mãi cũng không ổn..."
Bùi Sam Sam tiến lại gần thì thầm:
"Vậy bây giờ thái độ của Tiểu Thầm thế nào rồi?"
Nguyễn Tinh Vãn cười gượng:
"Vừa nãy còn cãi nhau với Chu Từ Thâm."
Bùi Sam Sam:
"?"
Hai người đó cãi nhau?
Cô có đến muộn không vậy?
Lẽ nào cô đã bỏ lỡ một màn cực kỳ thú vị!
Hai người họ đứng đó thì thầm với nhau một lúc. Khi Nguyễn Thầm quay đầu lại, họ lập tức giả vờ như không có chuyện gì.
Nguyễn Tinh Vãn đi vào bếp.
Bùi Sam Sam bước lại gần, làm ra vẻ tò mò:
"Tiểu Thầm, Hứa Loan không đến sao?"
Nguyễn Thầm khẽ đáp:
"Chị ấy nói tối nay có sự kiện, phải đi tỉnh khác."
Bùi Sam Sam vừa định nói thêm gì đó thì Nguyễn Thầm đã nói:
"Chị không định để anh ta vào à?"
Bùi Sam Sam ngẩn ra:
"Chị?"
Chu Từ Thâm hờ hững chen vào:
"Chứ không lẽ là tôi?"
Bùi Sam Sam hơi bối rối. Rõ ràng Tinh Tinh vừa nói hai người họ mới cãi nhau xong, vậy mà giờ lại phối hợp ăn ý nhằm vào cô?
Chẳng lẽ vì cô dễ bắt nạt sao?
Cô ngừng lại, liếc nhìn Nguyễn Thầm, thử hỏi:
"Vậy... chị để anh ta vào nhé?"
Nguyễn Thầm nhàn nhạt đáp:
"Tùy chị."
Bùi Sam Sam lập tức đứng dậy, đi ra mở cửa và nói với người đang đứng bên ngoài:
"Vào đi."
Daniel:
"?"
Bùi Sam Sam kéo tay anh, ghé sát nói nhỏ:
"Tiểu Thầm cho phép anh vào rồi, nhưng lát nữa đừng nói linh tinh."
Daniel thoáng nín thở khi cô đột nhiên tiến gần, cúi đầu nhìn cô.
Hàng mi cô rất dài, khẽ rung rung theo từng lời cô nói.
Daniel hỏi:
"Chuyện tôi đã nói với em, em suy nghĩ thế nào rồi?"
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận